Trò Chơi Đang Load

Chương 56: Người nào đó gấp




Bên ngoài đang mưa mà muốn ra ngoài mua quần áo ấy hả?

Hơn nữa nói ra ngoài mua quần áo mà sao phải thêm một câu trong phòng nóng đằng trước vậy?

Aix giải thích một chút: "Ý anh là trong phòng nóng, em đợi ở đây sẽ không bị cảm lạnh, còn anh ra ngoài mua quẩn áo cho em."

Nghe rất có lý, càng có chút giấu đầu ở đuôi.

Tạ Tịch quyết chí cày tiến độ, thế là nói: "Em làm phiền anh nhiều quá rồi, thôi anh đừng tốn kém thêm nữa, em mặc như vậy là được rồi."

Aix bảo: "Nhưng em mặc không vừa quần áo của anh."

Tạ Tịch đáp: "Quần không vừa nhưng áo mặc được, nếu trong phòng không lạnh thì em cứ tạm mặc thế này đã."

Aix hơi sửng sốt.

Tạ Tịch không dùng tay xốc cạp quần lên nữa, ống quần liền soạt một tiếng rơi xuống đất. Cậu đi chân trần, xoay người cầm lấy quần dài, cẩn thận xếp lại cho Aix.

Một lúc lâu sau Aix mới hoàn hồn, gã nhận lấy quần, vội vã quay đầu đi: "Sữa... bò còn nóng, em mau uống đi." Nói xong cũng cầm quần rời đi.

Tạ Tịch liếc mắt nhìn dưới góc phải tầm nhìn, hết sức hài lòng nhìn thanh tiến độ tăng lên từ từ, quả nhiên muốn đối phó Nhị hoàng tử phải dùng chiêu này, càng hạn chế tiêu tiền, càng cần kiệm thì tiến độ tăng càng nhanh.

Có thật là thế không?

Thực sự không phải chỉ vì cậu mặc mỗi áo sơ mi, lộ ra đôi chân thẳng tắp mê người đấy chứ?

Trước màn nước Giang Tà phủi quần đứng dậy, chiếc ghế dựa lắc lư loạn lên.

Y nhấn vào một số trong danh bạ: "Lão Tần."

Tần Qua Tranh trực tiếp xuất hiện trong vườn hoa, gã hỏi: "Sao vậy?"

Giang Tà hỏi: "Trao đổi đồng giá của ông cấp bao nhiêu rồi?"

Tần Qua Tranh đáp: "Cấp trung, được hơn nửa thanh kinh nghiệm rồi."

Giang Tà nói: "Tôi có một nhiệm vụ cấp Địa, chúng ta tổ đội qua một chút."

Nhiệm vụ cấp 3S trở lên chia thành cấp Địa, cấp Thiên và cấp Thánh.

Tần Qua Tranh giật mình: "Không phải ông..." Dạo này Giang Tà vẫn luôn ở vườn hoa, vô cùng chăm chú theo dõi bạn nhỏ duy nhất từ trước tới nay lựa trúng con đẻ của y, sao tự nhiên y lại muốn làm nhiệm vụ?

Giang Tà nói: "Giúp ông xoát đầy kinh nghiệm cho Trao đổi đồng giá."

Tần Qua Tranh vẫn không hiểu: "Ông định dùng nó làm gì?"

Kỹ năng này của gã rất tà ma, mới nhìn thì thấy cái gì cũng làm được, nhưng kỳ thực lại chẳng nên trò trống gì. Thứ gọi là trao đổi đồng giá kỳ thực cũng không ngang hàng như vậy, nỗ lực bỏ ra thường thường cao hơn thứ đổi được rất nhiều.

Giang Tà nói: "Thế giới sau tôi muốn tổ đội với em ấy."

Tần Qua Tranh: "..." Em ấy ở đây khẳng định là đứa nhóc kia. Với sức mạnh hiện tại của Giang Tà, Zone cấm y tiến vào Chuẩn Thế giới cấp thấp, thế giới cao nhất y từng thiết kế có cấp 2S, thấp hơn 2S trên lý thuyết đều không thể vào lại.

Dĩ nhiên quy tắc đặt ra là để phá vỡ. Chỉ cần muốn làm thì vẫn có thể, mặc dù có hơi khổ tí.

Trên lý thuyết, Trao đổi đồng giá có thể trao đổi bất cứ thứ gì, chỉ cần trả một cái giá lớn.

Giang Tà muốn đi Chuẩn Thế giới cấp thấp, y hoàn toàn có thể sử dụng "Trao đổi đồng giá", nhưng điểm lừa đảo nhất trong kỹ năng này là cái giá lớn phải trả là ngẫu nhiên, không chắc thứ gì sẽ bị trao đổi.



Ngay cả người nắm giữ kỹ năng là Tần Qua Tranh cũng không khống chế được, cho nên gã rất hiếm khi dùng nó.

Tần Qua Tranh nhắc nhở y: "Có đáng giá không? Với cấp bậc của ông mà tiến vào Chuẩn Thế giới cấp thấp, cái giá phải trả sẽ không nhỏ đâu."

Giang Tà đáp: "Trước tiên cứ tăng đầy kỹ năng đã, tôi sẽ nghiên cứu cơ chế của nó sau."

Tần Qua Tranh không nói thêm lời nào, gã và Giang Tà quen biết nhau từ rất lâu rồi, gã hiểu tính cách của y.

Nếu như người đưa ra yêu cầu này là Nhan Triết, gã sẽ không thèm lý luận gì. Nhưng Giang Tà thì khác, nhiều năm qua, y vẫn luôn làm việc can đảm mà cẩn trọng, có dũng cảm có mưu trí, cực kỳ đáng tin cậy.

___

Tạ Tịch bên kia biết mình mới cởi cái quần (cũng không hẳn) khiến tên nào đó cuống quá chạy mất.

Cậu còn đang duy trì thiết lập cần kiệm, cố gắng kiếm đầy thanh tiến độ màu tím.

Nói chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi nghe hơi kỳ cục, nhưng kỳ thực vẫn còn ổn lắm.

Nhị hoàng tử tưởng tượng người cậu quá nhỏ, áo sơ mi này lại là loại sơ vin được, vạt áo khá dài, cho nên nghiêm chỉnh mặc xong nhìn khá giống áo ngủ, không có vấn đề gì lớn.

Aix cất xong quần của mình, lúc trở về thì thấy Tạ Tịch đang giặt quần áo.

Aix nói: "Em để đó đi, tối nay sẽ có dì giúp việc đến giặt."

Tạ Tịch đáp: "Không sao đâu ạ, giặt sạch, ngày mai khô là có thể mặc được."

Aix không nói thêm câu gì, chỉ yên lặng khen ngợi cậu trong lòng, phản hồi lại chỗ Tạ Tịch chính là thanh tiến độ nhấp nháy.

Tạ Tịch ngẫm nghĩ, nếu cậu đổi giặt máy thành giặt tay, có phải tiến độ sẽ tăng nhiều hơn chút không?

Được rồi, có máy giặt mà còn phải giặt tay, cần kiệm gì chứ, rõ ràng là đầu óc có vấn đề.

Giặt xong quần áo, Tạ Tịch đi ra, yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Cậu thầm nghĩ, mình mới vừa ly hôn, hẳn nên tỏ ra đau buồn một chút, thế là cậu ngơ ngơ ngác ngác ngồi thừ người ra.

Aix nói: "Nhìn em thế này, chúng ta cũng không tiện ra ngoài ăn cơm..."

Tạ Tịch lắc đầu nói: "Không cần phiền vậy, em không đói bụng."

Aix khẽ thở dài, ngồi đối diện cậu: "Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì?"

Tạ Tịch cũng muốn biết cậu và lão Tam xảy ra chuyện gì lắm. Sao họ lại kết hôn? Rồi sao lại ly hôn? Sao lại đến nhà "chị dâu" tụt quần ở qua đêm.

Những vấn đề này, Aix so với ai khác phải rõ hơn mới đúng!

Tạ Tịch nhíu mày, nói: "Đại khái là em quá phiền, Gall không chịu nổi."

Aix lên tiếng: "Nó được nuông chiều từ bé, tính tình nóng nảy, vất vả cho em rồi."

Tạ Tịch thực sự chẳng cảm thấy Tam hoàng tử được nuông chiều từ bé chỗ nào, nhưng đây là giấc mơ của Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cứ yên tâm làm một công tử bột đi vậy!

"Em và anh ấy là người của hai thế giới khác nhau..." Tạ Tịch ngập ngừng, tự ti nói: "Em và các anh không giống nhau, gia đình em rất bình thường, vẫn luôn sống tiết kiệm, không học được... những sinh hoạt tinh tế kia." Lời này rất phù hợp với ý của lão Nhị!

Quả nhiên, Aix nhíu lông mày nói: "Sinh hoạt tinh tế gì chứ? Căn bản là khoe khoang lãng phí!"

Tạ Tịch nói khẽ: "Gall nói tiền của anh ấy xài không hết, nói em keo kiệt, không xứng với anh ấy."

"Xài không hết?" Aix tức giận, "Dưới gầm trời này còn có tiền tiêu không hết hả? Nó suốt ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, chẳng chịu làm chút chuyện nghiêm chỉnh, làm sao biết được giá trị của tiền bạc, làm sao biết được có những người ngay cả cơm cũng không có mà ăn!"

Tạ Tịch ủ rũ chán nản.

Aix nhìn dáng vẻ của cậu, gã rất đau lòng: "Vì những chuyện này mà nó cãi nhau với em hả?"

Tạ Tịch đáp: "Em lải nhải dông dài, quản anh ấy nhiều quá."

Aix nói: "Những thói hư tật xấu của nó nên có người quản mới được."

Tạ Tịch lắc đầu: "Xét cho cùng là do em và anh ấy không hợp nhau, quan niệm khác nhau một trời một vực. Em không nghèo túng gì, chẳng qua em cảm thấy không cần tiêu tiền phung phí, cái gì cần tiêu thì tiêu, không nên xài đến độ không tiết kiệm được đồng nào, cứ vung tay quá trán ngược lại sẽ thành nô lệ của đồng tiền."

Tạ Tịch móc tim móc phổi nói một hồi, tiến độ màu tím tăng được 3%.

Cậu không dám ngẩng đầu, sợ cười trộm bị phát hiện.

Aix vô cùng tán thành lời cậu nói, gã bảo: "Hai đứa quả thực không hợp nhau, nhưng không phải em không xứng với nó mà là nó không xứng với em!"

Tạ Tịch: "..." Vâng vâng vâng, ngài nói cái gì cũng đúng cả.

Aix lại hỏi cậu: "Sau này em tính ra sao?"

Tạ Tịch cụp mắt nói: "Gall không thích em ra ngoài làm việc cho nên sau khi kết hôn em đã thôi làm, hiện tại em vẫn muốn tìm một công việc mới, thuê một chỗ ở ổn định."

Aix nói: "Em không cần vội, trước tiên cứ ở lại chỗ anh đã, chờ công tác ổn thỏa thì lại đi tìm phòng ở mới."

Tạ Tịch vội vàng nói: "Chuyện này không hay lắm..."

Aix bảo: "Có vấn đề gì chứ, cho dù em không phải người yêu của Gall, hai ta vẫn là bạn bè mà."



Đầu óc Tạ Tịch xoay chuyển, mở miệng nói: "Vậy em cũng không thể ở chùa được, em sẽ trả tiền thuê nhà cho anh."

Vẻ mặt Aix đầy vẻ dịu dàng: "Căn phòng này hiện đang còn trống, thêm người vào ở mới không lãng phí."

"Em không thể ở không được." Tạ Tịch áy náy nói, "Có điều bây giờ em chưa có tiền, anh cho em nợ trước nhé, nhưng em biết nấu ăn biết làm việc nhà, nhất định sẽ không gây phiền phức thêm cho anh đâu."

Ánh mắt Aix sáng rực lên: "Em biết nấu ăn hả?"

Tạ Tịch hơi khẩn trương đáp: "Chỉ biết nấu mấy món gia đình đơn giản thôi ạ."

Aix nói: "Vậy thì tốt quá, anh không thích ăn ở bên ngoài, lại không kiên nhẫn thuê người tới nấu, nếu em biết nấu cơm thì quá thuận tiện."

Tạ Tịch nói: "Có thể không ngon lắm đâu ạ..."

"Biết nấu ăn đã rất lợi hại rồi." Aix nói, "Như vậy đi, em cũng không cần trả tiền thuê nhà, lúc nào vui vẻ nấu một bữa cơm là được rồi."

Tạ Tịch đứng dậy nói: "Vậy em đi chuẩn bị bữa tối ngay đây."

Aix nói: "Để anh lại giúp một tay."

Tạ Tịch vội vàng bảo: "Không cần đâu ạ, một mình em làm là được."

Aix tạm ngừng lại, cũng không miễn cưỡng theo đến cùng, gã có hơi không dám nhìn Tạ Tịch, nhất là khi cậu đang mặc áo sơ mi của gã, đôi chân thẳng tắp trắng ngần như tuyết, quá sức bắt mắt.

Tạ Tịch biết nấu ăn, cậu sống tự lập đã lâu, không biết làm cơm có mà chết đói.

Cậu cũng không ghét xuống bếp, có thể tự tay chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn là phần thưởng tốt nhất cậu dành cho mình trong quãng thời gian dài sống một mình trước đó.

Tạ Tịch rất thích gian bếp của Nhị hoàng tử, nó được quét dọn rất sạch sẽ, các thiết bị lắp đặt cực đơn giản, những đồ thiết yếu đều đủ cả, những thứ không cần sẽ không có.

Cậu tiện tay xào mấy món ăn, bưng lên bàn cơm.

Aix là nhân ngư dưới đáy biển, đồ ăn trên đất liền gã từng nếm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, sau khi nếm thử mấy món này, gã kinh ngạc thốt lên: "Ăn rất ngon."

Tạ Tịch liếc nhìn thanh tiến độ nhấp nháy, cười nói: "Có thể ăn được là ổn rồi."

"Em khiêm tốn quá đấy." Aix nói, "Món ăn rất ngon, anh chưa từng nếm qua món nào ngon như thế này."

Người đáy biển mê ăn cá sống thái lát, sao có thể là đối thủ của đế quốc tham ăn nhất được.

Bữa cơm kết thúc, thanh tiến độ màu tím tăng lên 13% với tốc độ bão tố, tâm trạng Tạ Tịch cực tốt.

Aix nhìn Tạ Tịch, nói khẽ: "Khó trách Gall sẽ bất chấp tất cả để kết hôn với em."

Tạ Tịch không nghe rõ, cậu quay đầu lại hỏi: "Hử?"

Aix nở nụ cười, nói: "Không có gì, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp."

Tạ Tịch gật đầu, cậu cũng không cho rằng mình có cơ hội đi ngủ, tiến vào cảnh mơ nhiều lần cậu đã sớm hiểu rõ, thời gian trong mơ do người nằm mơ quyết định, anh ta bảo đã trôi qua một đêm thì chính là như vậy.

Tạ Tịch mới đang thu dọn bát đũa, khung cảnh xoay chuyển, cậu đang ở trong siêu thị mua thức ăn.

Aix hỏi: "Thứ cưng cứng này ăn có ngon không?" Gã cầm một củ khoai tây trên tay.

Tạ Tịch hơi sửng sốt mới theo kịp bước nhảy này, cậu nói: "Ăn ngon, có rất nhiều cách chế biến."

Aix nhìn giá cả: "Khoai tây thật rẻ."

Tạ Tịch buồn cười: "Sản lượng của khoai tây lớn, ăn cũng chắc bụng, là cây trồng có tỷ suất chi phí cực cao."

Aix như có điều suy nghĩ mà nói: "Giá mà quả trăng non cũng có thể rẻ như vậy..."

Tạ Tịch giả vờ không nghe thấy: "Hử?"

Aix nói: "Không có gì, tối nay chúng ta ăn khoai tây đi."

"Vâng." Tạ Tịch vốn định mua một ít thịt bò về hầm, lại nghĩ đến chuyện mình đang xây dựng hình tượng cần kiệm, liền từ bỏ ý định ban đầu, dự định làm khoai tây muối tiêu.

Quả nhiên, Aix ăn nguyên khoai tây càng lớn tiếng khen ngợi hơn: "Món này ăn thực sự rất ngon."

Tạ Tịch yên lặng bổ sung thêm một câu cho gã: Còn rẻ nữa.

Cậu không chê cười Aix, chỉ cảm thấy xúc động: Nhị hoàng tử không hề keo kiệt tí nào, tấm lòng gã rộng lớn, chứa muôn dân trăm họ.

Trong thoáng chốc tựa hồ đã trôi qua rất nhiều ngày, mỗi ngày Tạ Tịch đều nấu cơm cho Nhị hoàng tử, tất cả đều là món ăn thường ngày, chế biến từ những cây trồng và thực phẩm có sản lượng lớn trên đất liền.

Hôm nay, Tạ Tịch nướng khoai lang cho Aix, nếm được hương vị ngọt như mật đường này, Nhị hoàng tử nói: "Ăn thật ngon."

Tạ Tịch nói: "Do khoai lang ngon, ruột đỏ ngọt ngọt bùi bùi." Phỏng chừng trong mơ có kèm thêm hiệu ứng lọc kính nữa, kỳ thực đồ ăn cậu nấu rất bình thường nhưng trong giấc mơ của Nhị hoàng tử, cậu biến thành chuyên gia mỹ thực thật sự, tùy tiện món gì cũng nấu được dễ dàng.

Aix nói: "Vẫn là em biết nấu."

Tạ Tịch không đói bụng chút nào, cậu nhìn Aix ăn.

Aix ngẩng đầu nhìn cậu: "Em không ăn hả?"



Tạ Tịch đã ăn liên tục mấy bữa cơm, làm gì đói được nữa?

Cậu nhìn Aix, đột nhiên cất tiếng: "Anh và Gall rõ ràng là anh em ruột nhưng tính cách chẳng giống nhau chút nào, anh có nhiều tiền hơn Gall, vì sao anh có thể sống tiết kiệm như vậy?"

Kỳ thật Tạ Tịch cảm thấy cậu không nên hỏi, nhưng cậu lại muốn hỏi vô cùng.

Trong mơ Aix làm gì Tạ Tịch không biết, nhưng trong hiện thực gã là hoàng tử của đế quốc, đứng trên đỉnh quyền lực và lợi ích nhưng vẫn tiết kiệm như thế, thậm chí còn bị em trai mình chê cười.

Mà Aix cũng trả lời cậu: "...Chỉ như vậy mới có thể nhận thức và hiểu được giá trị của đồng tiền, mới có thể cảm nhận được cuộc sống chân chính, mới có thể kiên trì làm việc."

Tạ Tịch ngây ngẩn cả người.

Các hoàng tử sinh ra trong hoàng tộc, bao quanh trong gấm hoa rực rỡ, mới ra đời đã ngậm chắc thìa vàng thì làm sao hiểu được nhân gian đói khổ.

Người như vậy có thích hợp làm đại thần tài chính của đế quốc không? Có thích hợp quản lý kế hoạch sinh kế lâu dài cho dân được hay không? Sẽ luôn luôn mưu cầu hạnh phúc cho người dân chứ?

Không hề thích hợp, cho nên Aix tách khỏi gấm hoa rực rỡ, thả chiếc thìa vàng ngậm chắc trong miệng, trải qua sinh hoạt ràng buộc vì gã phải làm việc đến nơi đến chốn.

Tạ Tịch nở nụ cười.

Aix nói: "Để anh thu dọn bát đĩa."

Tạ Tịch nói: "Không sao đâu, cứ để em tự dọn."

Nói rồi cậu đứng dậy, cầm bát đĩa trên bàn đi, Aix cũng cầm, thế là tay hai người đụng vào nhau.

Aix khẽ giật mình, con ngươi sâu thêm một chút. . Ngôn Tình Hài

Trong đầu Tạ Tịch tràn ngập "kế hoạch sinh kế lâu dài", sớm đã quên béng quan hệ luân lý lung ta lung tung kia rồi.

Mãi đến khi Aix nắm tay cậu.

Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn gã.

Aix nhìn cậu, khẽ thì thầm: "Colin, anh..."

Loảng xoảng, đĩa rơi trên mặt đất.

Tạ Tịch có thể khẳng định mười mươi cậu không hề buông tay, nhưng đĩa lại rơi vỡ!

Cậu cúi xuống nhặt đĩa, cậu càng thêm xác định, ngón tay cậu không bị mảnh sứ cắt dính nhưng vẫn chảy máu! Hơn nữa căn bản không đau!

"Cẩn thận." Aix đau lòng cầm lấy ngón tay của cậu, giúp cậu cầm máu.

Tạ Tịch: "..."

Động tác của hai người rất thân mật, nhưng Aix không những không buông tay Tạ Tịch ra mà còn vươn một tay giữ lấy eo cậu, trong mắt bùng lên ngọn lửa nóng bỏng: "Nếu như anh sớm..."

Lúc này, cửa phòng đinh một tiếng mở ra, giọng nói của Gall vang lên: "Anh, anh có nhà không? Em còn chưa ăn cơm, anh..."

Gã ta vừa đẩy cửa vào đã thấy được hành động thân mật của hai người.

Một người là anh trai, người còn lại là bạn đời của gã ta.

Bọn họ dựa sát vào nhau, người yêu của gã ta nhìn như thể dính vào lồng ngực cao lớn của người đàn ông kia, ngẩng đầu lên như định đòi hôn.

- ---— ♥• •♥ —----