Trò Chơi Chết Chóc

Chương 29: Giải Cứu




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Trong lòng Dư Tô thầm nghĩ, có lẽ mình cũng không xui xẻo đến mức độ như Phong Đình nói, nhiệm vụ này ban đầu trông có vẻ rất khó khăn, nhưng giờ có sự giúp đỡ của ma quỷ lại trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi?

Năm người chơi trở về nhà mình trước, chuẩn bị chút thức ăn nước uống xong bèn tụ họp ở một nơi gần nhà Vương Thiết Trụ.

Dư Tô xách theo một chiếc túi vải Tiểu Thúy vẫn dùng ngày còn đi học, bên trong là một cuộn dây thừng rất dễ bắt gặp ở vùng thôn quê.

Sau đó, bọn họ bèn chia làm hai nhóm, Tôn Chiêu Đệ, Dư Tô và Phong Đình một nhóm, Bạch Thiên và Lý Vượng Đức vào nhóm còn lại, chia nhau ra hành động.

Mấy người Dư Tô nhận trách nhiệm giải cứu cô sinh viên đại học, vì đối tượng là nữ nên nếu trong nhóm có người cùng giới tính có thể sẽ dễ khiến cô gái kia tin tưởng hơn.

Mà giờ nhà họ Vương chỉ còn lại một mình Vương Thiết Trụ, không khó giải quyết, chỉ cần mình Phong Đình là đã đủ.

Sau khi Bạch Thiên và Lý Vượng Đức đã đi xa, ba người bèn đường hoàng tiến lại gõ cửa.

Sau mấy tiếng gõ mới nghe Vương Thiết Trụ trong nhà hỏi vọng ra: "Ai vậy?"

Nghe giọng anh ta có chút căng thẳng lo lắng, có lẽ do Vương Thiết Trụ sợ sát nhân vẫn chưa chạy mất mà đang tới tìm giết anh ta.

Phong Đình mở miệng nói: "Chú Vương, là cháu đây, Dương Đại Lôi."

"Hả?" Có vẻ Vương Thiết Trụ vẫn hơi nghi ngờ, một lúc lâu sau mới tiến lại mở cửa.

Đầu tiên anh ta chỉ dám mở cửa he hé nhìn ra bên ngoài, đến khi tận mắt thấy đám Phong Đình mới kéo hẳn cửa ra, còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chắc hẳn không chỉ có một mình Vương Thiết Trụ mà toàn bộ những người dân khác trong làng đều đang lo đến thần hồn nát thần tính.

Anh ta có chút ngờ vực nhìn ba người, hỏi: "Sao mấy cháu lại tới đây?"

Phong Đình bình tĩnh trả lời: "Cứ vào trước đã rồi nói, chuyện liên quan đến tên giết người."

Nhân vật mà Dư Tô và Phong Đình sắm vai tuổi tác vẫn còn nhỏ, Vương Thiết Trụ lại cũng đã gần đến trung niên, có thể coi như đã thấy bọn họ từ ngày còn lọt lòng cho tới khi lớn lên, vậy nên không hề có chút cảnh giác nào với hai người.

Nghe vậy anh ta bèn nghiêng sang một bên để bọn họ tiến vào, vừa đóng cửa vừa nói: "Chuyện gì vậy?"

Nhưng vừa mới dứt lời, Vương Thiết Trụ đã không kịp đề phòng mà bị Phong Đình bít kín miệng từ phía sau, cánh tay cũng bị anh ta kéo về sau lưng, đau tới mức anh ta phải rên lên một tiếng nhưng miệng bị bịt chặt không thốt nên lời.

Vương Thiết Trụ còn chưa kịp phản ứng, Dư Tô đã nhanh tay rút cuộn dây thừng ra, trói gô anh ta lại cùng Vương Chiêu Đệ.

Cuối cùng Dư Tô vò chiếc túi vải đựng dây thừng lại thành một cục, nhét vào trong miệng Vương Thiết Trụ.

Vương Thiết Trụ trợn tròn hai mắt ú ớ kêu, nhìn ba người đầy vẻ kinh hãi, tuyệt vọng, dường như anh ta nghĩ họ chính là hung thủ, nghĩ rằng họ sẽ giết anh ta như mấy kẻ xấu số kia.

Dư Tô đưa tay túm cổ áo anh ta, hung tợn cất tiếng: "Đừng có gào nữa, gào nữa bọn tôi giết!"

Vương Thiết Trụ ư ư thêm ha tiếng rồi không dám nói nữa.

Phong Đình kéo anh ta đi trước, lần mò chiếc chìa dắt trên người Vương Thiết Trụ rồi ném anh ta vào phòng bên cạnh.

Dư Tô cầm chìa tiến lên mở cửa, vừa hé cửa ra một thứ mùi khó diễn tả được thành lời đã xộc đến. Ngoài mùi phân, nước tiểu dường như còn thoảng mùi máu tanh, cùng với đó là thứ mùi quái lạ Dư Tô chưa từng ngửi thấy bao giờ.

Căn phòng này khá tăm tối, Dư Tô phải mở toang cửa ra mới có thể mượn ánh sáng rọi từ ngoài vào để nhìn rõ tình cảnh bên trong.

Trong căn phòng cũ nát chồng chất đủ loại đồ đạc linh tinh, sâu trong cùng kê một chiếc giường nhỏ, khung giường được cuốn hai vòng xích sắt, đánh thêm một chiếc khóa bên trên, đầu xích bên kia nối với cổ cô gái đang nằm trên giường.

Vừa đưa mắt nhìn sang cô gái nọ Dư Tô đã vội quay đầu ngăn Phong Đình đang chuẩn bị tiến vào cửa: "Anh cứ đứng đó, đừng vào vội!"

Phong Đình khựng lại, dường như đã hiểu ra chút gì đó bèn lập tức lùi ra.

Dư Tô và Tôn Chiêu Đệ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều chứa đầy vẻ thông cảm và bất lực.

Hai người bước ra khỏi cửa, sang gian phòng bên cạnh tìm lấy một bộ quần áo, lúc bước qua Vương Thiết Trụ lúc này đang bị quăng dưới mặt đất, Vương Chiêu Đệ không nhịn được mà đạp cho hắn ta một nhát.

Dư Tô chỉ một chỗ khác trên người hắn ta: "Phải đạp đúng chỗ, nhìn tôi đi."

Vừa nói xong cô bèn đưa chân đạp một cú, Vương Thiết Trụ rên thét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức đỏ bừng mặt mũi, lăn lộn quằn quại trên đất, sau đó lăn ra ngất xỉu.

Phong Đình đứng ngoài cửa thấy cảnh này, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định sau này sẽ không trêu chọc cô.

Dư Tô và Tôn Chiêu Đệ cầm quần áo trở lại bên giường cô nữ sinh đại học, nhìn cô gái trẻ trung hai mắt trống rỗng, trong lòng hai người ngột ngạt nặng nề như bị đè bởi một tảng đá khổng lồ.

Trên thân thể trần trụi hoàn toàn của cô gái chồng chất đủ các vết thương có lớn có nhỏ, nhiều không đếm nổi, khiến người ta nhìn mà run sợ, trong đó có vài vết dao cắt trông mà phát hoảng.

Bộ quần áo mà Tiểu Hoa không ngớt lời khen đẹp trước kia giờ đã rách vụn thành từng mảnh vải nhỏ, bị người ta ném bừa trên giường.

Tôn Chiêu Đệ thở dài một hơi, quay người gạt một giọt nước mắt không biết đã lăn xuống từ lúc nào, nói với Dư Tô: "Tôi đi lấy ít nước lau qua người cho cô ấy."

Cô bước ra khỏi cửa, nhìn bầu trời quang đãng không một gợn mây, hít đều hai hơi thật sâu mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Dư Tô ở lại trong phòng, lấy chiếc chìa mò được trên người Vương Thiết Trụ thử mò mẫm mở khóa, cuối cùng chìa cũng cắm được vào ổ, "tách" một tiếng, chiếc khóa trên cổ cô gái đã được mở ra.

Dư Tô nhẹ nhàng nâng đầu cô gái lên, sau khi cởi đám xích vòng bên cổ cô gái ra, cô rầu rĩ nói: "Bọn tôi tới muộn rồi, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà ngay."

Có lẽ bị hai chữ "về nhà" kích thích, tròng mắt vô hồn của cô gái từ từ chuyển động, rời tới gương mặt Dư Tô.

Ánh mắt ấy, cả đời Dư Tô cũng không bao giờ quên nổi.

Nhưng cô cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đưa tay khẽ vuốt ve vết thương trên gương mặt cô gái, nhẹ giọng nói: "Cô khóc đi, khóc thật to vào."

Đôi mắt vô hồn của cô gái trẻ chớp chớp, hai hàng nước mắt theo khóe mi bắt đầu chảy xuống, thấm ướt cả mấy sợi tóc rối bù dính trên mặt.

Dư Tô thấy mũi mình hơi cay cay, Dư Tô không biết nếu sa vào một nơi quái ác như sơn thôn này, mình sẽ thành ra thể nào. Thậm chí cô còn chẳng nói nổi một câu khích lệ cô gái kia như "Đừng buồn nữa, chuyện chẳng có gì to tát cả", vì nếu Dư Tô có ở hoàn cảnh cô gái này cũng chẳng vực dậy nổi.

Đừng nói đây là năm 99, mà cứ coi như giờ là năm 2018, một người phụ nữ bị cưỡng hiếp cũng vẫn sẽ bị đám người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bị biến thành câu chuyện cho người ta xì xào bàn tán.

Tôn Chiêu Đệ bưng một chậu nước tiến vào, nói: "Nước nóng tôi rót trong bình đấy, còn cầm theo cả hai chiếc khăn nữa."

Dư Tô lại ôm chặt lấy cô gái một lần nữa mới quay người nhận chậu nước.

Hai người cẩn thận rửa ráy giúp cô gái, tránh đụng đến miệng vết thương, mất chừng năm sáu phút lau người xong mới mặc cho cô một bộ đồ không vừa người.

Có lẽ do sự chăm sóc quan tâm bé nhỏ của hai người, cô gái từ từ hồi phục lại đôi chút, chủ động mở miệng, dùng chất giọng khàn khàn cầu xin: "Cầu xin mấy người... thả tôi đi."

Dư Tô giúp cô cài chiếc cúc áo cuối cùng, nghiêm túc gật đầu: "Bọn tôi nhất định sẽ đưa cô đi."

"Cảm ơn, cảm ơn mọi người..." Nước mắt cô gái bắt đầu rơi xuống không ngớt, cô gái trẻ cứ chớp mắt là những hàng lệ lại đi theo nhỏ xuống không kìm lại nổi.

Thấy cô gái chầm chậm hồi phục lại, Dư Tô bèn nhân cơ hội này trò chuyện cùng cô, hỏi trường đại học của cô gái thi vào có khó không, nếu như thôi còn có cơ hội trở lại trường không, cố gắng phân tán sự chú ý của cô.

Cô gái cũng rất phối hợp với Dư Tô, cô nói tên mình là Từ Đình, nhân dịp trường học cho nghỉ mà đi chơi cùng bạn bè, trên đường đi cô gặp được một người phụ nữ rất thân thiện dễ gần trên xe, sau khi nghe bảo mấy cô ra ngoài chơi, bà ta bèn nhiệt tình mời mấy cô sinh viên đến vùng nông thôn trải nghiệm cuộc sống nhà nông, ăn ở trong nhà bà ta, bà ta không lấy tiền, mấy cô muốn ở lại chơi bao lâu cũng được.

Người kia bảo nhà bà ta cũng có một đứa con gái, đứa bé này mới chỉ bảy tuổi, cứ khóc đòi đi học nhưng nhà bà ta nghèo khó không có tiền cho bé, bà ta mong hai người có thể tốt bụng dạy cô bé kia mấy chữ, cho con gái bà ta vui lên đôi chút.

Hai cô nữ sinh đại học ngây ngô mới vào đời chưa bao lâu nghe vậy rất mực tin tưởng.

Từ Đình nói, sau đó cô và bạn đến ngôi làng của người phụ nữ kia, mới bước vào cửa đã bị một đám đàn ông bắt lấy, bị đánh cho bầm dập, sau khi đánh hai cô gái đến mức mất hết sức phản kháng, Từ Đình và bạn bị chia ra bán tới hai nơi khác nhau.

Bạn Từ Đình bị mang đi trước, không biết đã bị bán tới đâu.

Dù cả người Từ Đình vẫn còn đang run lẩy bẩy, nhưng những câu cô thốt ra cũng bắt đầu nhiều thêm, khiến Dư Tô yên tâm hơn đôi chút.

Bọn họ không trì hoãn thêm nữa, bèn đỡ Từ Đình ra ngoài, lúc bước ra ngoài cửa Tôn Chiêu Đệ mới một câu: "Vương Thiết Trụ ở ngay phòng bên cạnh, nếu cô muốn làm gì bọn tôi sẽ không can ngăn."

Từ Đình ngẩn người ra, rũ mắt nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chờ sau khi rời khỏi đây rồi tôi sẽ báo cảnh sát."

Tôn Chiêu Đệ dường như không tán đồng mấy: "Cô không muôn tự tay giết hắn à?"

Tử Đình cay đắng nói: "Muốn, tôi hận tới mức chỉ muốn rút gân róc xương hắn ta cùng đám người trong thôn. Nhưng... phải để bọn họ yên, cảnh sát mới có thể thẩm vấn điều tra ra tung tích đám buôn người, tóm cổ hết bọn chúng! Có lẽ nếu bây giờ bỏ qua cho hắn có thể cứu được rất nhiều người giống như tôi."

Khóe miệng Tôn Chiêu Đệ trễ xuống, gật đầu nói: "Cô suy nghĩ thật chu toàn, nếu là tôi chắc chắn tôi không thể làm nổi như cô."

Sinh viên thời đại này suy nghĩ tư tưởng không giống bọn họ chút nào.

Sau khi rời khỏi nhà họ Vương, mấy người lập tức men theo con đường dẫn ra khỏi thôn. May mấy căn nhà trong thôn này đều được xây cất thưa thớt lác đác, đây một tòa kia một tòa, mà những người còn ở lại thôn lại sợ hãi không dám ra khỏi cửa, nên tạm thời không có ai phát hiện ra bọn họ đã mang Từ Đình đi mất.

Bọn họ men theo con đường nhỏ tiến về phía sau núi, đi về phía rừng cây rậm rạp cách đó không xa, dừng lại chờ hai người còn lại tới.

Nhiệm vụ của hai người Lý Vượng Đức và Bạch Thiên khó hơn đôi chút, không biết phải bao lâu mới xong chuyện.

Việc khó khăn nhất không phải làm thế nào để qua mặt gia đình nhà họ Bạch, mà xuất phát chủ yếu từ cậu bé con bị mua về. Dù Bạch Thiên và Lý Vượng Đức tới cứu người nhưng cậu bé con hẳn cũng không hiểu được, chỉ sợ còn nghĩ bọn họ là đám người xấu khác cũng muốn tới bắt người đem đi bán.

Bốn người trong rừng cây tìm mấy tảng đá ngồi tảm, Từ Đình vẫn đang khóc, dù rằng nhìn vẻ mặt cô cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tôn Chiêu Đệ ngồi xuống bên cô, suy nghĩ một lát mới lên tiếng: "Sau khi về cô đừng nói với bất cứ ai chuyện này, không nói bọn họ sẽ không biết. Quan trọng nhất là cô phải sống cho thật tốt, sống cho thật lâu."

Từ Đình vươn tay lau gò má, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn cô đã an ủi tôi, cô yên tâm, tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu. Dù cho có là vì bố mẹ tôi cũng sẽ cố gắng sống."

Dư Tô lúc này đang thì thầm kể lại chuyện cho Phong Đình, thấy Từ Đình nói mấy lời này, gương mặt Phong Đình cũng ngây ngẩn mất hồn trong giây lát.