Trò Chơi Cút Bắt

Trò Chơi Cút Bắt - Chương 3: Cố Nguyên




Sau khi tiếp nhận email mà Khấu Nhĩ Phương gửi qua, tôi lập tức mở cái laptop của mình lên và tìm kiếm tất cả những gì có liên quan đến câu nói kỳ quặc kia.

" Mười con dê băng qua hồ vào lúc ba giờ sáng..." Tôi một mình ngồi trong bóng tối mà lẩm bẩm câu nói kia đến ba lần, nhưng vẫn chưa hình dung được ý nghĩa thật sự của nó.

Hiện tại trời đã qua nửa đêm, bước sang một ngày mới rồi. Nhìn màn hình lâu quá nên tôi mỏi mắt, đành rời khỏi đó một chút. Tôi đứng dậy, xuống bếp pha nhanh một ly cà phê rồi trở về phòng.

Vừa lúc đóng cửa lại, tôi ngước nhìn cái đồng hồ trước mặt, kim giờ đang chỉ vào số một, kim phút chỉ vào số sáu. Mới đó mà đã một giờ rưỡi sáng rồi. Nhận thức được điều này, tôi càng nhanh chóng lao vào công việc phân tích quái đản kia.

Khi gọi điện xong, tôi cũng giao cho Khấu Nhĩ Phương đi tìm kiếm những thứ liên quan đến động vật và bờ hồ.

Trên màn hình hiện ra hàng tá thông tin không liên quan gì đến câu đố kia. Tôi cau mày, quyết định tìm thêm một lần nữa. Lần này tôi nắm bắt những từ khóa chặt chẽ hơn.

Con dê, bờ hồ, ba giờ sáng.

Tôi nhướng mi, nhìn vào từng con chữ mình ghi nghuệch ngoạc trên giấy, lại chấm chấm mạnh xuống vài lần rồi thở mạnh ra.

Con dê, sự vật.

Bờ hồ, địa điểm.

Ba giờ sáng, thời gian.

Tôi phân tích như thế này rõ ràng rất hợp lý rồi nhưng vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Mà cái đó dường như cũng là một phần mấu chốt. Màn hình lúc này đã hiện ra một cái bản đồ, tôi cố gắng tìm ra thêm một manh mối nữa thì sẽ thu ngắn được không gian.

Ly cà phê bên cạnh đã sắp hết, tôi vẫn đang một mình ghi ra giấy những thứ liên quan đến nhau rồi nối chúng lại.

Nếu như con dê không phải sự vật mà là một thứ gì đó để ghép nối với những từ khác thì sao? Tôi liếc nhìn lên bản đồ, tìm kiếm những nơi có hồ nước nhưng đều không có nơi nào giống như tôi nghĩ.

Lại một lần nữa tôi xáo trộn mọi thứ lên. Ghép con dê với bờ hồ là một thứ đi cùng nhau. Dê hay còn gọi sang âm khác là dương. Dương, từ này bỗng lóe lên trong đầu tôi.

Lập tức, màn hình máy tính lại vụt sáng, tôi rà khắp bản đồ, tìm những địa điểm có những chữ Dương. Cuối cùng tôi cũng thu gọn được không gian cần tìm kiếm.

Không hề có một lý do nào rõ ràng cho sự suy đoán này, nhưng tôi cảm thấy mình đang đi đúng hướng. Nếu như đã là một câu đố thì con dê kia hẳn không đơn giản là một con vật.

Dê băng qua hồ, dê băng qua hồ, dê và hồ, dương và hồ...

" Dương, hồ...hồ, dương...Hồ Dương!" Tôi giật bắn mình với suy nghĩ của bản thân.

Sau đó gấp rút gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ Hồ Dương, rốt cục cũng có thể tìm ra được một bờ hồ gần đó, nhưng mà sẽ không có dê. Như tôi đã nghĩ, dê chỉ là một từ nói lái đi thôi.

Đã lâu lắm rồi tôi mới chơi những trò giải đố này, hôm nay được cùng tên kia chơi lại, cảm giác háo hức tràn trề trong lồng ngực.

Cẩn thận rà soát khu vực Hồ Dương một lần nữa, xong xuôi, tôi gọi cho Khấu Nhĩ Phương, bảo cậu ta thay quần áo rồi cùng tôi chạy đến Cục sở.

Trước tiên đã tìm ra được địa điểm, tôi cứ đến đó trước, còn lại những manh mối kia tôi sẽ tìm hiểu sau vậy. Có thể tên kia đang nhắn gửi cho chúng tôi thứ gì đó ở Hồ Dương thì sao?

Thay quần áo xong, đem theo một số thứ cần dùng, tôi ngẩng mặt nhìn đồng hồ, đã là ba giờ kém mười lăm phút sáng. Nghĩ tới thời gian là vàng bạc, tôi càng nhanh chóng khởi động xe rồi lao vút trong đêm.

Khi đến nơi, tôi phát hiện Khấu Nhĩ Phương cũng vừa đóng cửa xe lại. Bộ dạng cậu ta còn nôn nóng hơn cả tôi.

Tôi bước xuống, kêu cậu ta một tiếng rồi đi lại gần.

" A Phương, cậu đến nhanh thế?" Tôi có chút kinh ngạc vì nhà của Khấu Nhĩ Phương khá xa Cục sở.

Khấu Nhĩ Phương nhìn tôi, gãi đầu cười hì hì, " Em bắn tốc độ sếp ạ."

Nói xong, hai chúng tôi cùng quay đầu tiến vào bên trong. Giờ này cũng chỉ còn lại một số người trực ban thôi. Họ nhìn thấy chúng tôi giờ này xuất hiện ở đây nên có phần thắc mắc.

" Đi đâu đây Cố đội trưởng?"

Tôi nhìn bọn họ, cười qua loa rồi kể thật vắn tắt những gì vừa xảy ra lúc nãy. Bây giờ họ mới hiểu rồi bảo chúng tôi nếu tìm ra thêm được gì nữa thì nói với bọn họ.

Khấu Nhĩ Phương lần này liếc mắt với tôi, bảo tôi lên phòng để nói chuyện riêng. Bên trong tôi chỉ bật cái đèn nhỏ phía trên đầu, sau đó bày ra bàn một số manh mối khi nãy.

Khấu Nhĩ Phương nôn nóng ngồi xuống đối diện tôi, cũng trưng ra một ít thông tin mà cậu ta tìm được.

Tôi chỉ vào bản đồ, nơi bờ hồ ở Hồ Dương.

" Cậu nhớ câu đố khi nãy không? Con dê băng qua hồ đó. Dê nghĩa là dương, dê không chỉ sự vật gì cả mà chỉ là một từ nói lái đi thôi. Dương ghép với Hồ sẽ không có nghĩa gì nhưng nếu như chúng ta đảo ngược vị trí lại thì khác đấy."

Khấu Nhĩ Phương trợn lớn mắt nhìn vô địa điểm tôi chỉ, cậu ta có phần kinh ngạc:

" Làm sao sếp suy đoán ra được như thế?"

"...Linh cảm." Tôi nhìn cậu ta, cười gượng gạo.

Đôi khi giải câu đố cũng dựa vào linh cảm và may mắn nữa mà. Tôi khẽ thở dài trong lòng.

Khấu Nhĩ Phương nghe xong liền gật đầu, " Như vậy ý sếp là chúng ta sẽ đi kiểm tra khu vực Hồ Dương."

" Đúng vậy." Tôi gật đầu, sau đó rút điếu thuốc ra châm lửa, " Tôi còn nhận ra Hồ Dương này là nơi bị bỏ hoang, à không đúng, là có một phần ở Hồ Dương bị bỏ hoang rất lâu rồi. Cho nên chúng ta nên đi thẳng tới đó trước."

" Được." Khấu Nhĩ Phương bỗng đập tay xuống bàn, " Chúng ta đi liền thôi, sếp!"

Tôi ngước mắt nhìn Khấu Nhĩ Phương, khói thuốc vừa bay lượn một chút ngang tầm mắt của tôi.

Bình tĩnh hít vào một cái nữa rồi nhả khói, tôi đứng dậy, thu xếp một ít đồ rồi lấy thêm khẩu súng gắn bên mình.

" Đi thôi." Tôi hướng tới cửa xuất phát.

Đồng đội lúc này đã có một số người, tuy không nhiều nhưng theo tôi là đã đủ. Dù sao cũng không phải bắt một băng cướp mấy chục người, đi nhiều sẽ càng thêm hỗn loạn.

Ngồi trên xe, Khấu Nhĩ Phương bất ngờ kéo vai tôi, nói:

" Khoan đã sếp, em vừa nhớ ra một chuyện."

Tôi nhướng mày nhìn cậu ta, " Chuyện gì?"

Khấu Nhĩ Phương vẻ mặt nghiêm túc, lấy ra một tờ danh sách nọ rồi nói:

" Sếp còn nhớ câu đố còn có số mười không?"

Số mười?

Tôi nhíu mày, phút chốc thì đã quên béng đi mất manh mối đó. Làm sao tôi có thể bỏ qua một từ như thế? Cào tóc mình, tôi thở mạnh ra bực bội.

" Khi nãy tôi quên mất chi tiết đó. Nhưng số mười thì có ý gì? Cậu tìm ra rồi?"

Khấu Nhĩ Phương gật gật, " Em có xem qua những nạn nhân trong hai năm qua của L, em phát hiện từ vụ án đầu tiên vào ngày 01.06.2013 cho đến nay thì tổng cộng có chín vụ án rồi."

Dừng lại một chút, cậu ta chỉ vào tờ danh sách như khẳng định, " Cho nên em nghĩ số mười này rất có thể là nạn nhân thứ mười của L."

Lời lẽ và bằng chứng rất xác thực. Tôi liếc nhìn tờ danh sách, đúng thật là đã có chín vụ án thế này xảy ra trong gần hai năm qua. Hóa ra là như thế, con số kia là chỉ số thứ tự của nạn nhân à?

Tôi bật cười, vỗ mạnh vai Khấu Nhĩ Phương, " Làm tốt lắm!!"

Con xe vẫn đang lao về phía trước, chúng tôi thì vẫn như những con dế ngồi trên một đống lửa.

Bên ngoài đường khung cảnh liên tục thay đổi, chỉ có bóng đêm là vẫn vây giăng kín lối. Tôi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ mười lăm phút, tôi nhíu mày.

Ba giờ mười lăm phút, đã hơn ba giờ sáng rồi.

Ba giờ sáng...Khoan đã, ba giờ sáng?

Tôi giật mình ngồi thẳng dậy, vừa định nói với Khấu Nhĩ Phương thì xe dừng lại. Hình như đã đến nơi rồi. Tôi cùng đồng đội xuống xe, xung quanh chỉ toàn là âm khí lạnh lẽo.

Đúng là nơi bỏ hoang mà. Tôi tự dưng lại có hơi khó chịu.

Khấu Nhĩ Phương lúc này bước đến gần tôi, huých nhẹ vô cánh tay tôi một cái rồi cậu ta hất mặt về phía trước.

Tôi dời tầm nhìn, gật đầu rồi vào tư thế điều tra. Con đường này gồ ghề hơn tôi tưởng, dưới đất toàn là rác rưới, xộc lên một cái mùi kinh khủng.

Cả đội bắt đầu đi về phía trước, tìm kỹ từng ngóc ngách. Tôi với Khấu Nhĩ Phương tách ra làm hai nhóm, tôi bên phải, cậu ta bên trái, bắt đầu truy tìm.

Phía tôi dường như không có phát hiện gì mới, trước mặt vẫn chỉ là mảnh đất trống hoang tàn lạnh lẽo. Tôi dừng lại, quay đầu quan sát một lúc thì nghe giọng Khấu Nhĩ Phương vọng đến.

" Có rồi!!!"

Tôi nghe thế rồi quay phắt người chạy đến chỗ Khấu Nhĩ Phương. Chỗ của nhóm cậu ta đang tập trung vây quanh một...cái xác.

Khấu Nhĩ Phương thấy tôi liền đẩy tôi lên trước, " Sếp nhìn kìa."

Tôi cất súng, bảo đồng đội tản ra để mình kiểm tra. Tôi ngồi xổm xuống, chạm vào động mạch cổ của tên kia. Cuối cùng đành phải chấp nhận rằng, hắn đã chết.

Cái xác lạnh như băng. Tôi nhíu mày thu tay về, ra lệnh những người còn lại kiểm tra thật kỹ khu vực này, thu thập những manh mối và vật chứng khác nếu có.

Còn nạn nhân kia cũng sẽ được đưa về Cục để khám nghiệm tử thi.

Khấu Nhĩ Phương lúc này ở lại chỗ đó cùng mọi người kiểm tra. Tôi đi sang chỗ khác, đến gần mấy vách tường kia mà nhìn một chút. Tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại phải đi tìm cái ký hiệu kỳ quặc kia nhưng mà tôi vẫn đang làm thế.

Tìm kiếm một lúc, sau khi những người kia đã xong việc, tôi cũng dừng lại hành động quái đản này.

Khấu Nhĩ Phương bây giờ chạy lại chỗ tôi, " Sếp tìm gì vậy?"

" L."

"...Sao cơ?"

Tôi quay người nhìn Khấu Nhĩ Phương, thờ ơ nói, " Tôi đang tìm ký hiệu L mà cậu từng đưa cho tôi."

Khấu Nhĩ Phương lúc này a một tiếng, cũng bắt đầu nhìn xung quanh mấy vách tường, " Sếp...không thấy?"

" Không thấy." Tôi đáp gọn, sau đó xoay người, rút về xe, " Trở về thôi. Ngày mai sẽ biết nguyên nhân cái chết."

Một đêm không ngủ của chúng tôi chính là như thế. Sáng hôm sau, tôi được Khấu Nhĩ Phương đánh thức. Cậu ta có vẻ chật vật với việc này lắm.

Khi tôi mở mắt thì nhìn thấy cậu ta ngã sóng soài ra đất. Tôi dám cá là khi Khấu Nhĩ Phương cố gắng gọi tôi dậy thì tôi đã tẩn cậu ta một cú ra trò.

Ngồi dậy, tôi xoa xoa mắt, ngáp một cái, " Mấy giờ rồi?"

Khấu Nhĩ Phương lồm cồm bò dậy, mặt mày ủy khuất, " Mười giờ sáng rồi ạ."

" Mười giờ rồi à?" Tôi giật mình, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm của Cục để rửa mặt súc miệng.

Xong xuôi, tôi trở về phòng của mình thì thấy bác sĩ Đổng ngồi bên trong chờ đợi.

Bác sĩ Đổng, gọi Đổng Thùy. Anh ta là một người máu lạnh tàn nhẫn, thần thái bình tĩnh hơn bất cứ ai trên đời này và đương nhiên, chẳng có thứ gì khiến anh ta sợ hãi.

Đổng Thùy là bác sĩ khám nghiệm tử thi, anh ta có thể vừa ăn vừa khám nghiệm, có đêm sẽ ngủ ở trong đó luôn.

Nhắc đến Đổng Thùy, tôi thường cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.

" Có kết quả rồi?" Tôi ngồi xuống nhìn Đổng Thùy.

Đổng Thùy đưa ra bản kết quả khám nghiệm, mặt mày vẫn như cũ nói:

" Nạn nhân tên Đường Hải, 54 tuổi, từng có tiền án là cưỡng bức tình dục trẻ em vị thành niên nhưng đã được Tòa Án phán xét là vô tội vì không đủ chứng cứ. Đường Hải tử vong vì nguyên do là mất quá nhiều máu, bị nhiễm trùng cơ thể mức độ nặng. Thời gian tử vong là 3 giờ 10 phút đêm qua."

Tôi nhìn chăm chú vào bản khám nghiệm, trong đầu xoay vòng từng câu nói của Đổng Thùy.

Đường Hải này là một tội phạm mà tôi từng nghe đến. Trước đây hắn ta đã bị bắt nhưng vì lý do gì đó mà được thoát tội, sau đó tiếp tục sống nhởn nhơ. Người mới đó mà hôm nay đã nằm trong nhà xác lạnh lẽo rồi.

Tôi nhắm mắt, bỗng nghĩ đến L, lần này không lẽ lại phải cảm ơn cậu ta vì đã giảm bớt một tội phạm đáng khinh cho đất nước?

Nhưng ngay sau đó, tôi bị cái nguyên do tử vong làm cho bừng tỉnh. Ngồi thẳng người, tôi lục tung hồ sơ tử án của các nạn nhân trước, xem kỹ phần nguyên do.

Nạn nhân đầu tiên, Giang Thư, 34 tuổi, chết vì đứt động mạch cổ.

Nạn nhân thứ hai, Khương Nhị, 39 tuổi, chết vì đứt động mạch cổ.

Lần lượt những nạn nhân khác cũng vì một nguyên do duy nhất mà dẫn đến cái chết. Tôi nhíu mày, đem tất cả bày ra trước mặt rồi nhìn Đổng Thùy:

" Nói tôi nghe vì sao Đường Hải mất máu?"

Đổng Thùy nhìn bộ dạng nôn nóng của tôi, anh ta khẽ cười rồi nhún vai:

" Mất máu ở vị trí hậu môn. Vị trí đó cũng là nơi bị nhiễm trùng nặng vì đã bị chà xát quá tàn bạo, giống như bị cưỡng hiếp vậy. Ở một số vị trí khác, Đường Hải cũng bị tổn thương không ít. Như ngực, bụng đều bị thương nặng. Nói chung, nguyên do chết của Đường Hải..."

Tôi còn chưa đợi Đổng Thùy nói xong đã mạnh mẽ xen vào, " Khác hẳn với những nạn nhân trước, đúng không?"

Đổng Thùy nhìn tôi, mỉm cười lạnh lẽo rồi gật đầu.

Sau đó, Đổng Thùy rời khỏi phòng. Chỉ còn tôi ngồi im chìm trong suy luận của bản thân.

Rốt cục vì sao nguyên do tử vọng lần này lại khác trước? Không lẽ lại là từ một người khác?

Nhưng không thể, nếu không phải L giết thì là ai chứ? Tên đó còn gửi cả một câu đố cho mình, rõ ràng là thế.

Mười con dê băng qua hồ vào lúc ba giờ sáng.

Nạn nhân thứ mười, địa điểm Hồ Dương, ba giờ sáng.

Ba giờ sáng, có phải ý L bảo là thời gian nạn nhân sẽ tử vong? Nhưng khi nãy Đổng Thùy đã bảo thời gian tử vong là mười phút sau đó.

Càng suy luận lại càng rối rắm. Tôi cau mày, bực bội hất tung những thứ trước mặt mình rồi nhắm mắt lại.

L, rốt cục hung thủ có phải là mày không chứ?