Đại khái trong tiềm thức Tam hoàng tử luôn sợ Nhị hoàng tử cướp đi Colin bé bỏng của gã ta cho nên mới dốc hết sức bôi nhọ lão Nhị trước mặt Tạ Tịch như vậy, bôi nhọ ròng rã hai mươi phút, lời thoại nhiều sánh ngang người hầu.
Tạ Tịch chờ đến độ quả trăng non cũng không gặm nổi nữa Tam hoàng tử mới khoan thai đến chậm.
Gã ta tiêu diệt anh hai mình dễ dàng như bỡn, sau khi ra vẻ đẹp trai hoa hòe hoa sói đùa nghịch một hồi, ác long "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, ôm hận mà chết: "Ta thừa nhận thua ngươi."
Tạ Tịch: "..." Cậu cảm thấy lão Nhị chân chính sẽ không nhận thua, lão Nhị chỉ muốn đánh chết thằng em trai ngỗ nghịch này thôi.
Tam hoàng tử lo lắng tiến lên, ôm lấy Tạ Tịch, hết lời dỗ dành: "Do tôi không tốt, không kịp thời đuổi tới khiến điện hạ chịu tủi thân..."
Người hầu không biết từ xó xỉnh nào đột nhiên xuất hiện, hô to: "Dũng sĩ Gall đánh bại ác long, ngài có được toàn bộ của cải của ác long, mà ngài sẽ cho hoàng tử điện hạ những gia tài kếch xù này, vương quốc Galin của chúng ta trăm năm sau không lo cơm áo gạo tiền!"
Hắn đang dẫn chương trình đấy hả?
Còn gì mà vương quốc Galin, ghép từ tên Gall và Colin sao?
Còn trăm năm sau không lo cơm áo gạo tiền nữa chứ, sinh hoạt trong mơ của gã ta đơn giản như vậy hả!
Không chỉ Tạ Tịch mà cả Bánh Bao Xá Xíu cũng cười thành con mèo ngốc: "Tam hoàng tử tên là Gall, họ là Thiểu Năng!"
Dưới góc phải tầm nhìn của Tạ Tịch xuất hiện nhắc nhở: Cảnh mơ sắp kết thúc, xin chuẩn bị rời đi.
Quả thực có thể kết thúc rồi, Tam hoàng tử đã công thành danh toại, nên tỉnh dậy đối mặt với hiện thực tàn khốc thôi!
Tạ Tịch không nán lại, lập tức rời khỏi giấc mơ, cậu biết Tam hoàng tử chinh chiến sa trường nhiều năm, tính cảnh giác rất mạnh, cho dù gã ta say rượu, nhưng khi thức dậy cũng tỉnh táo nhanh hơn người bình thường, hơn nữa năm giác được rèn luyện tốt, nếu cậu chậm chân rất có thể bị phát hiện.
Trong mơ Tam hoàng tử có biệt danh là Thiểu Năng, nhưng trong hiện thực gã ta là tổng chỉ huy quân đội danh tiếng lẫy lừng, không dễ lừa gạt như vậy.
Tạ Tịch rời đi rất nhanh, cậu về thẳng chỗ ở của mình, chuẩn bị ngủ bù một giấc.
Kỳ thực, người bình thường nằm mơ khá ngắn, chỉ chiếm một phần nhỏ trong giấc ngủ thôi, nhưng giấc mơ của Tam hoàng tử lại rất dài, xuyên suốt cả đêm, cũng khiến Tạ Tịch phải thức trắng một đêm.
Thuật nhập mộng sẽ tiêu hao rất nhiều lực tinh thần của người sử dụng cho nên bây giờ Tạ Tịch cực kỳ buồn ngủ.
May mà chỉnh thể giấc mơ mang phong cách khá nhẹ nhàng, Tạ Tịch không cảm thấy ghét.
Trở lại chỗ ở, Tạ Tịch tắm rửa qua rồi lên giường, ngả đầu ngủ say.
Trước khi ngủ cậu liếc mắt nhìn tiến độ nhiệm vụ, thanh tiến độ màu đỏ của Tam hoàng tử đã đạt 16.5%, rất nhanh liền đầy.
Nói gì thì nói, giấc mơ của Tam hoàng tử đơn giản hơn Ngũ hoàng tử rất nhiều, trên cơ bản đều thuận buồm xuôi gió, toàn bộ hành trình đều ngốc nghếch trôi qua.
Trong hiện thực, Tam hoàng tử trông "khổ đại cừu thâm" hơn Ngũ hoàng tử rất nhiều. Theo lý thuyết giấc mơ của Ngũ hoàng tử sẽ thoải mái hơn chút, nhưng tiếc rằng trong cảnh mơ của Ngũ hoàng tử cậu đã chết.
Phỏng chừng còn liên quan đến vấn đề tâm lý.
Ngũ hoàng tử nhìn thì tự do tự tại, ung dung thoải mái nhưng kỳ thực trong lòng hắn ta tràn ngập bất an, bất an với vị trí của bản thân, với tương lai, không có tí lòng tin nào với chuyện có thể tự mình nắm bắt hạnh phúc.
Trái lại, Tam hoàng tử hoàn toàn khác biệt, gã ta xuất thân thấp hèn, nhà ngoại vẫn luôn là trò cười trong miệng người khác, thời thơ ấu của gã ta còn khốn khổ hơn Lục hoàng tử một chút, mà gã ta cũng biết nắm bắt hơn, liều mạng ra chiến trường đánh trận, dựng nên một vùng trời riêng.
Gã ta tự tin, nắm giữ số mệnh của mình, cho nên mới nằm mơ sung sướng như vậy.
Tạ Tịch đi quá vội, nếu như chịu nán lại trong tẩm cung của Tam hoàng tử chút nữa, chỉ một chút thôi, đại khái có thể nghe thấy Tam hoàng tử nói mớ: "Se... yin..."
Tạ Tịch chỉ mới ngủ được ba, bốn tiếng, tiếng máy truyền tin đã đánh thức cậu.
Tin nhắn của Tam hoàng tử nhảy lên: "Đi ăn sáng."
Tạ Tịch buồn ngủ đến díu mắt, còn chưa thoát khỏi ảnh hưởng từ giấc mơ trước đó, rất tùy ý gửi tin nhắn thoại qua: "Không đói bụng, không ăn."
Giọng nói của cậu hơi ấm ách, mang theo vẻ ngái ngủ.
Tam hoàng tử đang ngồi trong phòng ăn, xung quanh còn có các tướng sĩ ở lại ăn sáng sau khi cùng gã ta "luyện công" buổi sáng. Sau khi gã ta bật tin nhắn thoại, giọng nói kia liền truyền ra.
Đám Soreful hơi sửng sốt.
Tam hoàng tử cũng vậy, ngay sau đó gã ta hắng giọng, bình tĩnh nói: "Được sủng mà kiêu."
Phó tướng chớp chớp mắt.
Tam hoàng tử nhướng mày: "Đờ ra đó làm cái gì, đi gọi cậu ta dậy đi, đã mấy giờ rồi mà còn ngủ nướng, không ra thể thống gì."
Phó tướng nhận lệnh đứng dậy, chưa kịp bước được bước nào Tam hoàng tử lại nói: "Thôi quên đi, để cậu ta ngủ, khỏi cần ăn bữa sáng luôn, nhịn đói một bữa cho biết."
Nghe giọng nói thật nghiêm khắc và uy phong, nếu như gã ta không lén tua đi tua lại đoạn tin nhắn thoại kia thì còn đáng tin hơn nhiều.
Đến chiều Tạ Tịch mới ngủ dậy, vừa định đi kiếm chút thức ăn liền nhận được tin nhắn của Tam hoàng tử: "Nếu ta mà ngủ như ngươi thì đã sớm bị súng của kè thù nã chết rồi."
Tạ Tịch: "..." Vì ai mà cậu ngủ lâu như vậy chứ, không phải do giấc mơ của gã ta quá dài sao!
Thiểu Năng Gall trong mơ vẫn đáng yêu hơn nhiều, Tam hoàng tử khó ưa trong hiện thực rất gợi đòn.
Tạ Tịch chậm chạp trả lời gã ta: "Thưa điện hạ, thuộc hạ dậy rồi."
Tam hoàng tử: "Giờ biết dùng kính xưng rồi hả? Không biết lớn nhỏ."
Tạ Tịch mặt không đổi sắc gửi một tin: ^_^
Trái tim Tam hoàng tử bay lên: "Đi rửa mặt nhanh lên, ta dẫn người đi ăn ngon một chút."
Giờ Tạ Tịch mới biết Tam hoàng tử đã đến bên ngoài chỗ ở của cậu.
Ăn cơm trưa xong, Tam hoàng tử còn có việc quan trọng, Tạ Tịch trở thành tùy tùng nhỏ của gã ta, đi đến chỗ nào cũng xách cậu theo đến đó.
Tạ Tịch vẫn có cảm giác gấp gáp, tiến độ của Nhị hoàng tử được 6% rồi, hẳn là gã cũng có thể mơ tới cậu nhỉ? Đợi tối cậu tìm cơ hội thử một tí, mau chóng xoát đầy tiến độ, cậu còn phải đi làm quen với Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử nữa.
Lúc chiều, Tam hoàng tử đến cung điện của Đại hoàng tử, hình như để thương lượng chuyện bảo vệ đô thành.
Tạ Tịch chờ ở bên ngoài, nhưng thật ra cậu cũng không nhàn rỗi.
Cậu thừa cơ góp nhặt không ít khuôn mặt trong điện của Đại hoàng tử, tạm thời dự trữ trước đã, sau này nhất định cần dùng.
Hai anh em bận rộn cả buổi chiều, Đại hoàng tử giữ lão Tam lại ăn cơm tối.
Lúc này Tạ Tịch mới được Tam hoàng tử xách vào, gã ta giới thiệu với Đại hoàng tử: "Vương huynh, đây là tùy tùng nhỏ của ta."
Tạ Tịch mắt nhìn thẳng, hành lễ với Đại hoàng tử.
Tầm mắt của Đại hoàng tử rơi trên người cậu, tựa hồ dừng lại hồi lâu.
Tam hoàng tử nói: "Tên cậu ấy là Colin Hall, bây giờ vẫn còn là một thị vệ nhỏ nhưng rất lanh lợi, sau này rèn luyện thêm nhất định sẽ có tiền đồ."
Khóe miệng Tạ Tịch khẽ giật giật, quả nhiên cậu vẫn không thể thích ứng được phương thức khích lệ của Tam hoàng tử.
Bấy giờ Đại hoàng tử mới lên tiếng: "Đứng lên đi, không cần đa lễ."
Tạ Tịch đứng dậy, đứng bên cạnh Tam hoàng tử, không biết vì sao cậu cứ cảm thấy Đại hoàng tử vẫn luôn quan sát cậu.
Không phải cậu thích tưởng bở mà thực sự cậu không muốn đánh giá thấp quản gia Randy.
Hồn ý này ở thế giới trước cũng có kiểu tính tình im im không nói, âm thầm nghẹn chiêu cuối, ai biết thế giới này sẽ thế nào?
Đại hoàng tử sẽ không thích khuôn mặt số 2 đấy chứ? Khuôn mặt này đã phân phối cho Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử rồi, không thể trêu ghẹo thêm một người nữa đâu.
Hai người đã gắng sức lắm rồi, thêm người nữa chắc cậu mệt chết.
Suốt bữa cơm Tạ Tịch không nhìn Đại hoàng tử một lần, Tam hoàng tử còn tưởng cậu câu nệ, lên tiếng dỗ dành: "Không sao đâu, ngươi không phạm sai lầm anh cả sẽ không phạt ngươi."
Tạ Tịch cũng chẳng được an ủi!
Tam hoàng tử chẳng có bản lĩnh dỗ dành người khác, nhưng làm người ta phát bực thì giỏi nhất, gã ta đè thấp giọng nói: "Ngươi phải biết, không phải ai cũng nuông chiều ngươi giống như ta đâu, mấy tật xấu của ngươi chỉ có ta dung túng được thôi." Ngủ nướng, kén ăn, thích nũng nịu... Ừm, thật đáng yêu.
Tạ Tịch rất muốn đấm cho gã ta một phát.
Suốt cả tối Tạ Tịch không dám ngẩng đầu, sợ mình không cẩn thận trêu chọc Đại hoàng tử.
May mà thanh tiến độ vẫn vững vàng, chưa từng xuất hiện màu sắc mới.
Điều này khiến Tạ Tịch thở phào nhẹ nhõm, cũng càng thêm gấp gáp.
Cậu phải tìm cơ hội dùng mặt số 1 đến chỗ Đại hoàng tử xoát độ tồn tại, miễn lại gây thêm sự cố.
Dĩ nhiên, tối nay cậu vẫn nên tiến vào trong cảnh mơ của Nhị hoàng tử trước đã, nhanh chóng tăng tiến độ nhiệm vụ.
Có kinh nghiệm tối hôm qua, hôm nay Tạ Tịch đã ngủ bù trước, đợi đến rạng sáng mới rời giường trà trộn vào cung điện của Nhị hoàng tử.
Cậu ngáp một cái, lúc tiến vào tẩm điện mới phát hiện không có ai.
Nhị hoàng tử còn chưa đi ngủ hả?
Tạ Tịch tản bộ một lát, nhìn thấy Nhị hoàng tử vẫn còn làm việc trong phòng.
Muộn như vậy mà còn đang làm việc sao? Công việc của lão Nhị cũng không dễ dàng gì.
Tạ Tịch trốn vào trong góc, xoa nắn Bánh Bao Xá Xíu, chờ Nhị hoàng tử xong việc.
Bây giờ Bánh Bao Xá Xíu đã quen được cậu vò đầu, còn cảm thấy rất hưởng thụ, đôi mắt hai màu híp lại, kêu meo meo meo buồn ngủ.
Tạ Tịch cũng hơi mệt mỏi, sau khi đợi nửa tiếng cậu tính kiếm một chỗ ngủ tạm đã, một giờ sau lại đến ngó coi.
Ai ngờ Nhị hoàng tử lại bận bịu cả đêm, trời vừa sáng đã đứng dậy đi điện nghị sự...
Tạ Tịch đợi uổng công một đêm, vừa nghĩ tới chuyện ban ngày còn bị Tam hoàng tử "tra tấn", cậu chẳng còn luyến tiếc gì nữa, chỉ muốn gục trên giường ngủ một giấc.
Cậu vừa trở lại chỗ ở của thị vệ, Bánh Bao Xá Xíu liền kêu một tiếng: " Lục hoàng tử kìa ba!"
Tạ Tịch giật mình, cậu không thấy ai.
Vì nguyên nhân đôi mắt nên Bánh Bao Xá Xíu đặc biệt thích Lục hoàng tử: "Ngay chỗ ở trước của ba đó, hình như còn có Ngũ hoàng tử nữa."
Mèo nhỏ bay trên không trung, hơn nữa không ai thấy được nó cho nên tầm nhìn rộng rãi hơn nhiều.
Trong lòng Tạ Tịch khẽ động, không biết hai anh em này ở cùng nhau tính làm gì đây.
Lục hoàng tử sắp xuất chinh, anh ta đến nơi ở của Seyin cũng bình thường, còn Ngũ hoàng tử thì tới làm chi?
Tạ Tịch không yên tâm lắm, cậu đổi một khuôn mặt dự trữ, lén mò mẫm lại gần.
Bây giờ mới sáng sớm, toàn bộ đáy biển đều rất yên tĩnh, phần lớn mọi người còn chưa thức dậy.
Bởi vì dùng khuôn mặt của người khác nên Tạ Tịch không sợ bị Lục hoàng tử và Ngũ hoàng tử phát hiện, cậu tiến lại khá gần, nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
Ngũ hoàng tử nói: "Anh sẽ phối hợp với em, nhất định phải bắt sống quốc sư nước Hải Khâu."
Giọng nói của Lục hoàng tử lạnh lẽo: "Tin tức này đáng tin không?"
Ngũ hoàng tử trầm giọng hỏi lại: "Chẳng lẽ không đáng thử một lần?"
Lục hoàng tử đưa mắt nhìn nơi ở của Seyin, cụp mắt nói: "Chỉ cần em ấy có thể sống lại, bảo em làm gì cũng được."
Tạ Tịch: "???" Tình huống gì thế này!
- ---— ♥• •♥ —----