Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 192: Hòa thượng lạnh lùng (16)




 

 

Đáng lẽ vị khách vừa rồi chỉ đặt một bát mì cho con trai thôi, ai ngờ ngày thường đứa con siêu kén ăn hôm nay lại ăn lấy ăn để. Vị khách đó tự tới thử, thấy quả nhiên vô cùng ngon, ăn một miếng là cứ muốn tiếp miếng nữa, thế nên nhịn không nổi chạy ngay xuống lầu đặt thêm hai bát cho thỏa.

Còn vị thư sinh trẻ tuổi này là khách phòng đối diện với người vừa rồi, tối mở cửa sổ đọc sách, Khương Ly bưng mì qua thành công thu hút sự chú ý, sách cũng không đọc nổi nữa nên vội xuống lầu đặt theo.

Cha Khương và chú Thái chưa kịp hiểu tình hình thì Khương Ly đã lanh mồm lanh miệng đáp: “Hai vị đặt mì Dương Xuân phải không? Có thêm trứng chiên không ạ?”  

Mỗi nơi có một cách nấu mì Dương Xuân riêng, ở thế giới này, mì Dương Xuân không hề cho thêm trứng, Khương Ly mới hỏi, hai vị khách đã tò mò lên tiếng ngay: “Có thể thêm trứng luôn hả?”

“Đương nhiên.” Khương Ly gật đầu, lưu loát tuyên truyền: “Chín năm phần, chín bảy phần, chín hẳn, mời quý khách lựa chọn. Nếu hai vị thích ăn trứng gà, ta khuyên nên chọn chín năm phần. Lòng đỏ sẽ tràn ra đỏ rực như mặt trời sớm mai, khẽ quấy lên hòa lẫn với nước mì khiến món mì càng thêm thơm ngon, hai vị thử nhé?”

Khương Ly mô tả tới đâu hai vị khách nuốt nước bọt ừng ực tới đó, cảm giác trong miệng mình đang lan tỏa hương vị tuyệt vời đúng như cậu nói. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời đáp: “Thêm trứng, chín năm phần!”

“Được.” Khương Ly đồng ý: “Nhưng thêm trứng là thêm tiền đó.”

Hai người cùng đáp: “Không thành vấn đề!”

Khương Ly vừa lòng gật đầu: “Vừa rồi quý khách đặt những hai bát mì, có muốn chọn một trong hai bát có trứng chín hẳn không?”

“Được.” Người đàn ông đồng ý.

Dăm ba câu đã chốt đơn xong, Khương Ly xoay người vào bếp. Chờ chú Thái và cha Khương nhận ra mới vội vã qua tiếp đón hai vị khách ngồi xuống.

Người đàn ông còn đứa con trai đang chờ trên lầu nên không dám ngồi lâu, chỉ dặn “Nhớ mang mì lên giúp ta” rồi về với con.

Chỉ còn mỗi thư sinh ngồi một mình, đối phương nhấp một ngụm trà rồi bồn chồn hỏi cha Khương: “Chưởng quầy, hương vị mì có chút thay đổi thì phải, khách điếm mới đổi đầu bếp hả?”

Hôm qua thư sinh cũng ăn một bát mì Dương Xuân ở đây, lúc đó cảm thấy hương vị cũng bình thường không, không quá ngon cũng chẳng quá dở. Ai ngờ hôm nay mì Dương Xuân lại có vẻ ngon tới vậy, thật bất ngờ!

Trong bát cha Khương còn nửa phần mì, có điều khách vẫn ở đây, ông không ăn tiếp, cười đáp: “Không đổi đầu bếp, hôm nay có thằng con ta xuống nấu nên khác mọi ngày đó.”

Thư sinh nghe tới đây có chút ngoài ý muốn, không ngờ vị công tử đó lại là con trai chưởng quầy, hơn nữa còn tự tay xuống bếp nấu ăn.

Tục ngữ dạy “Quân tử tránh xa bếp núc”, trông vị đó cũng có vẻ là một tư sinh văn nhã đọc sách gảy tính, sao lại xuống bếp nấu ăn thế kia?

Thư sinh thắc mắc lắc đầu, tuy có hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ an tĩnh về chỗ uống trà.

Chú Thái thấy ở đây không có việc cho mình, thế nên định xuống bếp giúp Khương Ly nhóm lửa nấu ăn. Trước khi đi, ông còn không quên vớ lấy bát mì ở quầy thu ngân ăn nốt.

Khương Ly nấu nướng rất nhanh, không bao lâu đã cùng chú Thái bưng ba bát mì Dương Xuân lên, chén mì nào cũng có một quả trứng chiên óng vàng rực rỡ.



Chú Thái bưng hai chén lên lầu, đi ngang qua quầy thu ngân, cậu đưa đĩa trứng chiên cho cha Khương ăn thêm, sau đó mới bưng qua cho thư sinh: “Mời quý khách dùng bữa.”

Lần này mì Dương Xuân có thêm trứng chiên nên hấp dẫn vô cùng, mới ngửi thấy hương vị đó, thư sinh không nhịn nổi nữa, bụng bắt đầu đói cồn cào mặc dù lúc đọc sách ban nãy không hề thấy vậy.

Thư sinh cầm thìa múc một ngụm nước dùng lên uống, ngay tức khắc, sự ấm áp tỏa khắp cổ họng xua tan khí lạnh đêm đen khiến thư sinh vô cùng thoải mái.

“Ngon quá!” Thư sinh cảm thán, dùng đũa tách đôi quả trứng chiên. Lòng đỏ đẹp mắt tứa ra hòa lẫn với nước dùng thơm tho, thư sinh dùng đũa khuấy đều, nước dùng vốn trắng sữa hóa màu vàng kim hấp dẫn. Ngay cả sợi mì trắng cũng dần hòa thành màu vàng kim, phối hợp với rau gia vị xanh biếc, chỉnh thể trông vô cùng hoàn mỹ khiến thư sinh không nhịn nổi gắp một đũa to ăn lấy ăn để.

Khương Ly về quầy thu ngân, thấy bát mì cha Khương ăn dở, cậu nhỏ giọng thúc giục ông: “Cha, cha ăn mau đi kẻo nguội.”

“Ừ ừ ừ.” Cha Khương vội vàng gật đầu, gắp miếng trứng chiên lên bỏ vào miệng cắn một miếng.

Trứng cậu làm cho cha Khương chín bảy phần, lòng đỏ không mềm không cứng rất vừa miệng. Lòng trắng trứng hơi ngả vàng, ngoài vành còn giòn rụm vô cùng ngon mắt. Cha Khương cắn một miếng, vị béo ngậy hòa chung được mỡ heo tôn lên hoàn hảo bùng nổ nơi vị giác khiến ông không kìm nổi lim dim mắt tận hưởng.

Ngon quá!

Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cha Khương, ông ăn liên tục, chỉ khoảng ba miếng đã ăn sạch quả trứng chiên.

Khương Ly bên cạnh tri kỷ rót cho ông một chén trà cho xuôi họng, thấy cha Khương thỏa mãn cậu cũng vui theo. Khương Ly nín cười đến là mệt, chỉ là một quả trứng chiên mà không ngờ ông đã vui tới vậy rồi.

Có điều ngẫm lại thấy cũng đúng, cha Khương không chỉ vui vì ăn ngon, ông càng vui hơn vì đây chính là bát mì con trai tự tay nấu cho ông ăn.

Rất nhanh thư sinh đã ăn xong bát mì, ngay cả nước dùng cũng không thừa chút nào, thỏa mãn khen ngợi: “Đây là món mì Dương Xuân ngon nhất mà tiểu sinh từng ăn đó!”

Khương Ly bật cười: “Thật ra do đêm nay hơi vội nên sợi mì chưa dai đúng chuẩn, nếu quý khách thích, mai có thể thử thêm, chắc chắn quý khách sẽ rất hài lòng cho xem.”

“Đương nhiên rồi, mai tiểu sinh sẽ gọi tiếp, cảm ơn nhé.” Thư sinh gật gù đồng ý, lại nhìn Khương Ly một lượt rồi nói: “Đúng rồi, chưởng quầy nhỏ, tiểu sinh thấy các hạ đây cũng là người đọc sách giống tiểu sinh, sao tay nghề lại giỏi tới vậy? Những người đọc sách tiểu sinh từng biết không một ai giỏi nấu cơm hết đó!”

“Trong lúc rảnh rỗi nên ta học chút thôi.” Khương Ly tùy tiện tìm cớ: “Nếu quý khách đã gọi ta là chưởng quầy nhỏ, đương nhiên đã biết ta là người kế thừa gia nghiệp của cha, không có bản lĩnh thì coi sao được?”

“Ồ ồ.” Thư sinh gật đầu, tuy “Quân tử tránh xa bếp núc” nhưng mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, thư sinh cũng không cảm thấy quá kỳ lạ, thanh toán tiền xong rồi lại lên lầu.

Khương Ly đưa ngân lượng cho cha Khương, thấy ông ngập ngừng đang muốn nói gì đó, trong lòng biết chắc ông rất thắc mắc vì sao, thế nên hỏi: “Cha, cha có gì muốn nói thì nói đi nào.”

“Ly nhi, vừa rồi con nói muốn kế nghiệp cha . . .” Cha Khương chần chờ nói: “Là như ý cha hiểu hả?”

Khương Ly gật đầu: “Đúng thế, lần này con trở về là muốn giúp cha đỡ đần chuyện kinh doanh khách điếm.”

“Sang năm con không về học phủ thi lên cấp hả?” Cha Khương vội vàng hỏi.

Cha Khương đưa con trai đi học là vì muốn cậu có một tương lai tốt đẹp, chứ đừng giống ông, đừng chôn chân ở cái nơi bé xíu này, ngay cả một khách điếm nho nhỏ cũng không lo nổi. Không ngờ con trai lặn lội từ Đại học phủ Phổ Châu về đây chỉ vì muốn giúp ông kinh doanh khách điếm! ! !

“Thời gian cách kỳ thi còn sớm, sang năm hẵng tính.” Khương Ly  biết ý ông, tranh thủ đổi đề tài: “Đúng rồi, cha, con có ý tưởng này. Nhà chúng ta có ba tầng, con có thể xây tầng một tầng hai thành một tửu lâu, chỉ chừa phòng trên tầng ba phục vụ khách hàng, có được không?”



“Đổi thành tửu lâu?” Cha Khương kinh ngạc: “Sao đột nhiên con lại muốn vậy? Giờ trên trấn đâu đâu cũng có tửu lâu, quán cơm . . . cạnh tranh gay gắt lắm.”

Nói tới đây, cha Khương bất giác than thở, hiển nhiên đã bị chuyện kinh doanh ế ẩm mấy năm gần đây đánh gục ý chí.

“Con biết, nhưng con . . .”

Khương Ly giải thích mọi ý tưởng của mình cho cha Khương nghe. Đổi tầng một tầng hai thành tửu lâu chỉ là một phần thôi, trên tầng hai chia thành tám phòng, một nửa để mở, nửa còn lại thành nhã gian khép kín. Tuy tầm nhìn tầng hai có hơi hẹp hơn so với tầng ba, nhưng không gian rộng rãi trông khá tuyệt.

Nếu chỉ kinh doanh mỗi khách điếm thì không ổn, đúng như lời cha Khương nói, tỷ lệ cạnh tranh ở trấn Thanh Thủy quá cao, thế nên cậu quyết định kết hợp cả hai hình thức luôn.

Ông cha dạy rồi, “Rượu thơm không sợ ngõ sâu”, chờ tửu lâu khai trương, một truyền mười, mười truyền trăm, chắc chắn gia nghiệp nhà cậu sẽ nổi tiếng. Với tài năng nấu nước Đông Tây kết hợp, Khương Ly chưa ngán ai bao giờ, không lo ế khách.

Cha Khương nghe cậu trình bày xong thì im lặng trầm ngâm, không đồng ý ngay.

Khương Ly cũng không vội, dù sao cậu còn rất nhiều thời gian. Mai chắc chắn khách hàng cũng muốn ăn cơm, đến lúc đó cậu lại thể diện là ổn. Cậu sẽ dùng thực lực chứng minh cho cha Khương thấy đây không phải quyết định bồng bột nhất thời, chắc chắn cậu sẽ làm được.

Hạ quyết tâm, Khương Ly chào cha Khương một tiếng, lại cắp tay nải về phòng tắm rửa. Nguyên một ngày trời rong ruổi toàn đất bụi, Khương Ly cũng ngứa ngáy lắm rồi.

Khi nguyên thân học tập ở Đại học phủ Phổ Châu, tuy biết cậu sẽ không về nhưng cha Khương vẫn thường xuyên quét tước phòng cho cậu. Khương Ly thoải mái vào phòng tắm rửa, không chút nề hà gì.

Tắm gội xong xuôi, cậu lại qua khách điếm định giúp cha Khương trông nhà, ai ngờ mới qua đã bị ông đuổi về ngay.

Cha Khương nói để ông và chú Thái trông coi là đủ rồi, không cần Khương Ly lo. Khương Ly không thuyết phục được ông đành lủi thủi về phòng ngủ. Đi xe ngựa mấy ngày ròng, quả thực cậu đã rất mệt mỏi, mới ngả đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi.

. . . . . . . . . . . . .

Sớm hôm sau, Khương Ly dậy sớm qua khách điếm phụ giúp cha Khương. Tới nơi mới biết Huyền Thanh còn dậy sớm hơn cậu nhiều, còn đang dở tay giúp cha Khương sắp xếp bàn ghế.

Ba người cùng nhau dọn dẹp cho tươm tất, Khương Ly đi mở cửa chính, mới mở đã nghe có tiếng gọi: “Khương Ly ca ca, huynh về rồi đó à! !?”

Một bóng dáng mặc váy hồng lao tới nhào thẳng vào lòng Khương Ly, mắt thấy đụng trúng, theo bản năng cậu muốn tránh đi. Ai ngờ có người nhanh tay hơn, người đó ôm chặt lấy cậu kéo vào lòng mình.

Bóng dáng hồng phấn phanh không kịp, ngã phịch xuống đất.

Huyền Thanh ôm eo Khương Ly, cau mày nhìn cô gái dưới đất rồi lạnh lùng nạt: “Thí chủ, xin hãy tự trọng!”

@Krystal: Tui đã về òi đây, nay phấn đấu full luôn bộ này nhó cả nhà φ(゜▽゜*)♪

 

------oOo------