Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 165: Lão cán bộ nghiêm túc (30)




 

Mặt trời đã lên độ một con sào, Lục Cảnh Hà đã quen dậy sớm mơ màng tỉnh dậy.

Khương Ly cạnh hắn vẫn ngủ say sưa, cậu cuộn tròn vào ngực hắn, gối đầu lên tay hắn yên tâm ngủ. Từ góc độ đó, Lục Cảnh Hà có thể cảm nhận mái tóc mềm mượt và xoắn tóc bé xinh tròn tròn trên đầu cậu.

Thường giờ này Lục Cảnh Hà đã sớm rời giường, chỉ là tình huống hôm nay không giống mọi khi, hắn vẫn nằm im tránh không quấy rầy tới giấc ngủ của Khương Ly.

Ước chừng nửa tiếng sau, Khương Ly động đậy tỉnh giấc, cậu nhích dần rồi lăn luôn vào vòng tay Lục Cảnh Hà. Khương Ly ôm eo hắn, chân cứ vô thức cọ cọ vào đùi cậu chẳng khác nào một con lười cỡ lớn.

Thói quen vô thức ôm người khi ngủ này đã được Khương Ly duy trì suốt từ thế giới đầu tiên cho tới tận bây giờ, có người thì cậu ôm người, người đi vắng thì cậu ôm chăn.

Đối với một người đàn ông bình thường, sáng sớm là lúc lý trí yếu ớt nhất, đặc biệt là những người thanh tâm quả dục mới khai bao như Lục Cảnh Hà. Khương Ly càng cọ càng hăng, tối qua cũng vừa mới làm tình, bảo Lục Cảnh Hà nhịn sao nổi? Đúng như dự đoán, thằng em hắn lại lặng lẽ ngóc đầu lên chào bình minh, quá túng quẫn, Lục Cảnh Hà chỉ đành kẹp chặt chân không cho Khương Ly cựa quậy nữa.

Khương Ly mơ mơ màng màng mở mắt, cậu quen thói dụi dụi đầu vào vai hắn, sau đó lên tiếng: “Sao vậy anh?”

Khương Ly mới ngủ dậy nên vẫn còn lim dim lắm, giọng nói cũng trở nên yếu ớt thanh thuần đúng chất thiếu niên mềm mại. Lục Cảnh Hà dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cậu: “Không sao, em tỉnh rồi hả?”

“Ưm. . . Vâng.” Khương Ly ngáp ngắn ngáp dài, cậu ôm chặt eo Lục Cảnh Hà, ngửa mặt hôn hôn cằm hắn: “Chào buổi sáng nhé ngài Lục của em. Mấy giờ rồi anh?”

“Buổi sáng tốt lành.” Lục Cảnh Hà xoa xoa đầu Khương Ly, hắn lấy điện thoại ra xem: “Mới 7h15 thôi, còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.”

“Vậy còn anh?” Khương Ly hỏi.

“Tôi nằm với em.”

Tuy Lục Cảnh Hà không có thói quen ngủ nướng nhưng lúc này có Khương Ly bên cạnh, hắn cũng chẳng ngại tận hưởng thêm chút thời khắc hạnh phúc này.

Thế là hai người lại chìm vào giấc ngủ, tới khi tỉnh lại đã là chín giờ sáng. Ánh nắng hắt vào phòng qua tấm rèm cửa được kéo kín mít, bao trùm lên hai người đang ôm nhau trên chiếc giường trông vô cùng ấm áp.

“Em phải đi mở hộp đồ ăn mèo cho Khương Nhu Mễ đã.” Trong lòng Lục Cảnh Hà, Khương Ly duỗi vai rồi xốc chăn xuống giường.

Lục Cảnh Hà cũng theo cậu xuống giường, đồ ngủ của Khương Ly không vừa nên hắn chỉ đành ở trần. Nghĩ tới đây, Lục Cảnh Hà cầm điện thoại gọi ngay cho Tề Thụy kêu anh ta mang máy tính và quần áo qua đây giúp hắn.

Giữa phòng khách, Khương Ly khui một hộp đồ ăn cho mèo rồi qua chỗ Khương Nhu Mễ đang ngồi trên ghế sofa cho nó ăn.

Nhóc mèo cúi đầu liếm láp từng miếng pate nhỏ, cái đuôi lười biếng quét tới quét lui trông rất hưởng thụ.

Lục Cảnh Hà ra khỏi phòng ngủ, hắn lại gần chỗ Khương Ly và Khương Nhu Mễ. Thấy Lục Cảnh Hà lại gần, Khương Nhu Mễ hậm hực quay phắt lưng lại chỉ chừa cho hắn cái mông tròn vo, hiển nhiên là dỗi chuyện hôm qua bị nhốt ngoài cửa rồi.

Khương Ly chứng kiến cảnh này thì bật cười, cậu ủn ủn tay hắn: “Thôi, anh đi đánh răng rửa mặt trước đi, đừng ở đây làm con trai em mất hứng ăn nữa.”

Lục Cảnh Hà: “. . .” Ăn của hắn, ở chỗ hắn, thế mà dám chê hắn làm mất hứng ăn?

Lục Cảnh Hà tới phòng tắm vệ sinh cá nhân trước, còn Khương Ly tiếp tục nhồi xổm xuống vuốt ve Khương Nhu Mễ: “Nhóc còn giận hả?”

Khương Nhu Mễ không để ý tới cậu, chỉ cúi đầu chăm chăm ăn phần mình. Khương Ly bật cười nhéo nhéo tai nó, cười mắng: “Mèo gì mà giận dai thế, tức cả đêm rồi mà vẫn còn tức à?”

Nói rồi cậu không trêu Khương Nhu Mễ nữa, cũng theo chân Lục Cảnh Hà vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Lục Cảnh Hà đang đánh răng dở, quanh miệng vẫn dính đầy bọt kem, thấy Khương Ly vào, hắn tránh qua một bên cho cậu đứng.

Khương Ly bóp kem đánh răng, rót nước rồi đánh răng cùng hắn. Trên tấm gương, hai người song song đứng cạnh nhau, ai cũng có vòng bọt kem bên mép trông rất buồn cười. Hai người trao nhau cái liếc mắt tình tứ, lại cùng nhau nô đùa, tiếng cười rộn vang vô cùng lãng mạn.

Lúc này Lục Cảnh Hà cởi trần, trông phóng khoáng hơn hình tượng thường ngày của hắn nhiều. Khương Ly súc miệng xong, nghiêng đầu nói với hắn: “Ngài Lục à, sao anh “Trần lộ ngực sữa” cứ thấy lưu manh thế nào ấy, chẳng giống đại sư thư pháp chút nào hết!”

Lục Cảnh Hà dừng khoát nước rửa mặt, hắn vùi mặt vào khăn lông lau lau, nghe cậu nói mà cạn lời: “Trần lộ ngực sữa mà em dùng thế này à? Tôi chỉ bất đắc dĩ thôi.”



Khương Ly gật đầu: “Rồi rồi anh đúng, em sai rồi.”

Rửa mặt xong về phòng, Lục Cảnh Hà phát hiện điện thoại đặt đầu giường thông báo vài cuộc gọi nhỡ, tin nhắn WeChat kín đầy, tối qua hắn ngủ lỡ đặt chế độ im lặng nên cũng quên béng mất.

Toàn là cuộc gọi của Lục Dữ, hỏi bao giờ hắn về nhà, có thể dắt Khương Ly về cùng hay không.

Lục Cảnh Hà trả lời em trai mình, vừa ngoái đầu lại nhìn đã thấy Khương Ly chui vô tủ quần áo lục lọi: “Em đang tìm gì thế?”

“Tìm áo cho anh đó.” Khương Ly tìm được một cái áo thun rộng thùng thình, cậu giũ giũ một hồi rồi đưa cho hắn: “Trợ lý Tề chưa tới đâu, anh mặc tạm vô đi.”

Chiếc áo thun vàng rực chói cả mắt, trên còn in một con khỉ hồng to đùng với bốn chữ in đậm: “Siêu cấp đáng yêu”.

Lục Cảnh Hà nhìn mà câm nín một lời khó nói hết, Khương Ly thấy vậy bật cười thành tiếng, tới xỏ áo hộ hắn luôn: “Có áo mặc là tốt rồi, anh còn dám đòi hỏi à!? Đây là ân điển trẫm ban tặng cho ái phi đấy, mau tạ ơn đi!”

Lục Cảnh Hà: “. . .” Nhìn cái áo cay hết cả mắt!

Cay mắt cũng chẳng còn cách nào khác, chiều cao của hai người quá chênh lệch, quần áo khác của Khương Ly hắn mặc đâu có vừa, chỉ có cái này là tạm ổn thôi.

Cũng may hiệu suất làm việc của Tề Thụy rất nhanh, không bao lâu sau anh đã mang quần áo của Lục Cảnh Hà tới. Đến nơi, Tề Thụy còn chu đáo hỏi số phòng rồi đích thân đưa đồ tới cửa.

 Nghe tiếng gõ cửa, Khương Ly đang muốn ra mở cửa thì Lục Cảnh Hà lại giữ chặt cậu: “Để tôi.”

Lục Cảnh Hà ra ngoài mở cửa, Tề Thụy nhìn cái áo lấp lánh chói sáng trên người hắn, anh câm nín không nói nên lời.

Lục Cảnh Hà giả bộ trấn tĩnh, hắn biết rõ còn cố hỏi: “Sao thế?”

Tề Thụy hồi thần rất nhanh, anh ta đưa túi giấy cho hắn rồi nghiêm túc nói: “Không có gì đâu ngài Lục, quần áo của ngài đây, máy tính cũng có luôn.”

“Cảm ơn.” Lục Cảnh Hà gật đầu với Tề Thụy.

Tề Thụy đặt máy tính lên bàn, Khương Ly đang ngồi trên sofa vuốt mèo, thấy anh ta vào, cậu ôm Khương Nhu Mễ đứng dậy chào hỏi: “Chào trợ lý Tề nhé.”

 “Chào cậu Khương, buổi sáng tốt lành nhé.” Tề Thụy gật đầu với cậu, liếc mắt qua vệt đỏ trên xương quai xanh Khương Ly, anh ta nghĩ thầm xem ra tối qua kịch liệt lắm đây.

 Khương Ly cười đáp: “Anh ngồi đi.”

 “Dạ thôi, tôi chỉ tiện ngang qua đây đưa quần áo với máy tính cho ngài Lục thôi.” Tề Thụy đặt đồ xuống, sau đó hỏi Lục Cảnh Hà: “Ngài Lục, tôi xuống lầu chờ ngài nhé?”

 Thật tình rằng Tề Thụy không dám làm bóng đèn giữa đôi tình nhân mới qua một đêm mây mưa nóng bỏng xong, sợ đau mắt, cũng chẳng muốn đớp cơm chó làm gì.

 “Không cần chờ đâu, anh cứ về trước đi.” Lục Cảnh Hà nói.

 “Vâng, có việc ngài cứ tùy thời phân phó.”

Tề Thụy xong việc rời đi, Lục Cảnh Hà phát hiện Tề Thụy chuẩn bị cho hắn những ba bộ quần áo, trong đó có một bộ là quần áo ngủ, công nhận trợ lý của hắn rất chu đáo.

“Có khi trợ lý Tề muốn anh ở đây thường xuyên hơn đó.” Khương Ly nói: “Chuẩn bị cả quần áo ngủ cho anh luôn kìa.”

“Ừm.” Lục Cảnh Hà gật đầu nhìn cậu: “Thế em có hoan nghênh tôi không?”

Khương Ly bật cười: “Tất nhiên rồi, chỉ cần anh không chê chỗ em nhỏ.”

Đương nhiên Lục Cảnh Hà không chê, nơi lớn hơn thì hắn đâu còn cơ hội chung chăn chung gối chung phòng với Khương Ly đâu chứ.

Thay quần áo xong, Lục Cảnh Hà hủy luôn kế hoạch ra ngoài hẹn hò hôm nay, tuy qua mới là đêm đầu tiên của hắn và Khương Ly nhưng phải thừa nhận rằng cả hai đều rất mệt.

Vì thế hắn đề nghị ở nhà nghỉ ngơi, Khương Ly biết hắn nghĩ cho mình nên đương nhiên không có ý kiến, chỉ thay quần áo cùng hắn ra ngoài mua đồ ăn.

Gần khu phố có một siêu thị khá lớn, hai người một đẩy xe một chọn đồ, chọn khoảng mười phút đầy đủ thực phẩm mới ra xếp hàng thanh toán rồi đi về.



Lục Cảnh Hà chủ động nhận nhiệm vụ nấu cơm trưa, dưới sự hướng dẫn của Khương Ly, hắn luống cuống tay chân hoàn thành bữa ăn đầu tiên trong đời. Tuy cá rán hơi cháy, rau hơi mặn, thịt bò hơi dai thì tổng thể coi như vẫn nuốt được.

Ăn xong, hai người cùng nhau ngồi trên sofa xem phim, Khương Nhu Mễ cũng lăn lê dưới thảm gần đó chơi với cuộn len.

Khương Ly dựa vào ngực Lục Cảnh Hà, trên tay ôm hộp bắp rang to đùng vừa ăn vừa xem, thỉnh thoảng lại đút cho hắn mấy miếng.

Ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ nhưng vô cùng ấm áp, từng sợi nắng len lỏi chiếu xuyên qua cửa kính, trong nhà chỉ có tiếng nhai bắp rang của Khương Ly và tiếng phim từ TV.

Hai người chọn một bộ phim điện ảnh từ thời Dân quốc, trên màn hình, nam chính chấm dứt thân phận gián điệp nhiều năm, trở lại bên cạnh nữ chính, hai người nhìn nhau rồi không hẹn cùng nhau chạy về phía đối phương.

Ôm, hôn môi, có lẽ là chuyện các đôi tình nhân sẽ làm mỗi khi gặp lại sau vạn dặm xa cách, nam nữ chính ôm chầm đối phương, môi lưỡi giao triền, quấn quýt không buông.

Khương Ly nhìn màn hình, lại tiện tay nhón một hạt bắp rang đút cho Lục Cảnh Hà, chẳng giờ bắp rang tới miệng thì hắn lại nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay cậu.

Caramel dính trên ngón tay Khương Ly được Lục Cảnh Hà liếm láp sạch sẽ, đầu lưỡi ướt át khéo léo mút sạch không chừa chút gì.  

Tới khúc cuối phim, hắn nhẹ nhàng đè Khương Ly xuống sofa, cúi đầu miên man hôn lên môi cậu.

Nụ hôn dịu dàng đầy quý trọng như đang đối xử với trân bảo của đời mình, không hề chứa chất khát vọng tình dục.

Ngay khi Lục Cảnh Hà buông Khương Ly ra, hệ thống chợt thở phào nhẹ nhõm: “. . . Tôi còn tưởng tôi sắp bị nhốt vô phòng tối nữa chớ, cảm ơn hai người nhá!”

Khương Ly: “. . .” Tiểu Khả Ái bị nhốt nhiều quá hình thành bóng ma tâm lý luôn rồi à!?

Kết thúc phim, hai người về phòng ngủ trưa, mới nằm chưa được nửa tiếng thì điện thoại Lục Cảnh Hà đã vang lên.

Còn ai vào đây nữa, Lục Dữ.

Lục Cảnh Hà sợ đánh thức Khương Ly, hắn nhanh chóng cúp điện thoại. Tiếc rằng Khương Ly rất thính, cậu đã kịp tỉnh, mở to mắt hỏi: “Hình như có ai vừa gọi cho anh hả?”

“Ừm.” Lục Cảnh Hà mới dứt lời thì điện thoại lại vang thêm lần nữa.

Khương Ly ngó qua xem: “Là Lục Dữ, anh không nhận hả?”

Bình thường nếu Lục Cảnh Hà không nhận máy, Lục Dữ sẽ không gọi lại mà chỉ gửi tin nhắn để tránh quấy rầy tới hắn.

Nay Lục Dữ gọi liên tục, chắc hẳn có chuyện gì quan trọng đây.

Lục Cảnh Hà nhận máy, chưa kịp lên tiếng đã nghe Lục Dữ kêu gào: “Anh, chị dâu bị ném đá rồi kìa!”

Giọng Lục Dữ siêu to, tiếc rằng Lục Cảnh Hà không hiểu ý cậu ta: “Sao cơ?”

Lục Dữ tóm tắt ngắn gọn: “Tối qua có người quay video chị dâu đánh nhau rồi đăng lên mạng, em chia sẻ qua WeChat cho anh rồi đó, mau xem đi! ! Giờ Weibo của chị dâu bị chửi quá trời kìa . . .”

Giọng Lục Dữ rất lớn nên Khương Ly ngay cạnh cũng nghe thấy, cậu ngồi dậy theo Lục Cảnh Hà.

 “Anh biết rồi.” Lục Cảnh Hà cúp máy, vào WeChat xem thứ Lục Dữ gửi. Đó là một link video, đọc xong dòng tus, hắn chợt nhíu mày.

—— Streamer nổi tiếng đánh nhau trên phố, ra đòn tàn bạo, dân trí thấp hèn khiến người ta kinh hãi! ! !

 

 

------oOo------