Ngay khi cuộc chiến 5 chọn 3 kết thúc, Khương Ly nhận được lời mời của Kiều Hi.
Nghĩ tới chuyện Kiều Hi từng cấm Lục Hành điều khiển cơ giáp, Khương Ly vốn tưởng bà sẽ chẳng quan tâm tới cuộc thi lần này, chẳng ngờ bà lại đích thân tới tận nơi xem.
“Mạo muội mời Thiếu tá Khương tới đây, có phiền cậu không?” Kiều Hi cười nói, ý bảo cậu tới đây ngồi.
“Là Khương Ly thất lễ mới phải, chưa kịp tới chào vương hậu nữa.” Khương Ly hành lễ với bà, lúc này mới ngồi xuống.
Trong lúc trò chuyện, Khương Ly biết Kiều Hi đã tới đây từ vòng đấu loại rồi, chỉ sợ tạo áp lực cho Lục Hành nên mới không nói cho hắn biết mà thôi.
Khương Ly đoán Kiều Hi gọi cậu tới đây tán gẫu là do Lục Hành nói cho bà biết mối quan hệ giữa hai người, cơ mà bà không chủ động nhắc tới thì cậu cũng đành làm như không biết.
Kiều Hi hỏi chuyện những ngày Lục Hành sống ở Học viện thế nào, học tập ra sao . . . Mới hỏi được vào câu thì thông báo trận đấu bắt đầu vang lên, là vòng bán kết của Lục Hành VS Lujia.
Nghe tiếng thông báo, Khương Ly và Kiều Hi ăn ý ngừng nói chuyện, đồng thời hướng mắt về phía màn hình.
Có thể tiến vào top 3 đều là những đấu sĩ tài giỏi nhất, Khương Ly có ấn tượng khá sâu với vị tuyển thủ tên Lujia này. Trận nào trận nấy đánh chắc tiến đều, là một đối thủ nặng ký, Lục Hành gặp phải người này chẳng khác nào gặp phải Kiều Thần hết.
Trong lúc Lục Hành thi đấu, Khương Ly để ý thấy Kiều Hi luôn trong trạng thái hồi hộp bồn chồn, bà nhìn màn hình mà mày cau lại. Ngay khi Lục Hành suýt trúng một nhát kiếm từ đối phương, thậm chí Kiều Hi còn đứng bật dậy hô lớn một câu: “Cẩn thận!”.
Lục Hành điều khiển cơ giáp tránh khỏi đòn tấn công của đối phương, hắn để cơ giáp giang cánh trực tiếp lao lên giữa không trung. Không dừng lại ở đó, một vầng sáng chói lòa phóng ra chục ngàn đầu pháo khổng lồ, gây sát thương lớn cho đối thủ.
Đối phương né mưa đạn pháo, cũng bay lên không trung chiến đấu với Lục Hành.
Khương Ly thấy tay Kiều Hi đã siết chặt thì chỉ biết lên tiếng động viên bà: “Ngài không cần lo lắng, với thực lực của Lục Hành thì sẽ không có việc gì đâu.”
Kiều Hi nghe tới đây, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Ly, chỉ thấy trong đó tràn ngập tự tin và bình tĩnh, dần dà không hiểu sao bà cũng thả lỏng hơn, khẽ cười một tiếng rồi ngồi về chỗ: “Xin lỗi, để cậu chê cười rồi.”
Bà tạm dừng đôi phút, lại tiếp lời: “Vì một số nguyên nhân, tôi đã ép Lục Hành không cho nó đụng vào cơ giáp trong một khoảng thời gian dài, thế nên nhìn nó phải chiến đấu, tôi sẽ không kìm nổi mà sợ hãi.”
Khương Ly gật đầu: “Tôi hiểu.”
Câu này hiểu theo hai nghĩa, một là hiểu vì sao bây giờ bà sợ hãi, hai cũng là hiểu vì sao trước kia bà cũng từng sợ hãi đến vậy.
Kiều Hi là người thông minh, nghe hiểu ý cậu, không khách sáo nữa mà dịu dàng hỏi: “Chuyện đó Lục Hành kể cho con nghe rồi ư? Dù sao thì nó cũng yêu con như vậy.”
Nhìn ánh mắt long lanh của Kiều Hi là Khương Ly biết bà đang trêu cậu rồi, nếu là người khác sẽ thấy ngại chứ với cậu thì không, dù sao cũng sống mấy kiếp rồi. Khương Ly thản nhiên gật đầu thừa nhận: “Dạ vâng kể rồi.”
Kiều Hi tiếp tục chăm chú quan sát trận đấu, cơ giáp đen trên màn hình như cây kiếm bén rút khỏi vỏ, phăm phăm tiêu diệt kẻ địch, không gì cản nổi. Lục Hành dần chiếm thế thượng phong, với đà đó, hắn đánh bại đối thủ của mình trong nháy mắt.
Lòng dạ Kiều Hi rối bời, bà nhìn màn hình không chớp mắt, mãi cho tới khi màn hình xuất hiện thông báo “Lục Hành thắng” mới yên tâm thở phào. Bà vui vẻ quay đầu hỏi chuyện Khương Ly: “Thiếu tá Khương, có chuyện muốn hỏi con đây.”
“Xin cứ nói.”
“Là một quân nhân, con không sợ chết ư? Mỗi lần tiến ra sa trường, con thật sự không hề sợ hãi sao?” Kiều Hi hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Khương Ly cười đáp, “Làm gì có người nào không sợ chết, nhưng đôi khi tín ngưỡng còn quan trọng hơn sinh mệnh rất nhiều.”
“Tín ngưỡng? Ý con là . . .”
Khương Ly nhìn thẳng vào đôi mắt bà, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định đáp lời: “Quốc gia.”
Thứ cậu nói không phải tín ngưỡng của cậu mà là của nguyên chủ – vị Thiếu tá Khương đáng kính đã dâng hiến cả sinh mạng của mình cho bờ cõi non sông Đế quốc.
Người quân nhân ấy yêu tha thiết tinh cầu Norman này. Dù linh hồn đã biết mất khỏi thời không nhưng di nguyện vẫn là bảo vệ trọn vẹn mảnh đất ấy, quốc gia ấy.
Kiều Hi thấy rõ sự kiên định của Khương Ly, bà như chợt ngộ ra điều gì đó, không kìm chế được nhớ về vài chuyện xưa.
Bà nhớ về hai con trai của bà.
Trong trận chiến Bạch Lộ năm nào, Kiều Hi bà đích thân tiễn bọn họ ra cửa cung, bọn họ ôm chặt lấy bà, an ủi bà rằng họ là hoàng tử của Đế quốc này, họ có trách nhiệm phải bảo vệ nó, bảo vệ những người dân tay không tấc sắt, nhất là trong lúc cha không ở đây, họ phải bảo vệ bà nữa.
Hai con trai của Kiều Hi bà là niềm kiêu ngạo của Đế quốc, bọn họ đã giữ đúng lời hứa trước khi ra trận.
Nhưng không giữ nổi lời hứa “Bình an trở về.” với bà.
Cho dù thế nào, mỗi lần Kiều Hi nhớ về ký ức hai thân xác nát bấy được thuộc hạ đưa về thì bà lại không bình tĩnh nổi. Thời gian cũng không chữa nổi vết thương sâu hoắm đó, mỗi lần nhớ lại, từ mảnh ký ức vụn vỡ như hóa lưỡi dao đâm vào tim bà, cứa vào nơi yếu ớt nhất, không để bà tha thứ cho chính bản thân mình.
Có điều lần này đang có Khương Ly ở bên, bà nhanh chóng bình tĩnh rồi áy náy nói: “Để con chê cười rồi.”
Khương Ly lắc đầu, vẫn là câu nói đó: “Con hiểu.”
Hiểu cho tấm lòng tuyệt vọng của người mẹ khi phải chứng kiến tận mắt thi thể của con trai mình, nếu không phải người kiên cường có lẽ đã sớm không chịu nổi.
Vậy nên bà mới muốn bảo vệ Lục Hành, nhưng chỉ tiếc bà đã dùng cách Lục Hành không muốn.
Kiều Hi im lặng một hồi rồi tiếp lời: “Thật ra lần này mời Thiếu tá tới đây là muốn nhờ con giúp một việc.”
Khương Ly đoán được bà muốn gì, cậu lắc đầu: “Thực xin lỗi, chuyện này con không làm được.”
“Nếu Kiều Hi đây có thể giúp con trở về quân đội thì sao?” Kiều Hi thuyết phục Khương Ly: “Chỉ cần con thuyết phục Lục Hành không tòng quân, không ra chiến trường thì mọi vinh quang trước kia sẽ trở về bên con, xin bảo đảm là thế.”
“Người đang muốn giao dịch với con ư?” Khương Ly cười nhưng ý cười đó không hề sa nơi đáy mắt: “Vẫn là câu nói đó, con không thể đồng ý với người được.”
“Không phải con nói đó là tín ngưỡng của con ư?” Kiều Hi nhíu mày như thể không vui.
“Đúng vậy.” Khương Ly gật đầu: “Nhưng không đồng nghĩa với việc có thể lấy Lục Hành ra trao đổi.”
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không khí vốn đang vui vẻ ấm áp bỗng chốc trở nên áp lực đến nghẹt thở, hai bên không ai chịu nhường ai.
Mãi sau, Kiều Hi đột nhiên khẽ cười một tiếc, lắc đầu nói: “Thật là, thằng nhóc thối kia đoán trúng rồi.”
Khương Ly không hiểu ra sao: “Dạ?”
“Tên nhóc thối Lục Hành kia từng đánh cược rằng rốt cuộc con có đồng ý với đề nghị vừa rồi hay không, nó câng câng lên chắc chắn con tuyệt đối sẽ không đồng ý. Và giờ nó thắng rồi đó.” Kiều Hi giải thích, bà hít sâu một hơi, lại cảm thán: “Con lớn không nghe lời mẹ thì đành chịu thôi!”.
Kiều Hi nói thoải mái là vậy nhưng Khương Ly nghe ra nỗi chua xót khôn nguôi, cậu đang định an ủi vài câu thì Huyền Ưng chợt xen lời: “Vương hậu, ngài không cần lo lắng đâu. Bây giờ Tứ hoàng tử đã trưởng thành rồi, đã có năng lực tự bảo vệ bản thân, tôi cũng có năng lực bảo vệ cậu ấy, xin ngài cứ an tâm.”
Bình thường Huyền Ưng cứ cà lơ phất phơ phơ, đột nhiên thấy nó nghiêm túc như vậy, đột nhiên Ngân Tước thấy không quen, nó cứ liếc mắt nghi ngờ nhìn Huyền Ưng mãi.
Đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa, hóa ra là Lục Hành tới.
Kiều Hi vẫy hắn: “Lại đây.”
Lục Hành lại gần ngồi xuống cạnh Khương Ly, hỏi Kiều Hi: “Mẹ đến đây từ lúc nào vậy, sao không nói với con một tiếng?”
“Anh chỉ lo tìm huấn luyện viên chứ có quan tâm gì đến mẹ anh đâu?” Kiều Hi lườm hắn.
Khương Ly: “. . .”
Cái kiểu vừa móc mỉa vừa trêu chọc này khiến Khương Ly cạn lời, và đương nhiên Lục Hành không hề cảm thấy xấu hổ: “Cha dạy con mà: Trời đất bao la, vợ ta là nhất!”
Khương Ly: “. . .” Câm dùm trời ơi! ! !
Huyền Ưng: “Ừm!.”
Ngân Tước: “Cậu ừm cái gì?”
“Đúng rồi.”Lục Hành đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn vỗ đùi cái đét rồi nhìn Khương Ly: “Đúng lúc có mẹ ở đây, chúng ta bàn chuyện kết hôn luôn đi.”
“Phụt . . khụ . . . khụ khụ! !” Khương Ly sặc trà, Lục Hành vội vàng rút khăn giấy lau miệng cho cậu: “Em biết anh rất vui, nhưng đừng kích động đến vậy chứ!”
“. . .”
Khương Ly thấy Kiều Hi nhìn qua đây với ánh mắt vô cùng khó tả, cậu cạn lời, kích động cái rắm, cậu sặc là do bị dọa sợ đấy! ! !
“Thiếu tá Khương, ý con là . . .” Kiều Hi muốn nói lại thôi.
“Khụ!” Khương Ly gạt tay Lục Hành ra: “Chờ Lục Hành tốt nghiệp xong hẵng tính.”
Lục Hành: “. . .” Em mới khai giảng mà chờ tốt nghiệp thì đến bao giờ?
Bán kết ngã ngũ, đối thủ cùng tiến vào vòng chung kết với Lục Hành là Kiều Thần. Kết quả này nằm trong dự đoán của Khương Ly và Lục Hành.
Trước khi trận chung kết bắt đầu, hai đấu sĩ có nửa tiếng để nghỉ ngơi. Ngay khi Lục Hành rời đi, hắn tranh thủ nâng gáy Khương Ly hôn phớt lên trán cậu rồi cười nói: “Chờ em đem cúp về nhé.”
Kiều Hi còn ngay bên cạnh, Khương Ly không khỏi ngại ngùng, khẽ ho một tiếng: “Cố lên.”
Lục Hành cười một tiếng, xoay người ôm lấy Kiều Hi. Bà vỗ lưng hắn, dặn dò: “Phải cẩn thận, nhớ chưa?”
“Dạ.”
Trận đấu bắt đầu.
Ngay khi Lục Hành và Kiều Thần bước vào đấu trường, tiếng hò reo ầm ĩ nổi lên khắp nơi. Người là Tứ hoàng tử Đế quốc, người sau là con trai Thượng tướng quân đội, thân phận hai người tôn quý như nhau, thực lực vô cùng hùng mạnh, có thể nói một chín một mười cũng chẳng ngoa.
“Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử!!”
“Kiều thiếu gia! Kiều thiếu gia! Kiều thiếu gia!!”
Fan hâm mộ hai phe hò hét nhiệt tình, nếu âm thanh có sức mạnh chắc sàn đấu bây giờ đã bị xới tung.
Trên khán đài VIP, học viên khu D giơ cao banner in chữ “Lục Hành tất thắng!” lấp lánh, đèn chớp nháy và cờ bay phấp phới hình thành khí thế đối lập với khu A đang nỗ lực duy trì hình tượng bên kia.
Lục Hành vẫn điều khiển cơ giáp màu đen, đối lập với Kiều Thần dùng cơ giáp màu xanh.
Tiếng còi chủ trì tuyên bố trận đấu bắt đầu đã vang lên, hai người cùng nhau lao lên tấn công, tốc độ nhanh đến mức thứ khán giả thấy lúc bấy giờ chỉ còn hư ảnh. Người xem còn chưa nhận ra điều gì vừa xảy ra, hai chiếc cơ giáp đã lao lên không trung, ánh kiếm và trường thương va vào nhau cùng túa ra hoa lửa dữ dội.
Khán đài nín thở quan sát, rồi lại hoan hô ồ lên náo nhiệt.
“Tứ hoàng tử tất thắng! Tứ hoàng tử tất thắng! Tứ hoàng tử tất thắng!!”
“Kiều thiếu gia cố lên! Kiều thiếu gia cố lên! Kiều thiếu gia cố lên!!”
Vũ khí cản nhau chỉ là chuyện phút mốt, hai cơ giáp nhanh chóng bật về sau vì đòn đáp trả của đối phương, sau đó lại lao lên tấn công thêm lần nữa.
Cả hai không chơi tấn công tầm xa mà cứ cận chiến, mày tới tao đỡ trên không trung, chẳng biết ai mới là người chiếm thế thượng phong lúc này khiến người xem hoa hết cả mắt.
Cơ giáp đen khéo léo lách mình tránh khỏi nhát kiếm sắc ngọt của cơ giáp lam, sau đó đá bay đối phương lên không, mình cũng bay theo rồi đấm một cú đập đối thủ xuống đất!
Cơ giáp đen khiến đấu trường sạt thành một hố lớn, bụi đất bay mù mịt.
Cơ giáp đen lơ lửng giữa không trung, hai tay nã đạn thẳng xuống hố bên dưới, ngay giây tiếp theo, giữa đám bụi đất có ánh sáng lam bay vút lên, nhanh chóng né khỏi màn đạn dày đặc. Cơ giáp lam giơ kiếm chém một nhát, lần này cơ giáp đen trốn không kịp nữa, đứt lìa nửa vai!
Thực lực hai cơ giáp tương đương nhau, trận chiến này bất phân thắng bại, đòn nào đòn nấy đều mang khí thế lôi đình vạn quân khiến ai cũng phải kiêng dè.
Thời gian chiến đấu của hai người vượt ngoài dự tính vì căn bản thực lực hai người không hề giống tân sinh viên. Mãi lâu sau, cuối cùng cơ giáp lam cũng đổ gục xuống mà không hề đứng dậy, ngay thời điểm đó, gần như tất cả người xem đều đứng bật dậy hô to mấy chữ “Tứ hoàng tử”!
Màn hình lúc này giờ cũng chỉ hiện tên người chiến thắng —— Lục Hành.
Lần này Lục Hành xuất sắc đoạt giải quán quân cuộc thi Cơ giáp, có thể nói hắn đã hung hăng đấm thẳng vào mặt khu A, B, C từng khinh thường khu D. Chính bởi vậy, học viên khu D lúc này gần như điên cuồng ngửa mặt lên trời rú lên câu: “Tứ hoàng tử, anh yêu chú” ầm ĩ.
Và rồi cũng tới thời khắc trao giải, ba đấu sĩ đứng đầu tiến lên đài nhận thưởng.
Người trao giải là một Trung tướng quân đội, đối phương trao cúp quán quân cho Lục Hành, nói vài câu khích lệ sau đó đưa mic để hắn phát biểu cảm nghĩ.
Lục Hành một tay cầm cúp một tay cầm mic: “Tôi chẳng có gì để nói, chỉ có một câu muốn hỏi huấn luyện viên của tôi thôi.”
Một câu này của hắn khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía Khương Ly đang đứng dưới đài.
Ngàn vạn con mắt tò mò đổ dồn về phía mình khiến Khương Ly thấy rất có điềm, quả nhiên giây tiếp theo đã nghe Lục Hành lớn tiếng gào lên: “Huấn luyện viên Khương Ly, chờ em tốt nghiệp thì lâu quá, mình kết hôn luôn được không?”
Khương Ly: “. . .”
Mẹ kiếp, giờ thì cả Đế quốc biết ông đây yêu học trò của mình rồi! ! !
------oOo------