Trò chơi: Thị trấn cổ tích (03)
Chương 019: Với thịnh thế mỹ nhan của anh, trai tráng khẳng định nhịn không nổi.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi lại chạm tới nhiều giới hạn nhân sinh như vậy, Tống Thích đúng là một nhân tài.
Do ảnh hưởng từ thế giới trước nên Tạ Tịch có bóng ma tâm lý với gay, lặng lẽ cách xa cậu ta một chút.
Tống Thích rất mẫn cảm, cho là cậu ghét bỏ mình hèn mọn: "Tôi cũng không muốn thế này đâu, là do hệ thống phân cho tôi nhiệm vụ như vậy, tôi biết phải làm sao!"
Tạ Tịch: "..." Đặt mình vào hoàn cảnh của người này mà tưởng tượng, cậu ta cũng thật đáng thương.
Tống Thích lại hỏi cậu: "Anh gì ơi, nhiệm vụ chính của anh là gì?"
Tạ Tịch dừng một chút, tuy nói cậu gay khóc nhè này thoạt nhìn không có ác ý lại đáng thương, nhiệm vụ chính cũng khiến người ta não lòng muốn chết, nhưng những điều này toàn là nói miệng, sự thật như thế nào không dễ phán đoán.
Tạ Tịch sống một mình quá lâu, đối với ai cũng có sự cảnh giác cơ bản.
Tống Thích nhìn đần độn nhưng cũng không phải quá ngốc, cậu ta mân mê một hồi, dưới góc phải tầm nhìn của Tạ Tịch xuất hiện một hàng chữ nhỏ: "Họ tên: Tống Thích, nhiệm vụ chính: thu thập quần lót của thiếu nữ trong trấn nhỏ, gửi lời mời kết bạn với ngài."
Hóa ra còn có thể chứng minh bản thân như vậy. Tạ Tịch đồng ý lời mời kết bạn.
Tống Thích hoảng sợ nói: "Trời ơi, nhiệm vụ chính của anh là thu thập tim rồng!"
Tạ Tịch thấy cậu ta như vậy, hỏi: "Thế thì sao?" Nhìn dáng vẻ của Tống Thích giống như biết chút gì đó.
Tống Thích buồn bã nói: "Nhiệm vụ phụ của tôi là thu thập tim rồng."
Tạ Tịch vẫn chưa hiểu ra làm sao, Tống Thích đã giải thích nghi hoặc cho cậu: "Tôi phải táng gia bại sản mới kiếm được nhiệm vụ màu lam này đấy."
Nhiệm vụ chính không nhìn thấy được phẩm cấp, bất kể là thu thập tim rồng hay thu thập quần lót, ai cũng phải hoàn thành mới có thể rời khỏi trò chơi, cho nên phân chia phẩm cấp cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng cùng một trò chơi nên các nhiệm vụ liên quan sẽ liên kết với nhau, thường xuyên có trường hợp nhiệm vụ phụ của người này là nhiệm vụ chính của người khác, cứ như vậy có thể suy ra phẩm cấp của nhiệm vụ chính.
Đây là một trò chơi cấp D, phẩm cấp cao nhất của nhiệm vụ phụ cũng chỉ là màu lam, Tống Thích liều chết mới kiếm được, nhưng mà nhiệm vụ chính của Tạ Tịch chính là cái này.
Nếu như có người có nhiệm vụ phụ là thu thập quần lót, vậy Tống Thích có thể biết được phẩm cấp của nhiệm vụ này, không cần phải nghĩ, trăm phần trăm là màu xám, đẳng cấp thấp kém ngay cả trình độ phổ thông cũng không bằng!
Không so sánh thì không tổn thương, Tống Thích ai oán nói: "Anh thật may mắn..."
Tạ Tịch không mở miệng khiến cậu ta đau lòng nữa.
Tống Thích lại cứ khăng khăng hỏi: "Nhiệm vụ phụ của anh là gì? Phẩm cấp ra sao? Tôi nói với anh này, tôi vì muốn kiếm được nhiệm vụ tim rồng này mà đã bỏ ra ròng rã 30.000 ngân tệ đó!"
Hóa ra nhiệm vụ phụ có thể đổi mới liên tục, Tạ Tịch không biết, bởi vì ngay lần đầu tiên cậu đã kiếm được nhiệm vụ màu lam có phẩm cấp cao nhất, hai nhiệm vụ tốt nhất trong cả trò chơi đều bị cậu bỏ vào túi, hệ thống tự động phán định cậu không cần đổi mới nên cũng không nhắc nhở.
Tống Thích thì không giống vậy, chỉ nghe cậu ta nói: "Nhiệm vụ phụ đầu tiên của tôi là thu thập tất thối của Vương Lão Nhị, thứ hai là thu thập gậy nanh sói của thím Tôn, thứ ba là..."
Cậu ta huyên thuyên nói một đống, Tạ Tịch đồng tình với cậu ta, đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện chuyển chức, sao lại cảm thấy nghề thu thập này tràn ngập hơi thở thiểu năng trí tuệ!
"Ba trăm ngân tệ một lần, tôi xoát ròng rã một trăm lần mới được nhiệm vụ thu thập tim rồng..." Nói đến đây Tống Thích lại muốn khóc.
Tạ Tịch: "..."
Tống Thích lại nói: "Ba mươi nghìn ngân tệ này còn là phí chia tay tên bạn trai cặn bã đưa tôi!"
Tạ Tịch: "......"
Tống Thích nhịn không được, khóc lóc như con cún ngốc: "Sao số tôi lại thảm như vậy aaa!"
Khóe miệng Tạ Tịch giật giật, thực sự không biết an ủi người ta ra sao nên đành im lặng.
Tống Thích lại chủ động tìm ngược: "Anh Tịch, nhiệm vụ phụ của anh là gì? Nói nhanh nhanh để an ủi tôi một chút!" Hai người cùng thêm bạn bè nên tự nhiên biết tên của nhau.
Tạ Tịch hơi do dự.
Tống Thích không nghĩ quá nhiều, căn cứ vào định luật bảo toàn vận may, nhiệm vụ chính đã nổ như vậy, nhiệm vụ phụ khẳng định vô cùng nát bét.
Tạ Tịch càng không nói, Tống Thích càng hiếu kì: "Nói đi mà nói đi mà, còn có nhiệm vụ nào lừa đảo hơn thu thập quần lót của tôi nữa chứ?"
Dĩ nhiên là không... Tạ Tịch suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ nói nhiệm vụ không nói phẩm cấp hẳn là không sao, cậu nói: "Lần theo vòi rồng."
Tống Thích: "..."
Một giây sau, Tống Tiểu Gay bùng nổ tại chỗ: "Nhiệm vụ màu lam, lại là nhiệm vụ màu lam!"
Tạ Tịch: "... Làm sao cậu biết?"
Biểu cảm trên mặt Tống Thích như muốn chết đến nơi: "Trước đó tôi có gặp một người anh em rút được nhiệm vụ này, đắc ý đến đuôi đều vểnh lên tận trời."
Cặp mắt Tạ Tịch chợt lóe lên: "Anh ta có hoàn thành không?" Nhiệm vụ này thoạt nhìn hơi khó kiếm manh mối.
Tống Thích nói: "Tôi không biết... Tôi tiến vào trò chơi ngày thứ hai thì bị giam lại."
Ngày thứ hai? Tạ Tịch nhạy cảm bắt được trọng điểm: "Cậu tiến vào trò chơi bao lâu rồi?"
Tống Thích nói: "Đã ba bốn ngày rồi thì phải? Vẫn luôn bị nhốt, thật bực!"
Tạ Tịch run lên, cậu rõ ràng vừa mới tiến vào trò chơi, nhưng Tống Thích đã chờ ở trong này ba bốn ngày? Chuyện gì đang xảy ra?
Bọn họ không phải cùng một nhóm người chơi sao, hay là nói cùng một nhóm người nhưng thời gian tiến vào khác nhau?
Tống Thích vẫn không cam tâm, cậu ta hỏi Tạ Tịch: "Anh mất bao nhiêu ngân tệ để xoát nhiệm vụ phụ màu lam?"
Tạ Tịch không muốn đả kích cậu ta, nhưng cũng không có cách nào nói dối, cậu chỉ là một người mới và mới qua cửa một trò chơi, theo lý thuyết nghèo đến độ còn 10 ngân tệ, làm gì có tiền đi đổi nhiệm vụ.
"Đây là Chuẩn Thế giới thứ hai tôi tiến vào." Tạ Tịch đã cố gắng nói thật uyển chuyển.
Tống Thích vẫn điên đầu: "Anh không mất đồng nào đã kiếm được nhiệm vụ màu lam sao?!"
Tạ Tịch: "..."
Tống khóc nhè lại online, nước mắt nhiều đến độ chỉ muốn nhấn chìm lồng giam: "Vì sao chứ... Vì sao ông trời sinh ra một đứa xui xẻo như tôi lại còn phải sinh một người cực kỳ may mắn như anh..." Người so với người, nghĩ mà tức chết QAQ!
Lúc này, Tạ Tịch nhìn thấy dưới góc phải xuất hiện nhắc nhở: Có bạn bè đồng hành, gửi lời xin gia nhập tổ đội hay không?
Tổ đội? Tạ Tịch nhìn Tống Thích, nhấn xin.
Tống Thích nháy mắt không khóc nữa, giọt nước treo ở khóe mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Anh Tịch, anh... muốn... tổ đội cùng tôi..."
Tạ Tịch: "Không tiện hả?"
"Aaa!" Tống Thích thét lên, "Anh Tịch, à không, Tịch Hoàng, sau này đàn em sẽ làm tùy tùng của ngài, không chối từ!"
Chớp mắt sau đó Tạ Tịch biết được vì sao Tống Thích lại kích động và hưng phấn như vậy, hóa ra sau khi tổ đội sẽ cùng chung nhiệm vụ.
Dưới góc phải xuất hiện tin tức tổ đội:
Tiểu đội lâm thời: Tạ Tịch, Tống Thích.
Nhiệm vụ tiểu đội: Thu thập tim rồng, Lần theo vòi rồng, Thu thập quần lót thiếu nữ.
Tạ Tịch: "..." Bây giờ thoát khỏi đội còn kịp không!
Tống Thích đã cảm động không chịu nổi nữa: "Anh chính là cha mẹ thứ hai của tôi, ân nhân cứu mạng của tôi... Tôi thực sự không nghĩ tới một Âu Hoàng sống sờ sờ sẽ tổ đội cùng mình, huhuhu, đời người đáng giá!"
Khóe miệng Tạ Tịch giật giật: "Nhiệm vụ này của cậu..."
"Anh yên tâm!" Tống Thích nói, "Nhiệm vụ của tôi tôi giải quyết, nếu như không giải quyết được tôi tự rời khỏi đội, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới anh!"
Sở dĩ Tạ Tịch tổ đội cùng cậu ta, thứ nhất là cảm thấy thằng nhóc này không nguy hiểm, thứ hai là có chuyện muốn hỏi.
"Cậu tiến vào trò chơi thường có nhìn thấy đồng đội khác không?"
Tống Thích nói: "Đương nhiên là có, chúng tôi tiến vào cùng lúc, ở trong rừng rậm một đêm..."
Cậu ta vừa nói, vừa kịp phản ứng: "Tôi chưa từng thấy anh..."
Quả nhiên không phải cùng một nhóm người chơi sao?
Tạ Tịch thẳng thắn với cậu ta: "Hôm nay tôi mới tiến vào trò chơi."
Tống Thích giật mình, sau đó sắc mặt trắng bệch: "Nhóm người bọn tôi đều chết hết rồi sao?"
Tạ Tịch nhìn về phía cậu ta: "Sao cậu lại nói vậy?"
"Trong một Chuẩn Thế giới, chỉ cần tỉ lệ người chơi tử vong cao hơn 80% thì sẽ tuyên bố nhiệm vụ một lần nữa."
Tạ Tịch hơi nhíu mày: "Mới ba bốn ngày thôi mà đã chết tám người?"
Tống Thích cũng sợ: "Đây không phải là thế giới cấp D sao? Cấp D không nên khó như vậy!"
Tạ Tịch lại hỏi cậu ta: "Vì sao cậu bị tóm vào đây?"
Tống Thích lúng túng nói: "Còn vì sao nữa chứ... hành vi đùa giỡn lưu manh không thành."
Tạ Tịch đã hiểu, nghiệp vụ trộm quần lót không đủ thành thạo, bị bắt.
Tống Thích hắng giọng, nói: "Tình hình bên ngoài sao rồi? Mấy ngày nay tôi vẫn bị nhốt ở đây, căn bản không biết gì."
Có lẽ chính bởi vì đang bị nhốt, cho nên mới có thể tránh được một kiếp, từ một khía cạnh khác mà nói, nhiệm vụ thiểu năng này còn cứu Tống Thích một mạng.
Tạ Tịch nói: "Tôi vừa tới đã bị người ta tập kích, một người chơi đi cùng tôi bị ghết chết tại chỗ."
Tống Thích sững sờ: "Bị giết chết? Anh ta không mặc đồng phục sao?"
Tạ Tịch nói: "Có khi là miễn vết thương chí mạng nhưng các thôn dân cho là anh ta chết rồi, tôi cũng bị bọn họ bắt lại nhốt ở chỗ này."
Tống Thích thở dài một hơi: "Mong anh ta tuyệt đối đừng bởi vì sợ chiếm ô đạo cụ mà không mặc đồng phục, chết ở đây chính là..." chết thật.
Trò chơi nhiều người không có lựa chọn load, phải mua đạo cụ miễn vết thương chí mạng, hoặc là cắn thuốc chống đỡ, lại còn có cả nhân vật lớn biết thuật hồi sinh nữa... Nếu không có gì hết, vậy chết là chết thực sự rồi.
Đây là trò chơi, nhưng cũng không phải trò chơi.
Hai người bọn họ vừa dừng câu chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Tống Thích lập tức nhỏ giọng nói: "Là người đến đưa cơm! Anh Tịch, anh mỉm cười với hắn ta thì nhất định chúng ta sẽ được thả ra!"
Tạ Tịch nhìn về phía cậu ta: "Cười?"
"Đúng vậy!" Tống Thích nói, "Với thịnh thế mỹ nhan của anh, trai tráng khẳng định nhịn không nổi!"
Tạ Tịch: "..."
Tống Thích lại than vãn: "Nếu tôi có ba phần đẹp mắt như anh, thằng khốn cặn bã kia cũng sẽ không bỏ tôi..."
Tạ Tịch chẳng cảm thấy Tống Thích không tốt chỗ nào, cậu nói: "Đừng tự hạ thấp bản thân."
Tống Thích lại cảm động: "Anh Tịch thật là một người vừa đẹp người lại tốt tính, khó trách anh may mắn như vậy!"
Thứ nhất, Tạ Tịch không cảm thấy mình đẹp mắt, thứ hai, cậu không cảm thấy mình lương thiện, thế nhưng vận may của cậu quả thực hơn người thường một chút, nhưng cũng chỉ giới hạn trong vài thứ liên quan đến trò chơi... Hai mươi năm cuộc đời của cậu thực sự chẳng có tí quan hệ nào đến vận may cả.
Lúc này, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đi tới, thân hình gầy như cây sào, quần áo mặc giống như treo trên người vậy.
Lúc hắn ta nhìn thấy Tạ Tịch thì run lên, nhưng rất nhanh đôi mắt đã lộ ra vẻ hung ác: "Giết... giết, tao muốn giết chúng mày!" Trong tay hắn ta nắm chặt một thứ.
Tống Thích bị dọa chết khiếp: "Súng!"
___
Giang Tà không đi khai hoang, Nhan Triết cũng lười lãng phí thời gian với người khác, hắn kéo Tần Qua Tranh đến vườn hoa ăn bơ làm biếng.
"Lão Tà thực sự rất thích hoa tường vi." Một vườn hoa to như vậy mà tất cả đều là hoa tường vi đủ mọi hình dáng và màu sắc.
Tần Qua Tranh nói: "Rất đẹp."
"Đúng vậy, rất đẹp, đóa "Tiểu Tường Vi" kia còn đẹp hơn." Không hổ là người phù hợp với hồn ý của lão Tà, ngoại hình thật là ưa nhìn.
Nhan Triết từ xa đã thấy Giang Tà, trêu ghẹo nói: "Tiểu Tường Vi còn chưa triệu hồi ông à?"
Giang Tà nói: "Gấp cái gì."
Nhan Triết nói: "Sao tôi lại cảm giác ông đợi uổng công nhỉ, cậu ta sẽ không triệu hồi ông đâu."
Giang Tà: "..." Quá nửa đều bị cái miệng quạ đen này nói trúng.
Nhan Triết còn tưởng độ thiện cảm của Tạ Tịch với y là 170 nên nghĩ thế: "Nhiệm vụ cấp thấp như vậy, đại khái cậu ta không muốn làm phiền ông?"
Giang Tà cảm thấy Tạ Tịch không phải là không muốn, mà là vô cùng ghét bỏ.
Dĩ nhiên vẫn phải giữ bình tĩnh, Giang Tà nói: "Không nhất thiết cứ phải gặp nguy hiểm mới triệu hồi, nhớ tôi cũng có thể."