Xuân qua thu tới, nháy mắt đã bốn năm trôi qua.
Giữa điện Thanh Hòa, một bóng dáng linh hoạt mạnh mẽ múa kiếm trong sân, theo từng động tác của cậu, ánh kiếm lóe ra ánh sáng bạc, khí thế tựa chém gió đuổi mây.
Tháng ba đúng mùa hoa đào nở rộ, cánh hoa bay lượn trong không khí ngập tràn sắc xuân.
Thiếu niên luyện kiếm, cánh hoa vờn quanh, cảnh đã đẹp nay càng đẹp hơn. Thiếu niên đứng trên kiếm, tiện tay hái một đóa hoa đào xoay người tặng cho người đàn ông đang ngồi xe lăn, mỉm cười: “Điện hạ, tặng ngài.”
Trước mắt là đóa hoa đào thơm ngào ngạt, dung mạo của thiếu niên cầm kiếm dâng hoa cũng chẳng chịu thua nhường.
Cậu khoác lên mình một bộ y phục trắng đơn giản, tóc đen tùy ý buộc cao, môi đỏ răng trắng lúc nào cũng như đang mỉm cười, nụ cười ấy ôn nhuận như ngọc khiến ai cũng cảm thấy thư thái bình an.
Tiêu Khải Hành ngắm nhìn Khương Ly thật lâu.
Bốn năm trôi qua nhanh tựa gió, nhãi ranh cũng không gầy gò như xưa nữa. Mấy năm nay Khương Ly theo Triệu Thanh luyện kiếm, người cao hẳn lên, nét non nớt trên mặt cũng dần biến đâu mất, thay vào đó là một thiếu niên dung mạo xuất chúng, khí chất thanh nhã.
Quan trọng là tên nhóc này không hề giống một thái giám chút nào, ra ngoài ai không biết còn tưởng là công tử đại phú đại quý nhà ai ấy chứ.
Hai người nhìn nhau, Khương Ly chớp mắt với hắn.
Tiêu Khải Hành né tránh ánh mắt đó, hắn cúi đầu ngắm bông hoa đào trong tay, tay kia đẩy kiếm ra chỗ khác: “Ai cho ngươi chĩa kiếm vào cô? Gan càng lúc càng lớn nhỉ?”
Tuy nói là vậy nhưng không thấy dấu hiệu hắn tức giận, Khương Ly nhanh chóng thu kiếm về, sau đó nâng đóa hoa đào lên trước mặt hắn: “Vậy được rồi chứ?”
Tiêu Khải Hành không thèm tiếp lời, tự xoay xe lăn về điện chính, lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Tặng hoa cũng vô dụng thôi, hôm nay chưa xong đâu, chiều tiếp tục học.”
Khương Ly nhìn bóng lưng Tiêu Khải Hành, nắm bông hoa đào trong lòng bàn tay, lắc đầu thở dài: “Thật khiến người ta đau đầu.”
Bốn năm nay, Khương Ly chưa dừng học ngày nào, hắn cứ học xong món nghề gì là thái tử sẽ nghĩ ra đủ trò khác làm khổ cậu.
Tra kiếm vào vỏ, Khương Ly lau mồ hôi rồi về tắm gội, lại thay y phục thái giám tới điện tìm Tiêu Khải Hành.
Vừa bước vào sảnh, trong điện đã vang lên tiếng đàn đàn thánh thót. Khương Ly bước tới, thấy Tiêu Khải Hành lơ đãng chơi đàn cổ Phượng Vĩ, tư thế nhàn nhã, có vẻ hiện giờ tâm trạng hắn đang rất tốt.
Tiêu Khải Hành nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy cậu đến gần, hắn dừng đàn đi sang một bên, sau đó hất cằm ý bảo cậu ngồi xuống.
Từ ngày đầu tiên Khương Ly tiếp xúc với đàn cổ tới giờ cũng đã bốn năm, cậu điềm nhiên ngồi xuống, sau đó điêu luyện đàn một khúc “Hoa Gian thán.”
Đây là một khúc nhạc chẳng biết đã lưu truyền tự bao giờ, từng tiếng đàn như thuật lại vẻ đẹp của muôn hoa, thanh âm thánh thót du dương khiến tâm hồn con người thư thái an nhiên.
Tiêu Khải Hành ngồi cạnh khép hờ mắt thưởng thức, ngón tay nhịp nhịp theo tiếng đàn, cho tới nốt nhạc cuối cùng, hắn mới giương mắt nhìn về phía cậu, khen một câu: “Không tồi.”
Khương Ly cười thật tươi, chống cằm nhìn hắn: “Là nhờ có điện hạ dạy tốt.”
Cái miệng dẻo quẹo này chẳng phải ngày một ngày hai, Tiêu Khải Hành sớm chiều ở bên Khương Ly đã tròn bốn năm, đủ miễn dịch lắm rồi. Đang định kêu Khương Ly đàn thêm bài nữa, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, là Triệu Thanh.
Khương Ly thấy Triệu Thanh, lên tiếng chào đối phương: “Hộ vệ Triệu.”
Y gật đầu với cậu, sau đó bẩm báo Tiêu Khải Hành: “Điện hạ, thuộc hạ vừa nhận được tin tiểu hầu gia về kinh rồi.”
Tiểu hầu gia được Triệu Thanh nhắc tới là Trịnh Dục, chơi với Tiêu Khải Hành từ thời còn tấm bé. Năm năm trước, vì tranh chấp với người nhà nên tức giận đi tòng quân, chạy một mạch tới ải Tích Dương chim không thèm ị canh giữ biên ải, suốt năm năm nay chưa về kinh ngày nào.
Một tháng trước, giặc ngoại xâm ập tới tấn công, Trịnh Dục thống lĩnh binh tướng chiến đấu, chưa đầy nửa tháng đã thành công đánh lui kẻ thù.
Để ủng hộ sĩ khí, Nguyên đế hạ chỉ triệu Trịnh Dục và Quan Trung về cung thăng chức, cùng nhau ca khúc khải hoàn.
Tiêu Khải Hành gật đầu: “Biết rồi.”
Hắn mới dứt lời, từ đâu giọng nói hào sảng bước vào: “Thái tử điện hạ, người gì đâu vô lương tâm thế? Ta về mà huynh không kích động chút nào à?”
Ba người ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi bước vào đại sảnh, gã mặc một bộ giáp sáng loáng, da ngăm đen khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú nhưng thế nào lại có chút lưu manh bỡn cợt.
Triệu Thanh thấy đối phương, chắp tay hành lễ: “Triệu Thanh bái kiến tiểu hầu gia!”
Tuy đây là lần đầu tiên Khương Ly thấy Trịnh Dục nhưng hầu cận Tiêu Khải Hành lâu đến vậy, cũng biết gã là bạn tốt của Tiêu Khải Hành, cậu đứng lên cung kính hành lễ: “Khương Ly bái kiến tiểu hầu gia.”
Trịnh Dục biết Triệu Thanh nhưng đây là lần đầu tiên gã gặp Khương Ly, thấy dung mạo người này xuất chúng, lại mặc quần áo thái giám, thắc mắc hỏi: “Ồ, ngươi là?”
“Tiểu nhân là nô tài hầu cận của Thái tử điện hạ.”
“À, ra thế.” Trịnh Dục chỉ thuận miệng hỏi rồi quay về nói chuyện với Tiêu Khải Hành: “Ầy, ta nói huynh đấy, tốt xấu gì chúng ta đã năm năm không gặp, thấy ta về cũng phải niềm nở chút chứ! Ta vừa tới bái kiến hoàng thượng đã qua đây ngay, nhà cũng chưa về đâu.”
“Thái độ gì cơ?” Tiêu Khải Hành nhìn hắn: “Yêu cầu cô phải đứng lên nghênh đón huynh à?”
“Chuyện đó thì không cần.” Trịnh Dục xua tay, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn: “Nhưng huynh thấy ta không kinh ngạc chút nào à?”
Tiêu Khải Hành vuốt vuốt cổ áo, lãnh đạm đáp: “Trong dự kiến thôi.”
Tuy từ biên cương trở về nhưng Trịnh Dục vẫn chưa làm hòa với người lớn trong nhà, nếu không về phủ thì chắc chắn sẽ tới chỗ Tiêu Khải Hành hắn.
“Vẫn là huynh hiểu ta nhất.” Trịnh Dục cười ha hả, nhận chén trà Khương Ly châm, thổi thổi rồi dốc cạn uống sạch. Mấy năm rồi Trịnh Dục ăn chung nồi uống chung chén với các binh sĩ, còn đâu thói quen nhấm nháp thưởng trà tao nhã cơ chứ.
Khương Ly đứng cạnh quan sát, tuy dung mạo đối phương xa lạ nhưng không hiểu sao cậu liên tưởng tới Kiều Ngọc.
Thẩm Ngọc Chi, Phùng Vũ, Kiều Ngọc và bây giờ là Trịnh Dục.
“Tiểu Khả Ái, tao đoán không sai chứ?” Khương Ly hỏi.
“Tôi không được nói.” Hệ thống đáp.
Khương Ly cũng chưa cần một đáp án chắc chắn, cứ chờ quan sát thì hơn.
“Đúng rồi, mấy năm xa kinh thành, chỗ huynh cũng đổi khác nhiều nhỉ, nãy ta thấy có nguyên vườn cây ăn quả ngoài kia.” Trịnh Dục nói, vừa rồi vào gã thấy một vườn rợp bóng, cơ man là quả. Ngoài ra ngoài sân còn một góc hoa đào bay phấp phới, khác hẳn với ngày gã rời đi, cô quạnh buồn tẻ đến lạnh lẽo.
Cây ăn quả và hoa đào là do Khương Ly trồng, vườn sau cậu còn trồng nho, Trịnh Dục chưa tham quan hết nên chưa biết.
“Huynh tới đây chỉ để nói linh tinh thế này thôi à?” Tiêu Khải Hành hỏi.
“Huynh nói vậy ta không đồng ý đâu nhé.” Trịnh Dục bất mãn nói: “Anh em chúng ta đồng lòng đồng sức, ta mới về đã qua đây thăm huynh, hẳn là huynh phải cảm ơn ta mới đúng chứ. À còn nữa, chân thế nào rồi?”
Trịnh Dục cúi người xem chân của Tiêu Khải Hành, hắn nhanh chóng chuyển xe lăn tránh tay gã: “Đừng có động tay động chân.”
Mấy năm nay, dưới sự chăm sóc của Khương Ly, hai chân hắn đã khá hơn rất nhiều. Cho dù vẫn chưa đi lại bình thường được nhưng tình trạng teo cơ đã hoàn toàn biến mất, nếu thoạt nhìn thì chẳng khác nào chân của người bình thường hết. Kể cả vậy, Tiêu Khải Hành vẫn không thích người khác chạm vào chân hắn chút nào.
Đương nhiên, ngoại trừ Khương Ly.
“Ta đây là đang quan tâm huynh đó nhé?” Trịnh Dục bĩu môi, nhưng thấy Tiêu Khải Hành không thích cũng chẳng ép buộc làm gì, quay đầu gọi Khương Ly: “À . . . ngươi gọi là gì nhỉ?”
Khương Ly đáp: “Nô tài tên Khương Ly.”
“Khương Ly đúng không, ta nhớ rồi.” Trịnh Dục gật đầu, lại xoa xoa bụng, nói: “Ngươi chuẩn bị cơm cho ta ăn đi, hôm nay ta chưa ăn được bữa cơm nào hết.”
Khương Ly chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Khải Hành đã nói chen vào: “Cút về phủ nhà mà ăn.”
Tuy Khương Ly là cung nhân, nhưng suốt bốn năm nay cậu luôn ở bên hắn. Trong điện Thanh Hòa, ngoại trừ Tiêu Khải Hành, không một ai được phép sai sử cậu, ngay cả Triệu Thanh cũng không.
Cho nên lúc này nghe Trịnh Dục thản nhiên sai sử người của mình, Tiêu Khải Hành theo bản năng rất không vui.
Đương nhiên Trịnh Dục không hiểu: “Ăn của huynh một bữa thì có làm sao? Cho ta chút gạo thôi mà cũng tiếc à? Mới mấy năm không gặp, sao huynh tính toán chi li thế?”
Trịnh Dục vẫn không chịu hiểu vấn đề ở đâu, nhưng Triệu Thanh hiểu ngay, y chủ động nói: “Tiểu hầu gia, để thuộc hạ đi chuẩn bị cơm cho ngài, ngài muốn ăn gì ạ?”
“Thế nào cũng được, ta không kén ăn.” Trịnh Dục đáp, gã ở ải Tích Dương quanh năm ăn cơm tập thể chung nồi chung bát, làm gì có cơ hội để kén ăn cơ chứ.
“Nô tài đi chuẩn bị ngay.” Khương Ly nói.
Tiêu Khải Hành nghe tới đây, cau mày ngẩng đầu nhìn cậu.
Khương Ly cười với hắn: “Giữa trưa nay điện hạ ăn hơi ít, lúc này chắc hẳn cũng đói bụng rồi phải không?”
Cậu nói như vậy có ý Tiêu Khải Hành cũng sắp chuẩn bị ăn, Trịnh Dục chỉ thuận đường ăn ké mà thôi.
Hai người sớm chiều ở chung, Tiêu Khải Hành rất nhanh hiểu ra ý cậu, lúc này mới giãn mày gật đầu đồng ý.
Khương Ly lui nên Triệu Thanh ở lại hầu hạ.
Tuy rất lâu rồi hai người chưa gặp nhau, đúng ra phải nói không ít chuyện nhưng từ nãy tới giờ chỉ nghe Trịnh Dục nói, Tiêu Khải Hành chỉ đáp câu được câu chăng. Điều này khiến Triệu Thanh lại nhớ tới mấy bức thư giữa hai người họ, Trịnh Dục viết như chưa bao giờ được viết, còn Tiêu điện hạ nhà y chỉ hồi âm đúng chữ “Đã đọc.”
Thật là một tình bạn cảm động trời xanh, Triệu Thanh nghĩ thầm.
Mãi đến khi Trịnh Dục nói đến miệng đắng lưỡi khô thì cũng chờ được Khương Ly và Thúy Nha mang cơm lên.
Giờ chưa tới giờ ăn tối nên Khương Ly không chuẩn bị quá nhiều món ăn, chỉ làm vài món đơn giản như mì trộn thịt băm và canh thịt vịt hầm từ trưa nay.
Những năm gần đây, bữa ăn của Tiêu Khải Hành luôn do Khương Ly phụ trách nên hắn rõ tài nghệ của cậu trong lòng bàn tay.
Trịnh Dục thì đây là lần đầu tiên gã được thưởng thức, ăn cẩu ăn thả năm năm nay nên cái miệng gì cũng nhét được hết. Lâu lắm gã mới ăn được một bữa ngon như thế, nói mỹ vị trần gian cũng chẳng quá.
Sợi mì dai mềm hòa quyện cùng thịt băm vô cùng đậm đà, hương thơm hấp dẫn bùng nổ trong khoang miệng khiến Trịnh Dục xúc động suýt khóc.
Xong bữa, Trịnh Dục vẫn cảm thán mãi món mì đó, gã hỏi Khương Ly: “Đây là món ăn ngươi làm ư?”
Khương Ly nhìn Trịnh Dục, không khỏi nhớ tới Kiều Ngọc kiếp trước tìm đủ mọi cách tới ăn chùa, cậu gật đầu cười nói: “Vâng, đa tạ tiểu hầu gia không chê.”
“Chê sao được, mẹ kiếp ngon không gì sánh bằng! ! !” Trịnh Dục nói, quay đầu nhìn về phía Tiêu Khải Hành: “Anh em tốt, thái giảm nhỏ này nấu ăn ngon quá, cho ta mượn về phủ vài ngày được không? Ta đảm bảo sẽ nuôi người này đến trắng trẻo mập mạp cho huynh xem!”
Tiêu Khải Hành: “. . .”
Cô nuôi là đủ rồi, cần huynh xía tay vào chắc?
------oOo------