Không phải Tề Thụy không có một trăm vạn, mà tài khoản của anh ta chưa nạp tới mức đó. Dù sao Tề Thụy theo làm trợ lý cho Lục Cảnh Hà, thu nhập của anh ta cao hơn các trợ lý bình thường rất nhiều, lâu dài anh ta cũng phải tích được chút của ăn của để chứ.
Có điều nghe Lục Cảnh Hà nói câu “Không phải anh vừa nói anh có tiền sao?” khiến Tề Thụy vẫn thấy chênh lệch giàu nghèo. Đúng thật so sánh với ngài Lục mà nói, số tiền trong thẻ ngân hàng của anh ta không là gì cả.
Đối phương nói “Nạp một trăm vạn trước đã.”, chứ không phải “Nạp một trăm vạn”, hai khái niệm này khác nhau rất lớn. Có lẽ người ngoài không biết chứ trợ lý như Tề Thụy biết rất rõ ngài Lục có bao nhiêu tiền, số tài khoản ngài ấy sở hữu nhiều tới mức không tưởng tượng nổi.
“Xin lỗi ngài Lục.” Tề Thụy bất đắc dĩ day trán: “Tài khoản hiện tại của tôi chưa nạp đủ tiền, chờ chút nữa tôi xuống núi sẽ đi chuyển ngay cho ngài ạ.”
“Không vội.” Lục Cảnh Hà mở ngăn kéo lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tề Thụy: “Anh giúp tôi mở một tài khoản đi, Alipay nữa.”
Lục Cảnh Hà nghĩ cứ để Tề Thụy nạp thay mãi cũng không tiện, cứ tự mình mở một tài khoản vẫn hơn.
Tề Thụy nhìn thẻ ngân hàng trong tay, chắc hẳn ngài Lục đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi: “Vâng, trước tiên tôi cứ nạp cho ngài một ít đã nhé? Không tới một trăm vạn nhưng mười vạn thì vẫn đủ đấy ạ.”
Lục Cảnh Hà gật đầu: “Cảm ơn.”
“Ngài đừng khách khí.” Tề Thụy vội đáp, trong ấn tượng của anh ta, ngài Lục vẫn luôn là như thế, nói chuyện với ai cũng lễ độ đúng mực. Cho dù nói chuyện với Tề Thụy hay với dì Lan thì Lục Cảnh Hà vẫn rất tử tế, thế nên anh ta không bao giờ sợ mình bị sếp mắng mỏ.
Ra khỏi phòng sách, Tề Thụy quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm anh ta thật may mắn khi được theo một người sếp tốt.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Bên kia, Khương Ly đăng ký một tài khoản Weibo mới, đăng nhạc phổ Tích Dương Tụng lên, sau đó ra cửa tới bưu điện gửi ba bộ đề cho người xem may mắn đi.
Ba bộ đề này cậu mua từ cửa hàng hệ thống. Một tệp đề chỉ bọc trong phong bì trắng, bên ngoài ngoại trừ năm và cấp học thì chẳng có thông tin xuất bản hay tin tức gì, nhưng thật sự nội dung bên trong lại vô cùng hữu dụng.
Gửi đồ xong, Khương Ly định đi tới chợ hoa mua vài chậu cây về trồng trong nhà cho mát mẻ. Giờ nơi cậu ở không quá rộng rãi nhưng lại sở hữu một ban công vô cùng sáng sủa, có thể trồng chút hoa cỏ linh tinh ở đó, kệ trồng hoa cậu đặt trên mạng cũng vừa kịp tới rồi.
Thành phố T có bốn chợ hoa, nhưng chợ được coi là gần nhất vẫn rất xa với chỗ cậu ở, Khương Ly phải đi liền hai tuyến xe bus mới tới nơi.
Chợ hoa rất rộng, bày bán đủ loại hoa cỏ, chim muông, Khương Ly mua mấy chậu xương rồng, cây trầu bà và một vài loại hoa cho dễ nuôi.
Ban công khá lớn, giá gỗ khoảng sáu tầng nên Khương Ly mua rất nhiều cây, cậu chọn xong thì thanh toán và hẹn chủ tiệm mai vận chuyển tới tận nhà cho cậu.
Rời khỏi chợ hoa, Khương Ly lại bắt xe tới trung tâm mua sắm mua chút đồ làm bếp và thức ăn về nấu.
Biết khu phố Khương Ly ở có rất nhiều quán xá, nhưng cậu đã quen với việc tự mình nấu nướng rồi, có điều nhà cậu không có dụng cụ làm bếp gi hết, vẫn phải đi mua một chuyến.
Xe bus dừng tại trạm, rất may đối diện có một ngân hàng. Khương Ly băng qua đường, tới ngân hàng rút chút tiền cho tiện tiêu pha.
Thẻ ngân hàng vốn bị khóa đã có thể sử dụng, nghe mẹ Khương kể cha Khương nguôi giận phần nào rồi, còn tính hai ngày tới thăm cậu một chuyến.
Khương Ly thấy nguyên chủ thực sự rất may mắn khi có cha mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương mình đến vậy, chỉ tiếc phúc phận cậu ấy mỏng.
Rút tiền xong Khương Ly liền tới trung tâm mua sắm, đi thẳng tới khu bán đồ làm bếp rồi kêu người ta mai vận chuyển tới tận nhà.
Thật ra Khương Ly hoàn toàn có thể đặt hàng online, có điều hiện tại cậu không phải đi học đi làm gì hết, suốt ngày ở nhà mãi cũng chán, thế nên ra ngoài mua sắm cũng là một cách để bản thân khuây khỏa.
Khương Ly đi từ giữa trưa tới tận sáu giờ chiều, đúng lúc tới giờ ăn cơm tối
“Tiểu Khả Ái, đêm nay chúng ta ăn gì?” Khương Ly chậm rãi đi dạo, thầm hỏi hệ thống.
“À . . .” Hệ thống nghĩ ngợi: “Trong sách hướng dẫn nấu ăn ký chủ đọc hôm qua có đề cử món tiểu long bao và bún huyết vịt khá ổn, cậu có thể thử đó.”
“Được nha.” Khương Ly đáp, trong khi rảnh không có việc gì làm, cậu thường xem sách dạy nấu ăn, sau đó đi nếm thử, nếu có thời gian thì mày mò nấu.
Nhờ hệ thống dò đường, Khương Ly tìm được một chỗ bán gần, chỉ mất vài phút đã tới nơi.
Là một tiệm bánh bao trong hẻm nhỏ.
Đó là một cửa tiệm nhỏ không quá nổi bật, trên có đề mấy chữ “Tiểu Long Bao nhà họ Giang”. Mặt tiền cửa tiệm không lớn, thoạt nhìn có hơi cũ kỹ nhưng khá đông người xếp hàng, từ cửa kính nhìn vào cũng thấy dãy bàn đơn sơ kê ngay đó cũng ngồi kín người
Mới tới gần Khương Ly đã ngửi thấy một hương thơm hấp dẫn, khi ông chủ mở nồi hấp để lấy bánh bao, hương thơm càng nồng hơn khiến người ta đói càng thêm đói.
Phía trước ước chừng có khoảng hai mươi người nữa đang xếp hàng, vì quá đông nên bánh bao không đủ để bán, tất cả phải chờ sau bếp mang ra mẻ mới.
Khương Ly ăn bữa trưa hơi muộn nên cũng không đói, cậu vừa chờ đợi vừa nói chuyện với hệ thống và chơi điện thoại cho đỡ chán.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, người vãn dần, chỉ còn bốn, năm người xếp hàng trước Khương Ly.
Bỗng dưng phía trước có tiếng ồn ào truyền tới.
Khương Ly cất điện thoại, rướn người lên nhìn, phát hiện không biết từ bao giờ có hai người đàn ông cao lớn tới chen hàng, xô đẩy khách trước đó sang bên nên xảy ra gây gổ.
Khách chờ ở đây đã khá lâu, đương nhiên không thể chấp nhận nổi hành vi chen hàng thế này, lập tức có người lên tiếng chỉ trích: “Sao hai anh lại chen hàng ngang ngược thế?”
“Đúng thế! Tất cả đều đang chờ đợi, hai người dựa vào cái gì mà dám chen hàng chứ!?”
Một người đàn ông chen hàng quay đầu, hung hăng quát lớn: “Chúng mày quan tâm chó gì? Ông thích chen thì chen, không muốn phiền phức thì bớt xen vào chuyện người khác đi!”
Vóc người tên này rất cao, chơi nguyên cây đen bó sát khoe cơ bắp, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Người bên cạnh tuy không cao to bằng nhưng hình thể khá cường tráng, trên tay còn xăm một mảng đen xì trông vô cùng dữ tợn, vừa nhìn đã biết hai người này không dễ chọc.
Nghe tên đó quát, mấy vị khách vừa lên tiếng chỉ trích vừa rồi im lặng ngay, tránh chọc phải phiền phức.
Giờ thời sự hay đưa tin người hăng hái làm việc nghĩa hoặc lên tiếng vì lẽ phải sau sẽ bị chúng nó tìm tới trả thù đó thôi? Trước còn có tin một nữ khách hàng vì mắng một tên chen hàng mà bị nó tạt luôn bát canh cho bỏng khắp người, thế thì còn ai dám nữa?
Xã hội rối ren, không ai muốn mạo hiểm nên họ thầm nhủ dù sao cũng đã đợi lâu vậy rồi, chờ thêm chút nữa cũng không sao.
Ngay cả chủ tiệm cũng không dám lên tiếng, cửa hàng nhỏ không dám gây sự với ai, chỉ lên tiếng hỏi hai người đó muốn gì.
Bỗng dưng xuất hiện một vị khách không nghĩ vậy.
Đó là một ông lão tóc hoa râm hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc quát hai tên kia: “Hai anh thanh niên trẻ này, xếp hàng là đạo đức cơ bản của mỗi người, nếu hai người có việc gấp tôi có thể hiểu, nhưng hai người đâu thể chẳng nói chẳng rằng gì mà chen hàng vô lý như thế.”
Tên chen hàng thấp người hơn mất kiên nhẫn liếc ông một cái: “Ông già kia, ông lắm mồm cái gì? Tôi chen hàng liên quan chó gì đến ông?”
Tên còn lại nói với chủ tiệm: “Cho tôi hai phần bánh, gói mang về.”
Hiện tại chỉ còn hai phần bánh cuối cùng, phải mấy phút nữa phòng bếp mới mang mẻ bánh mới ra. Ông lão thấy vậy cau mày nói: “Logic của hai anh thế là không đúng nhé, theo thứ tự xếp hàng thì phần bánh bao này là của tôi mới phải, sao các anh nói tôi không liên quan? Mời hai anh xuống xếp hàng ngay.”
Nói rồi ông duỗi tay làm tư thế mời.
Hai người đàn ông hung dữ kênh kiệu, có lẽ ngày thường hoành hành ngang ngược đã quen, nghe thấy có ông già đột nhiên tới giảng đạo lý, một trong hai thấy phiền, giơ tay đẩy mạnh ông ra: “Cút ngay, lão biến ra chỗ khác mà lải nhải, đừng có ở đây lắm lời.”
Tên đó cao to đương nhiên sức lực không nhỏ, ông lảo đảo sắp ngã, đột nhiên được ai đó phía sau đỡ lấy.
“Ông ơi, ông cẩn thận kẻo ngã ạ.” Một thanh niên trẻ tuổi lên tiếng.
Ông đứng vững rồi quay đầu lại nhìn, thấy người đỡ mình là một thiếu niên thanh tú, thế nên vội vàng nói: “Cảm ơn con nhé.”
“Đừng khách khí ạ.” Khương Ly đáp.
Tên đẩy ông lão chẳng thèm để ý ông có ngã hay không, duỗi tay giật lấy túi banh bao kia. Khương Ly chẳng buồn quan tâm phe đối phương có hai người, cậu lại gần giật lấy một túi rồi đưa cho ông lão: “Ông ơi, bánh bao của ông đây ạ.”
Ông lão sửng sốt: “Bạn nhỏ, cậu . . .”
“Không phải ông đợi lâu lắm rồi sao? Đây, phần của ông đây.” Khương Ly cười nói, lại đưa bánh bao cho ông.
Ông lão chưa kịp nhận thì tên kia lao tới, sầm mặt nói: “Nhãi ranh, mày muốn gì!? Trả đồ cho tao.”
Nói rồi muốn giật lấy hộp đồ ăn trong tay Khương Ly, cậu tránh sang một bên, đấm mạnh vào bụng đối phương rồi trở mình bẻ ngoặt tay tên đó ra sau, lên tiếng hỏi: “Vừa rồi mày dùng cái tay này đẩy ông ấy phải không?”
Tên đàn ông bị Khương Ly bẻ tay oằn cả người xuống, nhưng cái họng lại ngang ngược không phục: “Mẹ kiếp mày bỏ tay ra cho ông, nhãi ranh, mày . . .”
Lực tay Khương Ly đè xuống càng mạnh thêm, xương người đàn ông kêu lên răng rắc khiến đối phương ngày càng đau đớn: “Á á . . . Tay ông đây sắt đứt rồi, buông ra! ! !”
Động tác của Khương Ly thực sự quá nhanh, mãi tên còn lại mới nhận ra đồng bọn bị bắt nạt, hét lớn một tiếng rồi lao tới.
“Cẩn thận!” Ông lão sợ hãi thét lên cảnh báo Khương Ly.
Khương Ly căn bản không thèm trốn, cậu chớp thời cơ trực tiếp nhấc chân đá thẳng vô hông tên đó rồi tiện tay ném đối phương xuống đất. Cậu đánh người rất lưu loát, dẫm chân chế trụ cả hai tên, gần như ghim chặt người xuống đất.
Lực chân cậu nhìn có vẻ không mạnh nhưng khiến hai tên thanh niên cao to không nhúc nhích nổi.
“Đây là phần bánh của ai?” Khương Ly nhìn từ trên cao xuống, giơ phần bánh bao lên.
Cậu lên tiếng mới khiến những người xung quanh hồi thần, họ cùng nhau ồ lên. Một thiếu niên trẻ măng như cậu ấy lại có thể đánh gục hai thanh niên to lớn, ngay cả quần áo cũng không xộc xệch dù chỉ một phân!
Mấy tên nằm rạp dưới đất cũng biết mình đá nhầm tấm ván sắt rồi, không dám quát tháo nhiều thêm: “Là của cậu, của cậu.”
Khương Ly chưa hài lòng với đáp án này, lực dưới chân càng thêm mạnh, mỉm cười hỏi: “Của ai?”
Người nọ lại thét dài, ngước mắt lên chỉ thấy đáy mắt Khương Ly sắc lẹm như dao, dường như câu tiếp theo gã mà nói sai là người gã nát bươm ngay: “Là của ông đây ạ!”
Lúc này Khương Ly mới hài lòng gật đầu, buông chân đá đá họ: “Đứng lên.”
Hai người lập tức bò dậy trốn đi, Khương Ly lại nói: “Tao cho phép chúng mày đi chưa?”
Bước chân đối phương cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Khương Ly, đối diện với đôi mắt sáng trong nhưng lạnh băng của cậu thì kinh hãi, lắp bắp hỏi: “Cậu . . . cậu muốn thế nào nữa? Bánh bao cũng trả lại cho cậu rồi.”
Khương Ly hất cằm về phía ông lão, lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”
Lúc này hai tên đó mới hiểu ý cậu, cùng nhau nói xin lỗi với ông lão, sau đó lanh lẹ chuồn mất.
Hai người vừa đi, mọi người xung quanh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi rồi cùng nhau vỗ tay, sôi nổi khen Khương Ly thấy việc nghĩa hăng hái cứu người.
Khương Ly đưa phần bánh bao cho ông lão, nói: “Ông ơi, của ông đây ạ.”
Ông lão không nhận, chỉ cười nói: “Cảm ơn bạn nhỏ nhé, phần bánh này tặng cho con, coi như quà cảm ơn của ông, nếu con đồng ý, để ông mời con một bữa cơm nhé?”
“Ông đừng khách khí.” Khương Ly vẫn dúi phần bánh vào tay ông, cười nói: “Chút chuyện nhỏ thôi ông ơi, ông không sao là tốt rồi.”
Ông lão còn đang định từ chối, lúc này chủ tiệm mới lên tiếng nói: “Ông ơi ông cầm lấy đi ạ, để tôi mời cậu trai này ăn bánh bao, tôi cũng mời ông luôn, cảm ơn hai người nhé.”
Chủ tiệm đã nói vậy rồi thì ông lão còn từ chối gì nữa, có điều ông cũng không đi ngay mà đứng lại nói chuyện với Khương Ly một lúc.
Thấy Khương Ly còn khá trẻ, ông nói: “Bạn nhỏ, con vẫn còn là học sinh phải không?”
Khương Ly sống không biết bao kiếp rồi, bị một ông lão gọi mình là “bạn nhỏ” thì vô cùng ngượng ngùng. Với dung mạo cậu thì gọi “bạn nhỏ” chẳng có gì là sai: “Học sinh ạ, con học cuối cấp rồi.”
“Con học trường nào thế?” Ông lão hiền từ hỏi.
“Thành Cao ạ.” Khương Ly đáp, hôm qua cậu xem một loạt tư liệu về các trường cấp ba mẹ gửi, thấy Thành Cao là trường tốt nhất thành phố T. Từ đội ngũ giáo viên cho tới cơ sở vật chất đều đứng đầu, hơn nữa cách nơi cậu ở khá gần, tổng tất cả ưu điểm này lại, Khương Ly quyết định chọn Thành Cao.
Lúc này bánh bao của Khương Ly đã xong, cậu nhận lấy. Để phòng ngừa đám người kia có thể sẽ tìm tới ông lão gây sự, cậu nói: “Ông ơi, nhà ông ở đây ạ? Để con đưa ông về.”
Ông lão hiểu ý Khương Ly, thực sự ông cảm thấy rất bất ngờ với sự chu đáo của cậu, thế nên càng thêm quý mến, vui vẻ cười nói: “Không cần đâu, con trai ông tới rồi . . . Ấy, lại đây mau.”
Nói rồi ông chỉ chỉ con hẻm nhỏ, Khương Ly quay đầu nhìn, là một thiếu niên cũng trạc tuổi nguyên chủ. Cậu an tâm gật đầu: “Vậy con đi đây, chào ông nhé.”
Nói rồi đi mất, qua con ngõ này sẽ có thể bắt xe bus về nhà.
Ông lão thấy cậu rời đi, nụ cười trên mặt vẫn không tắt, mãi khi Lục Dữ cầm chùm nho mới mua về, thấy ông đã mua xong bánh bao thì nói: “Cha, nho của cha đây, chúng ta về thôi.”
Lúc này cha Lục mới thôi cười, ghét bỏ lườm Lục Dữ, nhịn không được so sánh cậu ta với Khương Ly: “Cái thằng nhóc này, bao giờ mới nghiêm túc học hành được đây? Đừng có mê mẩn nữ streamer game vớ vẩn đó nữa, không biết cầu tiến là gì.”
Lục Dữ bất lực phản kháng: “Đã bảo không phải streamer trò chơi mà, cha đừng có nói bừa.”
“Cha vừa gặp một thiếu niên bằng tuổi mày, đã đẹp lại còn học rất giỏi, là học sinh Thành Cao đấy. Nếu mày bằng nửa cậu ấy thì cha mừng rồi.” Ông Lục đưa phần bánh bao cho Lục Dữ, xị mặt đi trước.
Lục Dữ bĩu môi theo sau: “Cha nhọc lòng chuyện này làm gì? Chi bằng nhọc lòng chuyện anh con ấy, 30 tuổi đầu vẫn là chó độc thân không ai thèm rớ.”
Cha Lục nhớ tới con cả vẫn còn trong núi thanh tâm quả dục, cơ hồ sắp xuất gia tới nơi thì cứng họng, mãi mới phun ra câu: “. . . Lão đây sớm muộn gì cũng bị hai đứa mày chọc cho tức chết!”
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Nữ streamer game đã đẹp lại còn học rất giỏi là Khương Ly hoàn toàn không biết mình đã trở thành hình mẫu con nhà người ta trong miệng người khác. Cậu về tới nhà, lôi bánh bao ra ăn trước đã.
Bánh bao ở đây vỏ mỏng nhân nhiều, mới cắn một miếng nước súp đã trào ra, phần thịt thơm ngọt hòa quyện với lớp nước súp ấm áp thật sự rất ngon.
Đường từ quán về nhà không xa lắm, hộp bánh bao giữ nhiệt khá tốt, tuy không bằng mẻ mới lấy khỏi lồng hấp nhưng thế cũng quá tốt rồi. Bánh bao vỏ mỏng nhân dày, nước súp thơm ngọt đầy đặn, nhân thịt cũng mềm mại khiến Khương Ly vô cùng hài lòng.
Hương vị thơm ngon tới mức Khương Ly híp mắt lười biếng tận hưởng ngay lắp tự, cảm giác hài lòng lan tỏa khắp khoang miệng, ăn hết cả hộp rồi mà cậu vẫn thòm thèm.
Khương Ly no nê xoa xoa bụng, lại chọc chọc hệ thống lên nói: “Ngon lắm đấy, tiếc là mày không ăn được.”
Hệ thống: “. . . Xin cậu làm người tử tế dùm.”
Khương Ly bị nó chọc cười: “TIểu Khả Ái, nhóc càng ngày càng thông thạo việc lướt Weibo rồi nhỉ? Ngôn ngữ của cư dân mạng dùng cũng thuận miệng quá ta!?”
“. . . Bắt kịp thời đại ấy mà.” Hệ thống nói với cậu: “Ký chủ đại nhân, cậu chuẩn bị livestream đi thôi.”
Khương Ly ngước nhìn đồng hồ, thấy đã hơn bảy rưỡi tối, sau đó dọn dẹp bàn rồi đi thay quần áo.
Cậu vừa sửa soạn vừa than thở: “Kể được livestream trong dung mạo gốc thì tốt, trang điểm và mặc quần áo nữ phiền lắm đó.
“Cậu làm tới hết kỳ hợp đồng là được mà.” Hệ thống an ủi: “Đúng rồi, ký chủ có muốn chuẩn bị thêm vài bộ quần áo mới nữa không?”
Khương Ly cài nút áo cuối cùng, nghe nó nói tới đây, nhớ tới chuyện vì tình trạng kinh tế mà nguyên chủ chỉ mua hai bộ quần áo nữ, hơn nữa cậu còn phải livestream cả tuần . . .
“Mày nói cũng đúng.” Khương Ly gật đầu: “Để tao tính đã.”
Chuẩn bị xong xuôi cũng đã đến giờ livestream, cậu mở máy, lên tiếng chào hỏi người xem như mọi khi: “Chào buổi tối cả nhà, là tôi, Giang Trì Lục Tiêu đây.”
Ngay khi cậu lên tiếng, phòng livestream chợt hiện đầy pháo hoa đủ màu khiến cả màn hình sáng rực lên.
Khương Ly: “. . .” Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Bên kia, Tề Thụy đứng ngay cạnh Lục Cảnh Hà, nhìn hắn nắm con chuột không ngừng khen thưởng phóng pháo hoa mà mắt cũng không thèm chớp lấy cái nào. Lần này Tề Thụy triệt để cảm nhận được chênh lệch giai cấp giàu nghèo rồi.
Hóa ra trên thế giới có tồn tại loại người coi tiền như rác.
------oOo------