Ngay cả Tạ Tịch cũng nhìn ra sự việc bất thường, những người có kinh nghiệm sa trường làm sao lại không thấu. Tam hoàng tử vừa dặn dò, bọn họ mỗi người quản lý các chức vụ riêng, bắt đầu bận lu bù cả lên.
Tạ Tịch dĩ nhiên sẽ không ở lại chỗ này, cậu phải nhanh chóng tăng tốc đuổi kịp Tam hoàng tử.
Đừng nhìn Tam hoàng tử đi bằng hai chân mà lầm, tốc độ của gã ta còn nhanh hơn con cá bơi trong nước như cậu, đại khái là mượn lực lượng nào đó điều khiển nước xung quanh đẩy thân mình đi cho nên mới nhanh đến vậy.
Lúc Tạ Tịch đuổi theo, Tam hoàng tử nhíu chặt lông mày nói: "Ngươi trở về đợi đi."
Nói xong gã ta che vết máu lại, như thể không muốn Tạ Tịch nhìn thấy, sợ cậu bị dọa sợ.
Tạ Tịch không tán thành đáp: "Điện hạ quá coi thường tôi rồi." Cậu không thèm tự xưng thuộc hạ luôn.
Tam hoàng tử liếc nhìn cậu, trái lại không đuổi cậu đi mà nói: "Bấm số điện thoại giúp ta."
Hai tay gã ta ôm nhân ngư bị thương, ngay cả máy truyền tin cũng không dùng được.
Tạ Tịch liền vội vàng tiến lên, nhìn qua có hơi sững sờ. Nhân ngư bị thương rất nặng, toàn bộ đuôi cá máu thịt be bét, dáng vẻ đầm đìa máu tươi kia giống như một người bị lột da, thực khiến người ta tê cả da đầu.
Còn may Tạ Tịch từng có không ít "kiến thức", tạm chịu đựng được. Cậu ấn nhẹ lên cổ tay Tam hoàng tử, màn hình truyền tin sau khi bắn ra thế mà lại là màu đen.
Tam hoàng tử nói: "Ta bật chế độ riêng tư, ngươi tắt đi, góc dưới cùng bên phải."
Tạ Tịch cũng từng nghiên cứu thứ này, biết cách dùng làm sao. Cậu tắt chế độ riêng tư xong thì thấy khung trò chuyện của hai người, Tam hoàng tử đặt biệt danh cho cậu là: Nhóc đáng yêu.
Tạ Tịch: "???"
Nếu không phải mạng người quan trọng, cậu nhất định phải hỏi lão Tam cho ra nhẽ cái biệt danh này có ý gì!
Tạ Tịch tắt đi rồi theo lời Tam hoàng tử nói bấm số gọi.
Đầu dây bên kia kết nối trong một giây, Tam hoàng tử nhanh chóng nói: "Phong tỏa toàn bộ khu vực, kẻ đó chắc chắn chưa chạy thoát... Soreful, mịa nó nếu ngươi mà bắt không được người, ta sẽ cắt đuôi cá của ngươi thay cho Mars!" Soreful là phó tướng chân chó, còn Mars chính là nhân ngư bị thương nằm trong ngực gã ta.
Nhân ngư này rõ ràng chỉ là một tên lính quèn, thế mà Tam hoàng tử còn nhớ kỹ tên của anh ta...
Tạ Tịch hơi hiểu ra vì sao người trong quân doanh lại tôn sùng vị hoàng tử này hết thảy.
Đoạn đường này, Tam hoàng tử đi rất nhanh, miệng vẫn nói không ngừng, cực đáng tin cậy chỉ huy từ xa.
Trong lòng Tạ Tịch rất khâm phục, cậu chỉ bơi theo thôi mà đã phải liều cả cái mạng già này, Tam hoàng tử ôm người mà bước đi vẫn rất ổn định, còn mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, đầu óc phân tích rõ ràng, thực sự lợi hại!
Đến bệnh xá, người ở đây đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, Tam hoàng tử thả Mars xuống, nói với quân y: "Anh ta bị dư chấn từ pháo xung kích SX623 đánh bay, bị thương chủ yếu ở phần đuôi, xương tay trái cũng bị gãy, bả vai có mảnh đạn..."
Gã ta đơn giản thuật lại những chỗ bị thương của nhân ngư, đám quân y gật đầu liên tục, bắt tay vào tiêm thuốc cho Mars.
Bấy giờ Tạ Tịch nhìn cây đinh ba đại biểu cho binh quyền tối cao nhất trên vai Tam hoàng tử lại có một tâm trạng khác.
Vị chỉ huy trẻ tuổi này gánh trên vai những vinh quang to lớn.
Sau khi thu xếp cẩn thận cho Mars và nói qua tình huống căn bản, Tam hoàng tử dứt khoát dẫn Tạ Tịch rời đi. Trong khi Tạ Tịch còn thấp thỏm lo cho nhân ngư thì Tam hoàng tử đã dùng tất cả tinh thần vùi đầu vào việc điều tra gian tế.
Tố chất tâm lý của vị này thật mạnh, làm xong những chuyện nên làm, còn việc khác thì giao cho người có chuyên môn, không làm mất thời gian cũng như làm lỡ thời cơ, chuẩn xác và nhanh gọn như một viên đạn rời khỏi vỏ!
Nửa giờ sau, gian tế bị bắt, Tam hoàng tử đích thân thẩm vấn, Tạ Tịch bị giữ ở bên ngoài.
Không bao lâu sau Tam hoàng tử đi ra, mắng: "Bọn Hải Khâu khốn kiếp, dám động thổ trên đầu Thái Tuế!"
Dứt lời, gã ta hùng hổ rời đi, trở về thẳng vương đô.
Tạ Tịch theo sát phía sau, còn nhận được thẻ tùy tùng, trở thành thị vệ bên người của Tam hoàng tử...
Được rồi, dù sao cậu cũng phải chờ ở cạnh Tam hoàng tử một thời gian dài.
Lúc đi thì cười cười nói nói, lúc trở về bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.
Tạ Tịch không chen lời vào liền thành thật nán lại, sau khi về vương cung Tam hoàng tử cũng không cho Tạ Tịch về trước mà dẫn cậu xông thẳng vào điện nghị sự.
Tạ Tịch có thẻ bên người, có thể ra vào tùy ý, không ai ngăn cản.
Hồi trước Tạ Tịch từng trực ở đây, tiếc rằng cậu không biết rõ bên trong trông như thế nào, hôm nay lần đầu tiến vào, mới liếc mắt đã thấy sửng sốt.
Nơi này không to lớn hùng vĩ như trong tưởng tượng, cũng không lộng lẫy xa hoa, thậm chí ngay cả hơi thở sang quý của hoàng tộc cũng không cảm giác được.
Bên trong phòng nghị sự đơn giản này tràn ngập cảm giác năm tháng xa xôi... Hoặc phải nên nói là cổ xưa?
Tạ Tịch nhìn thấy Đại hoàng tử và Nhị Hoàng tử, còn có mấy vị quan lớn tuổi, nhưng không hề thấy quốc vương.
Sau khi hành lễ Tam Hoàng tử mắng như tát nước vào mặt Nhị Hoàng tử: "Hải Khâu đã cài cả gian tế vào doanh địa phương Bắc rồi! Ngươi vẫn còn vì tư dục mà cắt giảm khoản chi cho quân bị thì cứ chờ bọn chúng phá tan phòng tuyến phía Bắc, đánh thẳng vào vương đô đi, mịa nó, coi ngươi có vui vẻ được không!"
Tạ Tịch bị dọa giật mình, cậu đoán Tam Hoàng tử sẽ nổi trận lôi đình nhưng không ngờ gã ta sẽ thẳng thừng như vậy, chỗ này nhiều người, chút mặt mũi gã ta cũng không cho anh hai nhà mình.
Xem ra mâu thuẫn giữa hai anh em này sâu đến mức không thể hòa giải được.
Hải Khâu là nước láng giếng của vương quốc dưới đáy biển, trước kia bọn họ chính là đối thủ một mất một còn của Atlantis, thường xuyên lên bờ ăn thịt người.
Atlantis vẫn thủy chung cho rằng vương quốc của họ bị thất thủ là do âm mưu hãm hại của Hải Khâu.
Có tiền đề này, trải qua mấy ngàn năm rồi mà hai quốc gia vẫn đánh nhau đến ngươi sống ta chết, chưa hề ngừng phân tranh.
Nhân ngư Hải Khâu tính tình tàn bạo, đến nay vẫn có truyền thống ăn thịt người, thỉnh thoảng còn săn trộm nhân ngư của vương quốc đáy biển, chúng thích nhất là hoàng tộc.
Mấy năm trước, có không ít hoàng tử và công chúa nhỏ tuổi bị bọn chúng xé nát ăn sạch, cho nên toàn bộ Atlantis đều cực hận đám Hải Khâu, chỉ muốn một mẻ tiêu diệt sạch bọn chúng!
Đáng tiếc địa hình dưới đáy biển phức tạp, dù có thể tìm được nơi ẩn nấp của Hải Khâu nhưng bọn chúng tựa như cỏ dại đốt không hết, cho một chút thời gian liền có thể trưởng thành, sau đó quay trở lại săn giết nhân ngư.
Tam Hoàng tử quanh năm chém giết trên chiến trường, càng cực kỳ hận đám người này, bây giờ bọn chúng lại tới gây sự, gã ta dĩ nhiên tức giận đến ngút trời.
Nhị Hoàng tử cũng không phải kẻ ăn chay, Tam Hoàng tử phát cáu, gã cũng thình lình đứng lên, há mồm phản pháo lại.
Làm ầm ĩ một hồi, hai anh em này cũng sắp lao vào đánh nhau rồi.
Tam Hoàng tử nói: "Trong mắt ngươi chỉ có tiền, không để tâm việc lớn!"
Nhị Hoàng tử chế giễu lại: "Ta không để tâm việc lớn? Là do đầu óc ngươi ngu dốt, tầm nhìn hạn hẹp, trong mắt chỉ có nước Hải Khâu!"
Tam Hoàng tử nheo mắt lại: "Trong nước chưa yên, các ngươi còn muốn gây thêm họa ngoại xâm hả!"
Nhị Hoàng tử nói: "Thật là ngây thơ, người đất liền vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta, yên lặng chờ ngư ông đắc lợi, chỉ có tên lỗ mãng như ngươi mới trợn mắt không thấy!"
"Được rồi." Một giọng nói già nua nhưng tràn đầy nội lực vang lên.
Tạ Tịch quay đầu, nhìn thấy vị quốc vương được người vây quanh tiến vào cửa.
Quốc vương đã cao tuổi rồi, sức khỏe giảm sút đáng kể, dù ông vẫn còn duy trì được hai chân nhưng không có sức đi đường, chỉ có thể ngồi trên ghế.
Ông vừa đến, hai vị hoàng tử hiển nhiên không cãi lộn nữa, Tạ Tịch tinh mắt thấy được Sirius sau lưng quốc vương.
Người trong điện nghị sự đều đứng dậy hành lễ, quốc vương phất tay, tất cả mọi người không ngồi lại vị trí mà đứng sang một bên.
Quốc vương ngồi xuống, nhìn những người trong điện, chậm rãi nói: "Chuyện biên giới phía Bắc, thằng ba đâu, nói lại cho ta nghe."
Tam hoàng tử bước ra khỏi hàng, giọng điệu khác hẳn khi nói chuyện với Nhị hoàng tử, gã ta nói đâu ra đấy, mạch lạc rõ ràng: "...Nước Hải Khâu phách lối như vậy, chẳng bao lâu nữa chúng sẽ xâm chiếm biên giới phía Bắc, lúc này vương huynh lại cắt giảm quân dụng, thực sự là hồ đồ đến cực điểm!"
Nhị hoàng tử cười lạnh.
Lão quốc vương nói: "Anh hai của con cũng là bất đắc dĩ, người đất liền rục rịch ngóc đầu dậy, chúng ta hai mặt thụ địch, không thể sơ suất được."
Tam hoàng tử lập tức xin đi đánh giặc: "Xin cha viết ý chỉ, trước tiên để con lĩnh quân đi đánh tan khí thế của Hải Khâu đã, sau đó trở lại ứng phó với người đất liền!"
Nhị hoàng tử nói: "Tam đệ đánh giá cao bản thân thật đấy."
Tam hoàng tử nheo mắt lại.
Quốc vương mở miệng nói: "Mỗi đứa bớt nói một câu đi, cãi nhau còn ra thể thống gì!"
Tam hoàng tử không nói thêm câu nào nữa.
Quốc vương tạm ngừng, đưa mắt nhìn Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử bước ra khỏi hàng, sau khi hành lễ thì nói: "Người đất liền rục rịch muốn động còn cần anh ba trấn thủ đô thành, bảo vệ hoàng thất, còn chuyện nước Hải Khâu gây náo loạn, không bằng để con đi tìm hiểu thực hư."
Anh ta mới mở miệng, toàn bộ đại điện đều lâm vào không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Tất cả mọi người không ngờ rằng Lục hoàng tử vốn im lặng, thậm chí chẳng bước ra ngoài cửa điện nửa bước lại nói được những lời này.
Tam hoàng tử tức thì lên tiếng: "Hoang đường, lĩnh quân tác chiến há phải trò đùa!"
Lục hoàng tử cụp mắt nói: "Em biết mình không bằng anh ba anh dũng phi phàm, cho nên không muốn sử dụng một binh một tốt nào."
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ một lượt.
Quốc vương hỏi: "Lão Lục, con có nắm chắc không?"
Lục hoàng tử đáp: "Không đánh lui nước Hải Khâu ra xa tận mấy trăm hải lý, con thề sẽ không quay về."
Tam hoàng tử lộ vẻ mặt nôn nóng, Nhị hoàng tử cũng nhíu chặt lông mày, Đại hoàng tử thì lên tiếng: "Chớ có làm liều, em chưa ra chiến trường bao giờ, sao có thể..."
Lục hoàng tử nói: "Lúc anh ba dùng sức một người đối đầu với quân đội nước Hải Khâu còn nhỏ hơn em một tuổi."
Tam hoàng tử nói: "Anh từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, em..."
Lục hoàng tử ngước mắt, nhìn về phía Tam hoàng tử: "Anh ba cho rằng em không bằng anh sao?"
Lời này nghe khá khiêu khích, nhưng Tam hoàng tử động tí là nổi nóng lại không tức giận, trái lại gã ta đứng ra nói: "Xin cha nghĩ lại, lão Lục chưa từng tiếp xúc với Hải Khâu, không biết rõ sự lợi hại và nguy hiểm của bọn chúng, nó cứ khư khư cố chấp như vậy, sợ rằng sẽ..."
Lục hoàng tử ngắt lời gã ta, thản nhiên nói: "Con sinh ra là người hoàng tộc, nên gánh vác ít nhiều, chết trên sa trường thì có sao? Quyết không làm nhục cái tên Atlantis."
Anh ta nói hời hợt lại khiến mọi người ở đây chấn động mạnh mẽ.
Các đại thần xưa nay vốn xem nhẹ vị điện hạ này cũng đều nhao nhao nhìn anh ta với con mắt kinh ngạc.
Trong lòng Tạ Tịch bồn chồn, không nắm chắc Lục hoàng tử định làm gì.
Anh ta không muốn sống nữa hả? Không, không thể... Chẳng lẽ anh ta nắm chắc việc đẩy lùi sự xâm lược của Hải Khâu thật?
Đáng thương Tạ Tịch căn bản không có tư cách nói chuyện, chỉ có thể lo lắng suông.
Cuối cùng quốc vương đánh nhịp, quyết định chuyện này, Tam hoàng tử trấn giữ vương đô, Lục hoàng tử xuất chinh, đánh lui đám Hải Khâu rục rịch gây náo loạn.
Sau khi rời khỏi điện nghị sự, lông mày Tam hoàng tử nhíu chặt lại, không nói một lời.
Tạ Tịch theo phía sau.
Tam hoàng tử mắng một câu: "Ngu xuẩn!"
Tạ Tịch: "..."
Tam hoàng tử quay đầu bắt kịp Lục hoàng tử, mắng té tát một trận: "Không muốn sống thì nói thẳng ra, bây giờ ta tiễn ngươi đi một đoạn."
Vẻ mặt Sirius bình tĩnh, còn hành lễ với gã ta: "Vương huynh."
Tam hoàng tử phiền nhất là loại người im ỉm nhẫn nhịn, đá một phát cũng không chịu thả rắm này, gã ta tức giận nói: "Đi theo ta!"
Sirius khẽ liếc mắt nhìn Tạ Tịch.
Tạ Tịch thả xuôi tay, cúi đầu, không dám nhìn anh ta mảy may.
Chắc là không nhận ra gì đâu... Mặc dù mấy khuôn mặt này có chút giống nhau, nhưng Seyin Hall chết trước mặt anh ta, hẳn anh ta sẽ không nghi ngờ.
Sirius thu lại tầm mắt. Tạ Tịch thở phào.
Tam hoàng tử dẫn Sirius đến sảnh diễn võ, đánh đấm cả một ngày.
Tạ Tịch đứng một bên quan sát, cảm nhận được dụng ý của Tam hoàng tử.
Bề ngoài Tam hoàng tử ra tay chẳng nể nang, nhưng thực tế là đang dùng thời gian ngắn nhất tạo hiệu suất cao nhất để rèn luyện cho Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử có sức mạnh, so với Tam hoàng tử cũng không yếu, chỉ là kinh nghiệm đối địch thực sự quá ít, không đủ lão luyện.
Thời gian "huấn luyện đặc biệt" ngắn như vậy khẳng định kém việc chân chính dấn thân vào chiến trường, nhưng dẫu sao có còn hơn không.
Khiến Tạ Tịch tương đối ấm lòng chính là, con cá nóng nảy ngu ngốc này dầu gì cũng đã cho đứa em trai chút ấm áp.
Trở lại cung điện của Tam hoàng tử, Tạ Tịch bôi thuốc cho gã ta, bởi vì vẫn luôn cúi đầu, tóc rơi xuống bên tai, che mất tầm nhìn: "Điện hạ giúp một chút."
Tam hoàng tử: "Hử?"
Trên tay Tạ Tịch đều dính thuốc, dùng cánh tay ra hiệu.
Tam hoàng tử hiểu ra, gã ta vươn cánh tay còn lại, giúp cậu vén tóc ra sau tai.
Tầm mắt Tạ Tịch lại khoáng đạt, cậu tiếp tục bôi thuốc cho gã ta.
Từ góc độ của Tam hoàng tử vừa khéo có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của cậu, lỗ tai trắng nõn như vỏ sò nhỏ nửa khép nửa mở, còn dái tai chính là viên trân châu xinh đẹp.
Tam hoàng tử nhanh chóng chuyển tầm mắt, trong lòng bốc hỏa: Tuổi chẳng lớn bao nhiêu nhưng bản lĩnh câu người thì không nhỏ.
Tạ Tịch bôi thuốc cẩn thận cho gã ta, cong môi nói: "Điện hạ thật tốt, hôm nay Lục điện hạ khẳng định nhận được lợi ích không nhỏ."
Tam hoàng tử sửng sốt.
Tạ Tịch mỉm cười nhìn gã ta.
Tam hoàng tử trốn tránh không nhìn thẳng, cứng miệng nói: "Nói linh tinh cái gì đấy, ta đánh cho nó tỉnh ra, thằng ranh con ngu ngốc không biết trời cao đất rộng."
Tạ Tịch không vạch trần gã ta, chỉ là cười đến đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nhất là sau khi nhìn thấy tiến độ nhiệm vụ màu đỏ lại tăng 3%.
Thói xấu đến chết vẫn còn sĩ diện của Tam hoàng tử không biết là giống ai: "Hôm nay ta không dùng hết sức, đợi mai ta đánh nó cho không ra nổi cửa!"
Tạ Tịch đã hiểu: "À, ngày mai vẫn còn..." huấn luyện đặc biệt nha.
Tam hoàng tử nhướng mày.
Tạ Tịch sửa lại: "Lục điện hạ thật đáng thương, e là phải bị điện hạ đánh cho mặt mũi bầm dập rồi."
Cậu vừa dứt lời, tiến độ nhiệm vụ màu đỏ lại ngốc ngốc tăng 3%.
Bánh Bao Xá Xíu giúp ba nó tổng kết: "Tam hoàng tử này thật đáng iu nha."
Tạ Tịch suýt thì cười ra tiếng.
___
Nhan Triết không khách khí chút nào vỗ chân cười phớ lớ: "Lão Tà, Tam hoàng tử này không hổ là hồn ý của ông, bản lĩnh đến chết vẫn còn sĩ diện này học không sai đi đâu được!"
Giang Tà không phục: "Tôi ngu xuẩn như thế hả?"
Kẻ đến chết cũng không phân biệt được số âm và số dương không có tư cách mở miệng.
Nhan Triết cười haha: "Chơi thật vui, ông nhìn Tiểu Tường Vi bị dáng vẻ đáng yêu của ông chọc cho vui chưa kìa."
Giang Tà không cần nhìn cũng biết, bởi vì độ thiện cảm của em ấy với y xanh tươi mơn mởn.
Nhan Triết nhờ nối xương cho Giang Tà mới có cơ hội xem trực tiếp lần nữa, Giang Tà cũng nghĩ đoạn này không hề gì mới cho hắn coi một lúc.
Nhan Triết vẫn bắt được trọng điểm: "Không phải Tiểu Tường Vi phải thu thập tình yêu của Lục hoàng tử sao, sao cứ mãi ở cạnh Tam hoàng tử vậy?" Hắn còn không biết nhiệm vụ thật sự là thu thập tình yêu của sáu vị hoàng tử.
Giang Tà tạm ngừng lại, bình tĩnh nói: "Đều là hồn ý của tôi, em ấy thân thiết cũng là bình thường."
Đúng thế thật, dù sao độ thiện cảm cao hoài không hạ như vậy, Nhan Triết nhịn không được hâm mộ nói: "Tên xui xẻo như ông sao lại yêu đương suôn sẻ vậy chứ!"
Giang Tà nhìn vận may yêu đương -250 của mình, vẫn bình tĩnh như cũ: "Cũng tàm tạm."
Không hổ là bản tôn, loại tính tình đến chết vẫn còn sĩ diện quả nhiên chẳng thua kém hồn ý!
- ---— ♥• •♥ —----