Trò Chơi Đang Load

Chương 31: Kinh ngạc, kinh hãi, DMM!








Tạ cá mập không mặc quần áo đang lắc đầu quẫy đuôi.

Từng có một lần kinh nghiệm, lần thứ hai cậu đã bớt hoảng loạn. Không đến mức bởi vì chính mình biến thành một con cá mập mà vội vã cuống cuồng, cậu còn có thời gian nghiêm túc quan sát trải nghiệm một hồi.

Bài kiểm tra này rất lợi hại, mô phỏng không gian ba chiều cực hoàn hảo, cậu không hề cảm giác đây là một trò chơi chút nào, hoàn toàn hòa mình vào trong đó, giống như biến thành một con cá mập thực sự... Dĩ nhiên Tạ Tịch chưa từng làm cá mập nên cũng không biết trở thành cá mập thì có mùi vị gì.

Cậu lúc lắc cái đuôi lết về phía trước, ra sức tiến về phía bờ biển, cảm giác khô cạn và đói bụng quá chân thực khiến cậu hít thở dồn dập đến hoa mắt chóng mặt, đồng thời thể lực cũng giảm xuống.

Theo cơn đói khát, người đi đường cũng biến thành đồ ăn thơm ngào ngạt...

Phải gắng nhịn! Đây chẳng qua là một trò chơi lồng trong trò chơi mà thôi!

Tạ Tịch ra sức tránh né người đi đường, lấy tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong biển.

Cảm giác lôi kéo lại đến, lúc Tạ Tịch mở mắt ra, thấy được cô gái nhân ngư trẻ tuổi kia.

Cô gái nhân ngư không hề che giấu nụ cười mỉa mai của mình: "Bốn mươi điểm, tiêu chuẩn này mà cậu còn vọng tưởng gia nhập đội hộ vệ hả? Cậu quả thực là đang làm nhục danh dự của đội hộ vệ hoàng tộc!"

Tạ Tịch: "..."

"Mau ra đây, đừng lãng phí thời gian của mọi người!" Cô gái nhân ngư đầy vẻ khinh bỉ, lười liếc mắt nhìn con cá vô dụng* này thêm lần nào nữa.

(*)Nguyên văn tác giả dùng từ "hàm ngư" - 咸鱼, từ này có nhiều nghĩa ẩn dụ, ở đây nó dùng để chỉ những người không chịu làm gì, không có mục tiêu và động lực, chỉ dậm chân tại chỗ.

Tạ Tịch đi ra, anh bạn đánh số 862 kia lại nằm vào.

Lần này Tạ Tịch không vội vã load, cậu quan sát trong chốc lát, tìm ra vấn đề của chính mình...

Nội dung bài kiểm tra này rất đơn giản, chỉ cần tìm đường tới bờ biển trong một bản đồ xa lạ là được. Nhưng nghe nói trong đó đã bao hàm nhiều hạng mục kiểm tra quan trọng, đối với nhân ngư mà nói là cực kỳ quan trọng. Ví dụ như cảm giác sợ hãi với đất liền, năng lực ứng biến trước hoàn cảnh ác liệt, lại thêm cảm giác đối với biển...

Hạng mục khảo nghiệm liệt kê một hàng dài, đáng tiếc thân là nhân loại Tạ Tịch bắt không kịp, chỉ cảm thấy bất lực đến muốn chửi bậy.

Bản đồ của mỗi người không giống nhau, cho nên dù nhìn thấy người khác kiểm tra như thế nào cũng không giúp được bản thân bao nhiêu.

Như anh bạn số 862 này, bản đồ của anh ta là một bờ biển cạnh thị trấn có địa hình khác biệt hoàn toàn, anh ta ào ào xông thẳng tới, gặp người ăn người, tuyệt không né tránh, cuối cùng đạt 78 điểm, cao hơn Tạ Tịch rất nhiều, nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn.

Tạ Tịch nghe thấy người bên cạnh thì thầm thảo luận: "Vẫn nên ăn nhiều người, ăn nhiều điểm mới cao."

Tạ Tịch: "..." Quả nhiên vấn đề của cậu là không ăn thịt người hả?

Nhưng cho dù là trò chơi, biết trong này không phải người thật, Tạ Tịch cũng không há nổi miệng. Trò chơi quá chân thật, cậu không cách nào tưởng tưởng nổi cảm giác ăn thịt người.

Tạ Tịch lại xem một lát, dưới góc phải lại hiện lên nhắc nhở: Xin chú ý, điểm save sẽ biến mất sau 1 phút.



Tạ Tịch: "!" CMN, biết ngay không đơn giản như vậy mà, điểm save còn có thời gian hiệu lực!

Nói cách khác, hoặc là cậu nhanh chóng hoàn thành khảo nghiệm, thuận lợi gia nhập đội hộ vệ hoàng tộc; hoặc là phải từ bỏ con đường này, kiếm cách riêng tiếp cận Lục hoàng tử.

Không thể từ bỏ dễ dàng như thế được, quỷ mới biết phía sau còn có vố lừa nào to hơn!

Tạ Tịch chọn load, cậu muốn thử lại một lần nữa, đã cho điểm save, có nghĩa là con đường này tương đối chính xác, không nên từ bỏ.

Cá mập trắng khổng lồ lại rơi trên đất liền, lần này Tạ Tịch không bỏ lỡ một giây phút nào, một bên nhớ kỹ đường một bên tiến về phía bờ biển. Cậu có "thiết bị gian lận" load lại, có thể liên tục quét một bản đồ, chẳng chóng thì chày cũng tìm được lộ trình ngắn nhất!

Đi ra khỏi khoang thuyền, cô gái nhân ngư vẻ mặt phức tạp nói: "83 điểm."

Quả nhiên chỉ cần chọn đúng đường đi có thể bù lại điểm số bị tụt do không ăn thịt người.

Lần này cô gái nhân ngư chẳng có tí dáng vẻ khinh bỉ nào, vẻ mặt cô ta tràn đầy tiếc nuối: "Chỉ cần dọc đường cậu ăn hai người là có thể đạt điểm tiêu chuẩn." 90 điểm xem như qua.

Tạ Tịch không nói gì.

Cậu có thể load, nhưng người ở đây không biết cậu đã thi ba lần, chỉ cho rằng ngay lần đầu tiên cậu đã đạt được thành tích kinh người như vậy, cả đám xì xào bàn tán.

"Lợi hại thật đấy, khứu giác của cậu ta nhạy ghê, bơi thẳng về hướng bờ biển!"

"Cậu ta cũng bình tĩnh thật, đây là bài kiểm tra mô phỏng thực tế 100%. Vừa rồi lúc tôi ở trong khoang thuyền nhìn thấy cảnh bờ biển, cả người đều choáng váng!"

"Tốc độ và sức bật của cậu ta cũng rất tuyệt, cá mập trắng khổng lồ có hình thể cồng kềnh, cậu ta lại di chuyển giống như trong nước."

"Tiếc quá, cậu ta chỉ cần ăn hai người là có thể qua kiểm tra!"

"Vì sao cậu ta không ăn thịt người?"

"Cậu ta sẽ không... thuộc phái Lục địa đấy chứ..."

Phái Lục địa? Tạ Tịch lưu ý đến từ này.

Ba từ này vừa thốt ra, tựa như một tin gây sốc nào đó mới được quăng lên internet, toàn bộ đều sục sôi.

"Tôi ghét nhất thánh mẫu phái Lục địa!"

"Đúng thế, nhân loại đã đối xử với chúng ta như vậy rồi, dựa vào đâu phải chung sống hòa bình với bọn họ!"

"Đúng! – Tất cả nhân loại đều là đám cặn bã, ăn sạch bọn chúng chính là làm sạch Trái Đất!"

Sở dĩ ầm ĩ như vậy là do có tiếng nói bất đồng.

"Phái Chủ chiến các ông mau ngậm miệng lại đi! Có đầu óc tí được không, nhân loại có 6-7 tỷ người, ông ăn hết nổi không!"

"Đám ngu xuẩn chỉ biết đánh đánh giết giết, các ông có hiểu nhân loại không? Các ông có biết khoa học kỹ thuật của bọn họ phát triển đến trình độ nào rồi không?"

"Vậy thì thế nào! Biển cả rộng lớn hơn đất liền cỡ nào, Trái Đất này thuộc về biển cả!"

"Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn thịt nhân loại, bọn chúng cả ngày ăn cá lớn, ăn tôm bự, dựa vào đâu chúng ta không thể ăn thịt người!"

Tạ Tịch: "..."

Có nhân ngư nói lời công bằng: "Thế nhưng nhân loại không ăn nhân ngư!"

Lại có nhân ngư không phục: "Bọn họ hại chúng ta chưa đủ thảm sao, hai năm nay biển ô nhiễm, mịa nó, chúng ta sắp mất sạch giống nòi rồi..."

Đếm ngược save lại xuất hiện, Tạ Tịch không dám chậm trễ, tranh thủ thời gian chọn load.

Cậu lại trở thành cá mập trắng khổng lồ, chẳng qua sau khi có nhiều kinh nghiệm, cậu tiết kiệm được càng nhiều thời gian, lấy khoảng cách ngắn nhất và tốc độ nhanh nhất xông vào trong biển.

Lúc rời khỏi khoang thuyền, vẻ mặt chị gái nhân ngư đã đổi thành kinh hãi và khâm phục: "91 điểm, 861 cậu thật lợi hại!" Số hiệu của Tạ Tịch là 861.

Tạ Tịch thở phào, cậu thử nhiều lần như vậy mà không thành công thì thực sự là ngu muốn chết.

"Chúc mừng cậu." Chị gái nhân ngư cười đến ngọt ngào thân thiết, "Vượt qua kiểm tra!"

Cô vừa nói xong, bên ngoài truyền đến từng tràng khen ngợi.

"Trâu bò thật, tố chất đều toàn diện!"

"Cậu ta không ăn thịt người vậy mà cũng qua!"



"Đủ để chứng minh cậu ta mạnh đến cỡ nào!"

Một đám người cá sắp thổi phồng cậu thành kẻ tài ba rồi, tên gian lận Tạ Tịch nghe được xấu hết cả mặt.

Lần này không có trận đấu võ mồm giữa " Phái Lục địa" và "Phái Chủ chiến", dưới biểu hiện hoàn mỹ của Tạ Tịch, điểm số đạt được do ăn thịt người lại biến thành hành vi mất mặt...

Cuối cùng cũng vượt qua bài kiểm tra, khi Tạ Tịch nhìn thấy điểm save sắp biến mất thì cũng không lo lắng như trước nữa.

Tuyến đường này hẳn là đúng, dựa vào cách này gia nhập đội hộ vệ hoàng tộc liền có thể tiếp cận Lục hoàng tử!

Tạ Tịch được một nhân ngư mặc quần áo thị vệ dẫn đi, ra khỏi căn phòng này, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cậu sững sờ.

Cậu đoán mình đang ở dưới đáy biển, nhưng không ngờ đáy biển lại lộng lẫy như thế.

Những con sứa phiêu du là sao trời trong nước, những rạn san hô đầy màu sắc sặc sỡ là sự tô điểm đẹp nhất dưới lòng biển, đằng kia, từng tòa kiến trúc cao ngất mọc lên, có vẻ hùng vĩ và khoáng đạt mà trên đất liền khó tưởng tượng nổi.

Tạ Tịch cơ hồ không cảm giác được sự tồn tại của nước, nó tựa như không khí trên đất liền, vây kín quanh cậu không chừa một kẽ hở, sớm đã hòa cùng một thể với cậu.

Nhân ngư ở dưới nước tự do hơn nhân loại trên đất liền rất nhiều.

Nhân loại không thể bay lượn trên không, nhưng nhân ngư lại có thể tự do di chuyển trong nước.

Nhân ngư đi ở phía trước hỏi Tạ Tịch: "Cậu tên là gì?"

Tạ Tịch hơi sửng sốt, mở miệng nói: "Seyin Hall." Trong lúc nhất thời cậu chỉ nhớ được cái tên tiếng Anh này.

Nhân ngư kia cũng tự giới thiệu với cậu: "Tôi tên là Thomas Monroe, cậu có thể gọi tôi là Thomas."

Thomas... Tạ Tịch im lặng, không khỏi nghĩ đến xe lửa nhỏ Thomas.

Thomas tựa hồ rất tán thưởng cậu: "Năng lực của cậu rất mạnh, đến đội hộ vệ nhất định phải thể hiện tốt một chút."

Tạ Tịch đáp: "Tôi sẽ cố gắng huấn luyện, làm tốt bổn phận của mình."

Thomas lời ít ý nhiều nói: "Có điều tôi khuyên cậu mấy câu, chớ nóng vội đứng đội."

Tạ Tịch bắt được điểm mấu chốt, khiêm tốn xin chỉ bảo: "Anh nói vậy là sao?"

Thomas đại khái thấy được biểu hiện vô cùng xuất sắc của cậu lúc làm kiểm tra, cho là cậu rất có tiền đồ, muốn giữ gìn mối quan hệ với cậu, thế là bắt đầu phổ cập kiến thức: "Hiện tại, sáu vị hoàng tử và hai vị công chúa của hoàng tộc đều đã trưởng thành, thân thể của đức vua ngày càng kém trước, người kế vị vẫn chưa quyết định, mọi thứ đều không nói trước được!"

Lúc Tạ Tịch nhìn thấy nhiệm vụ chính đã nghĩ ông vua này thật có năng lực sinh đẻ, nhưng không ngờ tới chuyện ông ta một hơi sinh mười hai người con, mà mỗi đứa đều khác mẹ! Càng ghê hơn là, hoàng tử cả và công chúa út chỉ kém nhau sáu tuổi, quốc vương nhân ngư đã làm được việc vĩ đại nhất đời người: một năm ôm hai đứa.

Đám con này lúc nhỏ thì không sao, đứa nào cũng như những tinh linh đáng yêu khiến người ta yêu mến, vị vua già rất đắc ý.

Thời gian trôi mau, bọn nhỏ trưởng thành, từng người đều rất ưu tú, vị vua già bắt đầu buồn phiền. Thằng cả chín chắn, thằng hai được lòng dân, thằng ba có thể dẫn binh đánh trận... Những đứa khác mỗi người một vẻ, vương vị này nên truyền lại cho ai?

Theo lý thuyết nên truyền cho con cả, nhưng con cả không phải do hoàng hậu sinh ra, vậy thì truyền cho con trưởng. Nhưng thằng con trưởng lại là đứa không thích hợp kế thừa vương vị nhất trong đám này...

Vị vua già phân vân lưỡng lự mãi, cũng cho các hoàng tử nhiều ý kiến.

Đợi đến khi ông ý thức được tình huống không ổn, muốn lập quân vương mới nhưng đã trót trèo lên lưng cọp rồi, không mở lời được.

Thomas nói: "Đội hộ vệ chúng ta bảo vệ toàn bộ hoàng tộc, nhưng cậu phải hết sức thận trọng, đừng để bị cuốn vào những chuyện này."

Tạ Tịch thầm nghĩ: Không muốn cuốn vào e là rất khó, cậu phải thu thập tình yêu của Lục hoàng tử, khẳng định phải thân thiết với anh ta.

Xem ra nhiệm vụ lần này chủ yếu là giúp Lục hoàng tử đoạt vương vị?

Thế này khá giống một nhiệm vụ đứng đắn, giống hơn vụ thu thập tình yêu của Lục hoàng tử kia nhiều!

Tạ Tịch tạm thời được xếp vào đội hộ vệ. Kiến trúc cung điện dưới đáy biển mang theo chút phong cách Hồi giáo, mái vòm rộng lớn màu xanh biếc tựa như tạo nên một khoảng trời trong lòng biển, tất cả kiến trúc màu trắng đều xây bằng một loại ngọc không biết tên, kiên cố, dùng bền, lại có thể ngâm được lâu dài trong nước biển.

Tạ Tịch mới gia nhập đội hộ vệ, chỉ làm quen hoàn cảnh và tham gia huấn luyện. Cậu nghiêm túc học tập, cũng muốn nhân cơ hội này nâng cao sức chiến đấu, không chừng sau này có thể dùng cách dân dã " anh hùng cứu mỹ nhân" làm Lục hoàng tử cảm động, thu được tình yêu của anh ta.

Cậu cũng chú ý nghe ngóng chút tin tức về Lục hoàng tử, nhưng vì vấn đề tranh chấp giữa các đảng phái trong hoàng tộc, bọn thị vệ đối với những chuyện liên quan đến hoàng tử đều ngậm chặt miệng, ai cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám nói năng lung tung.

Tạ Tịch cũng không dám hỏi thăm quá rõ ràng để tránh gặp phải phiền phức.

Cứ thế chờ đợi ròng rã năm ngày, thời gian chờ trứng tinh linh nở đã qua hơn nửa, Tạ Tịch rốt cuộc rời khỏi trại huấn luyện, chính thức nhậm chức.

Cậu được phân công làm nhiệm vụ canh giữ bên ngoài điện nghị sự.



Công việc này không có gì nguy hiểm, yêu cầu duy nhất là ngoại hình phải đứng đắn, dù sao cũng là chỗ vương công quý tộc qua lại, không thể làm mất thể diện hoàng tộc.

Khuôn mặt của Tạ Tịch 100% đạt tiêu chuẩn, bởi vậy được sắp xếp vào đây.

Tạ Tịch khá hài lòng với công việc này, hoàng tử đã trưởng thành hàng ngày đều sẽ ra vào phòng nghị sự, vừa khéo giúp cậu sớm gặp được Lục hoàng tử, lại tìm cơ hội tiếp cận anh ta.

Ai ngờ ngay ngày đầu tiên nhậm chức, cậu đã muốn bãi công!

Hộ vệ không phải binh tôm tướng tép, không cần cúi đầu gập người, mà là một tay cầm giáo, đứng nghiêm, quan trọng là mắt phải dõi theo người đi đường.

Cho nên khi một tên lính hô lên: "Đại điện hạ đến!", Tạ Tịch liếc mắt liền thấy một người đàn ông cao lớn mặc lễ phục màu đen, kèm theo một ánh mắt đơn điệu đi đến.

Y có đôi mắt và mái tóc màu đen hiếm thấy, khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt điềm tĩnh, bước từng bước lên cầu thang, hơi thở quanh người không phải đám nhân ngư bên cạnh có thể so sánh được.

Y có hai chân... Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là y có khuôn mặt của quản gia Randy!

Đúng vậy... Vị Đại hoàng tử của vương quốc dưới lòng biển có vẻ ngoài y hệt quản gia Randy trong "Tình yêu bên trái hay là bên phải"!

Tạ Tịch: "???"

Có lẽ bởi vì ánh mắt của cậu quá đột ngột, vị hoàng tử kia nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, Tạ Tịch nhanh chóng chuyển tầm mắt.

Đại hoàng tử tựa hồ dừng lại, lại dường như không thấy cái gì.

Nếu như lúc nhìn thấy quản gia Randy khiến Tạ Tịch kinh ngạc, thì lúc tên lính hô: "Nhị điện hạ đến!", cậu càng kinh hãi hơn.

Người đàn ông thẳng tắp đi tới có một mái tóc màu bạc chói mắt, bộ lễ phục màu trắng khiến khuôn mặt của gã như mơ như ảo, cử chỉ ưu nhã, vẻ mặt tựa cười mà không phải cười, chính vẻ ung dung thản nhiên xen lẫn đó đã câu mất trái tim người ta.

Là vampire Aix...

Tạ Tịch mặt không cảm xúc, bàn tay cầm ngọn giáo siết đến trắng bệch.

Binh lính lại hô lên: "Tam điện hạ đến!"

Lúc nhìn thấy "hầu gái" Gall mặc quân trang màu đỏ, bội kiếm cài bên hông, tóc ngắn hơi xoăn, đôi mắt to lại sâu thẳm, đôi môi xinh đẹp mang theo nét nham hiểm kia, Ta Tịch đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.

Đại hoàng tử là quản gia Randy.

Nhị hoàng tử là vampire Aix.

Tam hoàng tử là "hầu gái" Gall.

...

Tạ Tịch: ^_^

Xe lửa Thomas:

- ---— ♥• •♥ —----