Trò Chơi Chết Chóc

Chương 87




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Ngoài đường không tối sớm như trong nhà.

Rõ ràng trời vẫn còn sáng, vậy mà căn phòng kín như bưng này đã tối đen tới độ không nhìn rõ mặt người.

Thậm chí trong phòng còn chẳng có đèn điện.

Từ lúc trời còn chưa sáng, những người ăn xin trong phòng đã bị tống lên xe van, đám côn đồ rải bọn họ khắp thành phố, ăn xin tới ba bốn giờ chiều thì lại bị lôi vào xe đưa về.

Giờ bọn họ cũng đã mệt lắm rồi, đương lúc căn phòng mờ tối, những người ăn xin cũng cũng dần thiếp đi.

Dư Tô rời đi, trở vào căn phòng đối diện.

Sáu người chơi còn lại đều đang trong phòng, thấy Dư Tô trở về, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn cô.

Dù rằng trong phòng tối om nhưng những người ở đây đều từng vượt qua số màn chơi nhất định, lấy điểm cường hóa thị lực, vậy nên vẫn có thể nhìn rõ mồn một.

Dư Tô đưa mắt nhìn đám người một vòng, rồi quay mình khép cửa lại. Cô trở về chỗ ngồi ban sáng của mình rồi mới thấp giọng thuật lại thông tin mình vừa nghe ngóng được.

Trương Tam cau mày nghĩ ngợi, nói: "Liệu nhiệm vụ lần này có thật sự là thoát khỏi nơi đây không?"

Dư Tô không nói gì, cô lại nhớ tới màn chơi tiệm làm đầu lần trước.

Khi ấy tay chân còn lành lặn mà cũng tốn không biết bao nhiêu công sức mới thoát được, lần này nếu nhiệm vụ cũng là chạy trốn thì sẽ càng thêm khó khăn.

Anh Què nói: "Cũng có thể là một yêu cầu khác, ví dụ như trong mô tả nhiệm vụ có nói, Ứng dụng muốn chúng ta phải đoàn kết, vậy thì đoàn kết lại để làm gì? Giết toàn bộ đám người đang trông coi chúng ta ư!"

Đường Sam nói: "Nghĩ kỹ lại thì điều hai người nói thực chất cũng chỉ là một. Với cái thân thể này thì chúng ta chẳng tự chạy trốn nổi, trừ khi giết gọn hai kẻ kia."

"Có lẽ yêu cầu nhiệm vụ không phải là vậy." Cô gái tên Lý Vân vốn rất kiệm lời đột nhiên lại cất tiếng, cô ta trầm giọng: "Tới nửa đêm rồi tính tiếp."

Vào lúc nửa đêm, các người chơi luôn có cơ hội tìm được manh mối mà ban ngày khó lòng phát hiện nổi.

Trương Tam tựa lưng vào bức tường bẩn thỉu, thở dài: "Ôi, đúng là chẳng thể ngờ được. Trước đây thấy đám ăn xin ngoài đường tôi còn nghĩ bọn họ toàn là lũ lừa đảo cả, bình thường chẳng bao giờ cho họ tiền, nếu có cho cũng chỉ cho một hai đồng. Nếu sớm biết bọn họ sống cực khổ vậy tôi đã cho họ nhiều thêm chút đỉnh."

"Cho ai?" Ngô Nhĩ nói: "Có cho bọn họ thì cuối cùng đống tiền cũng vào tay đám tàn độc kia cả."

Trương Tam nói: "Vậy nếu không cho, chẳng phải lúc trở về, mấy người ăn xin không kiếm được tiền sẽ bị ăn đòn sao? Cho tiền thì ít nhất bọn họ cũng không bị đánh."

Ngô Nhĩ phản bác: "Chính vì cái lối suy nghĩ của anh nên mới có vô số những vụ việc cố tình hại người lành lặn thành ra tàn tật rồi bức ép đi ăn xin, chính vì lũ người này biết làm vậy có thể kiếm được tiền, hơn nữa còn là rất nhiều tiền."

Trương Tam vẫn còn muốn nói gì, lúc này người đàn ông tên Vinh Huy có gương mặt bị hủy hoại bất chợt to tiếng càu nhàu một câu gì đó.

Những người chơi khác đều ngây ra, Vinh Huy phải lặp lại lần nữa bọn họ mới hiểu câu anh ta vừa nói là: "Đừng cãi nhau nữa, ngủ trước đi, đêm nay còn phải dậy tìm đầu mối nữa!"

Hai người nọ bèn ngậm miệng, những người chơi khác cũng không nói gì, đồng loạt cúi đầu thu xếp chỗ ngủ của mình.

Dư Tô nhìn tấm chăn mỏng hôi hám bên người mình. Trông chiếc chăn cứng đơ như thể trước đó đã bị ngâm nước, còn có vài vệt bóng lên trông rất kỳ quái, khiến người ta không thể không hoài nghi đây chính là vệt nước mũi khô để lại.

Chiếc chiếc hè dưới thân mình cũng chẳng được sạch sẽ là bao, ám mùi chua loét, chẳng biết đã bao lần dính mồ hôi cơ thể.

Thật lòng Dư Tô cũng chẳng thể đắp cái chăn này lên người, chỉ có thể dịch thân mình nằm trên chiếc chiếu hè hôi hám lạnh ngắt như băng.

Những người chơi khác cũng chẳng khác Dư Tô là bao, gương mặt bọn họ đầy vẻ ghét bỏ, chẳng ai dám đắp chăn.

Nhưng dù nơi đây có tệ lậu tồi tàn tới đâu, thì qua một ngày "luyện tập", các người chơi cũng đã rất mệt mỏi rồi, thế là bọn họ cứ lần lượt chìm vào giấc ngủ như vậy.

Chẳng biết là tới mấy giờ đêm, Dư Tô chợt tỉnh giấc bởi tiếng động nhẹ vang lên bên cạnh, cô mở mắt, thây Lý Vân nằm bên phải mình đã đứng dậy.

Dư Tô chống tay trái, cũng bò dậy theo, Lý Vân liếc nhìn cô rồi đưa ngón trỏ ra dấu im lặng, sau đó, cô ta khẽ khàng bước về phía cửa ra vào.

Dư Tô nhìn những người chơi khác, thấy bọn họ đều đang say sưa ngủ, lại nhớ tới Lý Vân vừa ra hiệu cho mình, cô bèn quyết định không gọi họ dậy mà lặng lẽ bước khỏi phòng.

Lúc Dư Tô rời phòng, Lý Vân đã một mình tiến về phía nhà vệ sinh rồi.

Dư Tô nhìn mấy gian phòng bên đầu kia khoảng sân, suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi rồi bước lại gian phòng bên phải.

Thực chất đây vốn phải là một gian bếp, nhưng đương nhiên đám người ở đây không nấu ăn nên cuối cùng nơi này lại biến thành chỗ cất đồ lặt vặt. Trong phòng đổ đống một mớ đồ đạc tạp nham, nhưng dường như cũng chẳng có điểm nào đáng để mắt tới.

Dư Tô quan sát chừng vài phút rồi rời đi.

Lý Vẫn cũng đã ra khỏi nhà vệ sinh, sau khi liếc nhìn Dư Tô, cô ta lại tiến vào gian bếp, dường như chẳng mấy tin tưởng Dư Tô.

Dư Tô thờ ơ bước vào căn phòng nằm kề sát bếp.

Đây cũng là một căn phòng kín không lọt sáng, bên trong là mấy món đồ đơn giản như chăn đệm nhưng đều bị bỏ trống không, đây hẳn là phòng ngủ của ba tên bảo kê đã rời đi, ngoài đám chăn gối ra thì trong phòng cũng chẳng còn gì khác.

Ngay kế bên là phòng chính, nơi Lý Nhị ngủ, bên trái gian phòng này là phòng ngủ của Lưu Ngũ. Lúc này Dư Tô còn nghe được tiếng ngáy khò khò vang ầm ầm từ hai căn phòng này. Tiếng ngáy của hai tên cô đồ vang rền trời, dù rằng rất khó nghe nhưng lại giúp Dư Tô đang lén lút vụng trộm cảm thấy an toàn vô cùng.

Chỉ cần hai tiếng ngáy này không dừng lại, Dư Tô sẽ có thể thỏa thích đi lại lục lọi bên ngoài.

Lý Vân rời khỏi nhà bếp, rồi lại tiến vào căn phòng ngủ trống trơn.

Dư Tô không dám vào hai căn phòng ngủ của đám bảo kê, bèn đi thẳng vào căn phòng bên trái.

Thực ra không nên nói là phòng, mà phải bảo đây là một cái lán xập xệ tồi tàn mới đúng.

Đây ắt hẳn là nơi những người dân quê dùng để chăn nuôi gà vịt, bọn họ dùng ván gỗ ghép lại thành phòng. Dư Tô mở cửa, thấy trong phòng trống huơ trống hoác, chỉ có đám đất bùn đầy trên mặt sàn cũng những dấu chân in ngổn ngang bên trên.

Trong phòng nồng nặc một thứ mùi quái lạ, như thể mùi của... một thứ rữa nát gì đó, ngoài ra còn có xen lẫn cả mùi đặc trưng của gia cầm.

Dư Tô quan sát kỹ càng nhưng không phát hiện được gì, chỉ thấy hai chiếc cuốc cùng một chiếc xẻng sắt được vứt nơi góc tường.

Dư Tô híp mắt, lòng thầm nghĩ, căn phòng bếp bên kia đã bị biến thành nhà kho, đám đồ lặt vặt đều được tống vào đó cả. Còn tại sao ở đây lại trống không chỉ có cuốc xẻng thôi?

Hơn nữa đám đất bùn trên sàn bị còn dây dớp tung tóe, như thể trước đây đã bị ai bới tung lên. Bên trên là dày đặc dấu chân người, chẳng lẽ có người đã cố tình đạp lấp bùn xuống sao?

Kết hợp với thứ mùi khó ngửi thoang thoảng trong phòng, chẳng lẽ... có người đã bị chôn dưới đây?

Dư Tô nghe tiếng bước chân của Lý Vân vang lên từ đằng sau, cô bèn quay đầu liếc nhìn cô ta rồi thì thầm: "Tôi nghi ngờ có thi thể được chôn dưới đây."

Con mắt còn sót lại của Lý Vân chớp chớp, cô ta bước vượt qua Dư Tô rồi đảo mắt nhìn quanh, thấp giọng: "Cô gọi những người khác lại đây đi, để tôi đào trước."

Đoạn, cô ta sải từng bước lớn về phía góc phòng, tay nắm lấy cây cuốc, Lý Vân nhằm vào nơi có dấu chân dày nhất để hạ cuốc xuống.

Dư Tô chỉ có một tay, chẳng tiện đào bới nên đành quay đi, vội trở về phòng ngủ của đám người chơi.

Cửa phòng hẵng còn đang khép hờ, Dư Tô đẩy cửa bước vào, định bụng lay từng người dậy để tránh gây động tĩnh quá lớn, khiến đám bảo kê tỉnh giấc.

Người nằm gần cửa phòng nhất là Lý Nhị, lúc này anh ta đang nằm nghiêng, đưa lưng về phía cửa, Dư Tô bước lại gần, vươn tay lay bả vai anh ta.

Ngô Nhĩ không động đậy gì, Dư Tô bèn gắng sức lay mạnh hơn, cô giữ bả vai anh ta lắc mấy cái.

Lúc này Ngô Nhĩ vẫn không tỉnh, nhưng dưới sức đẩy của Dư Tô, Ngô Nhĩ ngã lệch về một bên, thân thể vốn nằm đưa lưng về phía Dư Tô giờ đã biến thành ngửa mặt lên trời.

Lúc thấy gương mặt Ngô Nhĩ, Dư Tô hít mạnh một hơi.

Dư Tô thấy mắt anh ta trợn trừng, hai hàng máu từ khóe mắt chảy dọc xuống, có một vệt còn chảy thẳng vào miệng Ngô Nhĩ.

Ngô Nhĩ đã chết từ bao giờ rồi!

Dư Tô vội đứng bật dậy, lùi về sau mấy bước rồi quay đầu gọi Đường Sam nằm cạnh, lớn giọng hơn đôi chút: "Tỉnh dậy đi, có người chết rồi!"

Đường Sam tỉnh giấc, Vinh Huy nằm kế bên cũng sực tỉnh.

Đường Sam dụi mắt, hỏi: "Cô bảo gì cơ? Có người chết?"

Dư Tô trỏ cái xác của Ngô Nhĩ, trầm giọng: "Ngô Nhĩ chết rồi! Không biết anh ta đã chết từ bao giờ nữa!"

Nghe vậy, Đường Sam bèn nhìn theo hướng Dư Tô chỉ rồi lại ngẩn người ra: "Cô nói linh tinh gì vậy, anh ta vẫn đang sống sờ sờ ra đấy thôi?"

Dư Tô sững sờ, vội quay đầu nhìn Ngô Nhĩ, nhưng lại thấy anh ta đã ngồi dạy, dựa lưng vào tường, hoang mang tự chỉ vào mũi mình, hỏi: "Tôi? Tôi có chết đâu, cô chưa tỉnh ngủ hả, hay là cố tình nguyền rủa tôi đấy?"

"Không phải anh ta vẫn đang yên lành đấy thôi." Đường Sam ngờ vực nhìn Dư Tô, nói: "Có phải cô ngủ mơ không đấy?"

Dư Tô ngẩn ra mất hai giây, không nói gì thêm.

Cô cảm thấy những gì mà mình nhìn thấy không phải ảo giác, nhưng rốt cuộc có đúng thật hay không thì Dư Tô cũng chẳng dám khẳng định. Nói chung hiện giờ có hai trường hợp, hoặc Ngô Nhĩ đúng thật có vấn đề gì đó, hoặc những gì Dư Tô thấy khi nãy chỉ là ảo giác.

Nếu Ngô Nhĩ thật sự có vấn đề, chắc chắn anh ta sẽ phản bác lại lời Dư Tô, giả bộ như chưa hề có chuyện xảy ra. Còn nếu Ngô Nhĩ không có gì giấu diếm, anh ta cũng vẫn sẽ phản bác, vì thật sự mình chẳng làm gì, chẳng bị làm sao, thậm chí Ngô Nhĩ sẽ còn cảm thấy Dư Tô như đang cố tình gây chuyện.

Vậy hiện giờ Dư Tô có nói tiếp cũng vô dụng, dù sao cũng chẳng có kết quả gì.

"Có chuyện gì vậy?" Anh Què và Trương Tam cũng lần lượt tỉnh giấc.

Ngô Nhĩ giận dữ lườm Dư Tô, hạ giọng nói: "Cái cô này và Đường Sam bảo tôi chết rồi!"

Anh Què và Trương Tam đồng loạt nhìn sang Dư Tô. Cô im lặng một hồi rồi nói: "Tôi và Lý Vân đã phát hiện ra manh mối, chúng ta qua xem trước đã."

"Cô nói gì?" Có người khẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.

Lý Vân bước từ ngoài vào, sửng sốt nhìn Dư Tô: "Khi nãy... tôi không hề gặp cô mà."

Lớp lông tơ trên cánh tay Dư Tô dựng đứng lên, cô khẽ há miệng, nói: "Tôi nghi ngờ ở chỗ lán nuôi gà có chôn xác chết, cô bèn ở lại đào, bảo tôi về báo cho người khác biết..."

"Đâu có." Lý Vân nhìn cô, bình tĩnh nói: "Hơn nữa lán nuôi gà bị chất đầy đồ, làm sao đào nổi?"