Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 188: Hòa thượng lạnh lùng (12)




 

Ý định muốn tác hợp con gái mình với Khương Ly nảy ra trong đầu viên ngoại Tiền ngay đêm hôm qua.

Sau khi xử lý xong chuyện Giang Phi Hoa, viên ngoại Tiền và phu nhân về phòng nhưng không tài nào ngủ nổi.

Mấy ngày nay ông bà luôn thức trắng đêm lo lắng cho an nguy của con gái, chỉ sợ Giang Phi Hoa tới cửa bắt con gái họ đi. Viên ngoại Tiền phân phó gia đinh ngày đêm trông coi quanh phòng con gái, còn Tiền phu nhân luôn cận kề cạnh con gái không rời một tấc.

Họ cũng từng nghĩ tới chuyện dắt con gái bỏ chạy, nhưng chỉ sợ mới được nửa đường đã bị tên dâm tặc kia chặn giết. Giờ mọi chuyện đã được giải quyết êm thấm, mất ngủ không phải vì lo mà do hai người quá vui sướng.

Hai vợ chồng trò chuyện cả đêm, khen Khương Ly và Huyền Thanh hết lời, cảm thấy kiếp trước phải tích không biết bao nhiêu phúc đức mới gặp được hai quý nhân này đây.

Trò chuyện một hồi, Tiền phu nhân đột nhiên kể lể Khương Ly tuấn tú lịch sự, tâm địa lương thiện, không biết khuê nữ nhà ai mới có thể xứng với công tử ấy đây. Nếu sau này con gái họ gặp được một người chồng tốt như vậy, hẳn bà sẽ an lòng chẳng bận tâm chi nữa.

Viên ngoại Tiền nghe tới đây, cảm thấy bà nói rất có lý, ông suy nghĩ một hồi, nghĩ có lẽ Khương Ly chưa thành thân, nếu con gái có ý đó, mai ông sẽ mặt dày tới dò hỏi vị công tử đó.

Phu nhân Tiền chấp thuận, nhà họ Tiền không thiếu của cải, chẳng cần con rể phải môn đăng hộ đối tới dệt hoa lên gấm, chỉ cần một người phẩm tính thiện lương, thật lòng với con gái họ là được rồi. Xét về nhiều mặt, tất cả điều kiện Khương Ly đều phù hợp, quả thực là ứng cử viên tuyệt vời nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Thế nên sáng sớm hô sau, Tiền phu nhân dậy sớm hỏi ý con gái, mới nhắc tới Khương Ly, khuôn mặt trái xoan của cô đã ửng hồng, khỏi hỏi cũng biết ý cô là gì.

Khương Ly tuấn tú lịch sự, lại còn là ân nhân cứu mạng của cô, việc cô có ý với công tử đó cũng là chuyện bình thường. Thêm nữa, Tiền phu nhân là người từng trải, sao không hiểu con gái mình được cơ chứ!

Vì thế tới bữa cơm trưa, viên ngoại Tiền đánh bạo dò hỏi ý kiến cậu.

Viên ngoại biết Khương Ly chưa có ý trung nhân là cười tới mức miệng không khép lại nổi, lập tức tác hợp cho cậu với khuê nữ nhà mình. Nào biết vừa dứt lời, Khương Ly chưa kịp lên tiếng thì Huyền Thanh đã bẻ nát luôn chiếc đũa trong tay.

Bốn đôi mắt nhìn chằm chằm Huyền Thanh, hắn vẫn im ru thản nhiên quăng cây đũa sang một bên, bình tĩnh giải thích: “Run tay.”

Khương Ly: “. . .” Run hơi mạnh rồi đấy!

Viên ngoại vội vàng sai nha hoàn: “Đi lấy cho cao tăng Huyền Thanh đôi đũa mới mau.”

“Không cần, ta no rồi.” Huyền Thanh đứng dậy, lại nói với Khương Ly: “Đi thôi.”

Nói rồi hắn đứng dậy đi khỏi đó, đi được vài bước mới phát hiện Khương Ly không theo kịp. Huyền Thanh quay đầu lại nhìn, ai ngờ cậu vẫn ngồi im trên ghế thưởng thức miếng cá viên thơm ngon, mắt lim dim thỏa mãn tận hưởng.

Huyền Thanh: “. . .”

Khương Ly nhai nốt miếng cá viên, thấy Huyền Thanh đen mặt nhìn mình, cậu vô tội đáp: “Người nhìn ta làm gì? Người no rồi nhưng ta đã no đâu.”

Ý bảo, người thích đi thì cứ đi, ta không đi.

Huyền Thanh: “. . .”

Viên ngoại Tiền thấy không khí giữa hai người có hơi căng thẳng, không hòa hợp giống hôm qua thì rất ngạc nhiên. Có điều ông không tiện nói, chỉ đứng lên nói với Huyền Thanh: “Cao tăng Huyền Thanh, giờ vẫn còn sớm, hay ngài ngồi lại chốc nữa đi? Để ta rót cho ngài chén trà nhé.”

Huyền Thanh thấy Khương Ly vẫn thản nhiên ăn uống, đã thế còn vui vẻ nói chuyện với Tiền Thanh Thanh thì trong lòng buồn bực vô cùng. Thậm chí lúc này hắn còn thấy tức giận hơn khi nghe viên ngoại Tiền dắt mối cho cậu với Tiền Thanh Thanh, cũng chẳng biết vì sao lại thế.

Lần đầu tiên Huyền Thanh tức giận vì một người mới quen như Khương Ly, chỉ cảm thấy sự tức giận như nghẹn nơi cổ họng, thôi thúc hắn cướp người chạy đi nhưng chân vẫn muốn chờ cậu mà đứng im.

Thấy Huyền Thanh vẫn đứng ngây ra đó, viên ngoại Tiền cũng thấy ngượng ngùng, ông nhìn quanh, chẳng biết nên làm thế nào cho phải nên chỉ đành gọi: “Cao tăng Huyền Thanh . . .”

Huyền Thanh lạnh lùng phất tay áo định đi, ai ngờ nghe tiếng Khương Ly hỏi: “Viên ngoại Tiền, vừa rồi ngài nói gì thế?”

“À à.” Viên ngoại Tiền thấy cậu chủ động khơi chuyện, bắt đầu hứng thú mở máy nói: “Là thế này, Thanh Thanh nhà ta . . .”

Viên ngoại Tiền mới mở lời đã thấy Huyền Thanh đột nhiên xoay người lại ngồi về chỗ cũ, ông không khỏi sửng sốt: “Cao tăng Huyền Thanh, ngài đây là . . .”

Huyền Thanh không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn đôi đũa đã bị hắn bẻ nát, không cần hỏi cũng biết.

Viên ngoại nhanh chóng hiểu ra, tuy không biết vì sao Huyền Thanh đột nhiên quay lại, thậm chí sắc mặt kém hơn trước vài phần nhưng ông vẫn kêu người thay đũa cho hắn.

Khương Ly ngồi cảnh chỉ khẽ nhếch khóe môi, nhưng độ cong ấy biến mất rất nhanh, hầu như không một ai nhìn thấy.



Chỉ hệ thống trói định với cậu là Tiểu Khả Ái cảm nhận được, nó lên tiếng dò hỏi: “Ký chủ, lúc này tâm trạng cậu tốt lắm phải không?”

“Vẫn ổn.” Khương Ly thầm mỉm cười với hệ thống, gắp miếng thịt kho lên cắn một miếng, cảm thấy lúc này cậu ăn ngon miệng hơn trước rất nhiều.

Đang ăn mà Huyền Thanh đột nhiên muốn rời đi, thế nên không khí vô cùng xấu hổ, chẳng vui tươi như trước được nữa.

Viên ngoại cứ thấy có chỗ nào là lạ, chính ông cũng thấy sống lưng lạnh toát nãy giờ, bữa cơm này có vẻ hơi khó nuốt rồi.

Ăn uống xong xuôi, phu nhân và Tiền Thanh Thanh về phòng, viên ngoại mời hai người ra phòng khách uống trà, lại nhắc tới chuyện dắt mối cho Khương Ly thêm lần nữa.

Khương Ly uyển chuyển từ chối ý tốt của viên ngoại, nói tạm thời mình chưa muốn thành gia lập thất vội, chỉ muốn về quê giúp cha quản lý khách điếm mà thôi.

Viên ngoại Tiền thấy Khương Ly kiên quyết từ chối, trong lòng thấy rất đáng tiếc nhưng cũng không thể ép buộc, chỉ than thở tiếc rằng khuê nữ nhà mình không có phúc.

“Tiền tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, là ta không có phúc mới đúng.” Khương Ly cười nói.

Viên ngoại Tiền bật cười lắc đầu, phân phó gia định đưa ngân phiếu cho Khương Ly: “Dọc đường cả hai vị đều cần tới ngân lượng tiêu xài, đây là chút tâm ý của Tiền mỗ, mong hai vị đừng chối từ.”

Viên ngoại nói rất chân thành khiến Khương Ly không tài nào từ chối nổi, cậu nhận lấy rồi cảm ơn, sau đó chân thành nói: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, viên ngoại Tiền, chào tạm biệt.”

Viên ngoại Tiền cũng đứng lên chắp tay: “Chúc hai vị thượng lộ bình an.”

Sau khi từ biệt viên ngoại Tiền, Khương Ly và Huyền Thanh trở về khách điếm lấy hành lý.

Vào phòng, Khương Ly không vội sửa soạn đồ đạc mà ngồi chia đôi số tiền viên ngoại mới cảm ơn ra, đưa phần nhiều hơn cho Huyền Thanh.

Huyền Thanh đang gấp quần áo của mình, thấy thế dừng tay hỏi Khương Ly: “Ý gì đây?”

Khương Ly: “Đây là số ngân phiếu thay cho lời cảm ơn của viên ngoại gửi tới chúng ta, phần lớn công lao bắt Giang Phi Hoa đều nhờ có người, nên của người nhiều hơn.”

“Ta không cần.” Huyền Thanh cau mày, rất không vui khi Khương Ly tính toàn rành mạch thế này, rõ ràng hôm qua lấy tiền ở sơn trại, cậu vẫn vui vẻ thanh toán cho cả hắn nữa cơ mà. Dù sao hai người ăn chung bàn ngủ chung chỗ, ai cầm tiền chẳng được.

 Khương Ly nhét thẳng số tiền vào bao quần áo của Huyền Thanh, nói: “Đi đâu cũng phải cần tiền, người đừng từ chối.”

“Cậu có ý gì?” Huyền Thanh nghe hiểu ý cậu nói, Khương Ly không muốn đồng hành cùng hắn nữa.

Khương Ly mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Lần trước bị thổ phỉ tra tấn, là hòa thượng Huyền Thanh đã cứu ta một mạng. Khương Ly mãi khắc ghi công ơn người trong lòng, nhiều ngày rồi mặt dạn mày dày đi theo làm phiền người, là ta không phải phép. Nay vết thương đã đỡ, Khương Ly không dám gây phiền phức cho người nữa.”

Huyền Thanh phát hiện Khương Ly không thân mật gọi hắn là “Hòa thượng nhỏ” nữa, lúc này cậu vô cùng khách khí “Hòa thượng Huyền Thanh”, rõ ràng là muốn đường ai nấy đi rồi đây.

Khương Ly vẫn mỉm cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt. Huyền Thanh mím môi nói: “Ta không thấy cậu phiền.”

“Thật không? Vậy Khương Ly thật vinh hạnh.” Khương Ly gật đầu, không nói thêm gì nữa, lại cầm ngân phiếu tiếp tục nhét vào chỗ quần áo của hắn.

Huyền Thanh hỏi: “Chuyện này là sao?”

Khương Ly giải thích: “Mạng ta là do người cứu, đương nhiên ta muốn báo đáp người. Nhưng giờ ta tứ cố vô thân, chẳng còn một đồng một cắc nào, chỉ có chút ngân phiếu viên ngoại mới đền ơn, giờ ta cho người hết. Mong người đừng ghét bỏ.”

Trước đó nếu thể theo lời Khương Ly nói, cách báo đáp công ơn với hắn chẳng phải vậy. Huyền Thanh còn nhớ cậu từng hứa sẽ dẫn hắn về trấn Thanh Thủy, dẫn hắn du sơn ngoạn thủy, nấu đồ chay cho hắn ăn, sao giờ lại đổi ý muốn đường ai nấy đi?

Sắc mặt Huyền Thanh tối sầm, chăm chú nhìn chỗ ngân phiếu trước mắt, tay vô thức siết chặt thành quyền.

Huyền Thanh chỉ cảm thấy tức giận khó hiểu, mới đầu chỉ như giọt nước, giờ nó đã tích tụ thành không sâu biển rộng sắp hung hăng đánh vào bờ.

Sự dao động này là lần đầu tiên Huyền Thanh được trải nghiệm.

Khương Ly thấy Huyền Thanh mím chặt môi không nói gì, lại nhớ tới lúc hắn lạnh nhạt vô tình đêm qua, ngay tức khắc, trái tim cậu đau đớn như có hàng nghìn cây kim đang châm vào. Khương Ly phập phồng thở, cậu muốn túm cổ chất vấn hắn vì sao lần nào cũng quên, vì sao lần nào cũng nỡ tức giận với cậu, nhưng cuối cùng chẳng nói thành lời, chỉ nghẹn đắng nơi cổ họng.

Khương Ly không nỡ, trước mắt là người cậu yêu, cũng là một hòa thượng quy y cửa Phật từ nhỏ, lòng hắn không vướng tơ hồng, không hiểu tình yêu là gì, chẳng trách được hắn.

Nhưng nếu không trách hắn thì trách ai? Nói cho cùng cậu cũng chỉ là một cô hồn lang thang tới từ dị giới mà thôi.

Bất lực nhắm mắt, Khương Ly gắng sức ép nát tâm tư xao động, liếc mắt nhìn Huyền Thanh một cái, khẽ nói “Bảo trọng” rồi dứt khoát khoác tay nải rời đi.

Khương Ly đi rất thong thả, đi bước nào là trái tim cậu lại bị đạp nát thêm phần đó, khi tay cậu chuẩn bị đẩy cửa, có lẽ trái tim đã bị chính cậu xé thành từng mảnh rồi.



Khương Ly hít sâu một hơi, quyết tâm đẩy cửa phòng, nhấc chân bước khỏi ngạch cửa.

Chẳng dè ngay khi bước chân cậu hạ xuống đất, sau lưng có tiếng Huyền Thanh vang lên: “Ta theo cậu về.”

—— Ta theo cậu về.

Một câu đơn giản nhưng thành công dán trái tim chỉ chực vỡ vụn của Khương Ly thêm lần nữa, nó đang sưởi ấm cậu.

Khương Ly nghe sau lưng truyền tới tiếng bước chân, bỗng dưng rất muốn rơi lệ.

Người phía sau đã đuổi kịp, ngay khi đứng cạnh cậu, hắn khẽ nói: “Ta theo cậu về trấn Thanh Thủy.”

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng khóe môi Khương Ly cũng chịu nhếch lên, thấp giọng đáp lời: “Được thôi.”

Huyền Thanh ngắm nhìn nụ cười nhợt nhạt đó, chính hắn cũng chẳng biết vì sao tự dưng mình quyết định theo cậu về, nhưng nhìn người trước mắt, hắn linh cảm đây là một lựa chọn vô cùng chính xác.

Hai người nhanh chân rời khỏi khách điếm.

Họ không đi bộ mà thuê một chiếc xe ngựa đi cho nhàn.

Trên kiệu, Huyền Thanh ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực tụng kinh như mọi khi. Trái ngược với Khương Ly, cậu chống cằm nghiêng đầu nhắm mắt, tưởng nghỉ ngơi nhưng thật ra đang buôn chuyện với hệ thống.

“Ký chủ đại nhân của tôi, nếu vừa rồi nam chính không theo cậu, chẳng lẽ cậu bỏ mặc hắn thật sao?” Hệ thống tò mò hỏi.

“Bỏ chứ, sao lại không bỏ?” Khương Ly: “Còn giữ lại chờ ăn Tết à?”

“Cậu không sợ ư, sợ hắn thực sự lạnh lùng không ở bên cậu nữa ấy?”

“Sợ chứ, sao lại không sợ cho được.” Khương Ly cười nói: “Nhưng tao muốn cược một lần, tao không tin hắn chẳng còn chút ký ức gì về tao, và sự thật chứng minh, tao thắng rồi.”

Nếu lúc đó Huyền Thanh không lên tiếng, quả thực cậu sẽ bỏ đi, nhưng cậu sẽ còn trở về. Không phải vì nhiệm vụ theo đuổi của hệ thống, mà là vì lời hứa hẹn từ tận trái tim giữa hai người suốt bao kiếp qua. Khương Ly tin tưởng, nếu người ấy tráo thân phận với cậu, chắc chắn đối phương cũng sẽ đời đời kiếp kiếp theo đuổi cậu mà thôi.

“Đúng vậy, kèo này cậu thắng lớn rồi, chúc mừng.” Hệ thống vui vẻ nói: “Sắp tới cậu vẫn chủ động theo đuổi chứ hả?”

“Ừm, hoặc có hoặc không.”

Hệ thống khó hiểu: “Là sao?”

Khương Ly giải thích: “Đôi khi lấy lui làm tiến mới là thượng sách. Hiện giờ thân phận của anh ấy vô cùng đặc thù, từ nhỏ đã nghe kinh Phật tịnh tâm. Nói thế này nhé, đối với chúng ta, chuyện tình yêu lứa đôi rất bình thường, nhưng với người xuất gia lại khác, đó là một trong những đại kỵ với họ. Người xuất gia buông bỏ thất tình lục dục, một lòng thanh tâm quả dục. Có thể hiểu rằng tao đang cướp người từ chỗ Phật tổ đấy, đâu thể nhây nhây như ở các thế giới trước, đấy, điển hình là đêm qua, mày cũng chứng kiến anh ấy bài xích sự thân mật của tao thế nào rồi mà.”

Hệ thống đã hiểu: “Ý cậu là muốn thuận theo tự nhiên?”

“Thông minh lắm.” Khương Ly khen ngợi.

Đang trò chuyện với Tiểu Khả Ái, chợt phu xe thắng gấp, xe ngựa dừng ngay lắp tự.

Huyền Thanh và Khương Ly mở mắt, hắn vén mành cửa nhìn ra ngoài.

“Sao thế?” Khương Ly thò qua nhìn, muốn xem có chuyện gì xảy ra, ai ngờ Huyền Thanh lại thản nhiên buông mành xuống: “Không có gì đâu. Phu xe, đi.”

Ai ngờ vừa dứt lời, bên trong có một giọng nữ vang lên: “Khương công tử, ngài ở trong phải không?”

Là giọng Tiền Thanh Thanh, Khương Ly nhận ra cô. Cậu nghi ngờ nhìn về phía Huyền Thanh, chỉ thấy hắn nhắm chặt mắt như muốn nói “Ta không biết gì hết.”

Khương Ly: “. . .”

Sao bảo người xuất gia không nói dối cơ mà! !?

 

------oOo------