Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị - Chương 7




"Nữ chủ, ngài muốn tiếp nhận nhiệm vụ này hay không?" Hệ thống lại lần nữa dùng thanh âm ngọt ngào hỏi.



“Tôi còn có thể lựa chọn hay sao?” Vẻ mặt Lâm Hạ vẫn tối đen, ngữ khí tràn ngập bất mãn.



“Rất tốt, vậy mở ra tiểu nhiệm vụ, tiến vào trạng thái tính giờ, lấy ngài làm tâm điểm bán kính 2 mét, vui lòng cùng nữ xứng hoạt động trong vòng tròn này mới có thể bắt đầu tính giờ, sau khi bắt đầu tính giờ, một khi nữ xứng rời khỏi vòng tròn xung quanh ngài, sẽ lại tính giờ một lần nữa.” Hệ thống vừa nói dứt câu, Lâm Hạ liền nhìn thấy quanh thân quả nhiên xuất hiện một vòng tròn màu đỏ bán kính 2 mét, bên cạnh còn có đồng hồ đếm ngược 24:00:00.



Bởi vì gia tộc của nữ chủ Lăng Hạ rất nhiều thành viên cho nên bàn ăn là hình chữ nhật, vượt quá hai mét. Giờ phút này, Lâm Hạ phát hiện nữ xứng ngồi phía bên kia không ở trong vòng tròn đỏ.



Bụng Thiên Thu réo ầm ầm nhưng thấy sắc mặt nữ chủ tối đen, nàng bị dọa đến mức không dám động đũa, chỉ có thể liếc mắt trông đợi nữ chủ. Lúc này nữ chủ đặc biệt giống vị quản lý cấp cao Lâm Hạ kia, sau khi nàng kiểm tra công việc của mình rồi phát hiện vấn đề, sắc mặt liền âm trầm khó đoán.



Lăng Dĩ Trung không biết bản thân đã bị giáng cấp xuống thành nam xứng, hắn nhìn biểu tình trêи mặt Lâm Hạ, nội tâm có chút mừng thầm, tưởng rằng Lâm Hạ đang phát ghen.



“Hạ Nhi, sao vậy?” Lăng Dĩ Trung quan tâm hỏi, cũng hỏi ra tiếng lòng của các nam xứng khác.



Lâm Hạ nghe được thanh âm của Lăng Dĩ Trung, sắc mặt liền hòa hoãn, con người chính là như vậy, gặp khó khăn thêm một chút sẽ trở nên càng thêm kiên cường, vô luận thống khổ trắc trở ra sao, vẫn sẽ phải mỉm cười tiếp tục.



“Không có việc gì, chỉ là em cảm thấy ngồi quá xa Khâu tỷ tỷ, khó cùng Khâu tỷ tỷ nói chuyện, đại ca, em muốn đổi vị trí với anh.” Lâm Hạ nở nụ cười giả dối.





Lăng Dĩ Trung tưởng rằng muội muội muốn chia rẽ hắn và Khâu Thiên, trong lòng đại hỉ, còn tự mình đa tình, cho nên hắn rất phối hợp, lập tức đứng lên thay đổi vị trí.



Vì vậy khoảng cách giữa Lâm Hạ và Thiên Thu chỉ còn nửa mét, Lâm Hạ liếc mắt xem đồng hồ đếm ngược chỉ một mình nàng nhìn thấy, đồng hồ kia quả nhiên bắt đầu hoạt động, biến thành 23:59:59 giây, sau đó từng giây từng giây giảm bớt.



Thiên Thu thấy Lâm Hạ muốn ngồi bên cạnh mình, thật sự thụ sủng nhược kinh, thật sự kinh ngạc quá mức. Nàng từng xem qua cuốn tiểu thuyết này, ít nhất vẫn là biết đại khái cốt truyện của nó, chẳng qua hiện giờ chỉ còn các nhân vật mà cốt truyện lại sớm đã rối loạn. Tất cả những tình tiết này, tiểu thuyết nguyên bản đều không hề phát sinh, hay bởi đây là thịt văn, trừ bỏ thịt thì các vấn đề khác đều không quan trọng, cho nên tỉnh lược?



Thái độ của Lâm Hạ đối với Thiên Thu làm các nam phụ đều hết sức kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy Hạ Nhi nhiệt tình với người khác như thế, khiến cho bọn họ vừa hâm mộ lại vừa ghen tuông.



“Khâu tỷ tỷ thích ăn cái gì?” Lâm Hạ hư tình giả ý hỏi, cái giá trị hảo cảm kia, đại khái chỉ có thể hư tình giả ý lấy lòng nữ xứng mới có thể kiếm được.



“Gì cũng đều tốt.” Thiên Thu không kén ăn, trêи thực tế, tất cả món ăn bày trêи bàn nàng đều chưa nếm, vì vậy rất muốn thử.



“Đây là hoa keo hầm canh gà, mỹ dung dưỡng nhan, rất tốt cho phụ nữ.” Nói xong, Lâm Hạ liền thay Thiên Thu múc một chén nhỏ canh gà, rồi đưa cho nàng.



Nữ chủ quá nhiệt tình làm cho Thiên Thu vô cùng hoảng hốt lo âu, nàng luôn cảm thấy không có chuyện gì thì tại sao nữ chủ lại ân cần đến vậy, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Dù sao thân làm nữ chủ thịt văn, chẳng phải nữ chủ nên đi công lược nam chủ sao? Lại ân cần với nữ xứng như vậy, thật quá quỷ dị rồi! Kỳ thực nữ chủ là sợ mình cướp nam chủ số 1 mà nàng yêu nhất, cho nên ngoài mặt thì lấy lòng mình, trêи thực tế lại tìm cơ hội xử lý mình đi? Thiên Thu càng nghĩ càng sợ.




“Cảm ơn.” Thiên Thu căng da đầu nói.



Lâm Hạ kiểm tra tiến độ nhiệm vụ một chút, nàng rất buồn bực phát hiện, dưới sự nhiệt tình của mình, hảo cảm của nữ xứng chẳng những không tăng lên, ngược lại còn giảm bớt 50 điểm. Từ -4989 biến thành -5039, nội tâm Lâm Hạ lập tức chửi thẳng, má nó. Mình chỉ múc chén canh thôi chứ có hạ độc cái gì, nữ xứng này quả thực có bệnh! Cho dù không thích uống canh, cũng đừng giảm bớt giá trị hảo cảm có được hay không?



“Không thích uống canh này, vậy đừng miễn cưỡng.” Lâm Hạ duỗi tay, đoạt lấy chén canh Thiên Thu đang đặt bên miệng.



Thiên Thu thấy miệng mình đều đã mở ra uống canh, lại bị nữ chủ cướp đi mất, nội tâm cũng mau hỏng, con mắt nào của nữ chủ thấy nàng không thích uống canh chứ? Giờ phút này Thiên Thu cảm giác có chút bất ổn, thật giống như có người tặng một viên kẹo, tuy không biết người ta thật tình hay giả ý nhưng nàng là thật sự muốn ăn, sau đó giấy gói kẹo nàng đều đã bỏ, thời điểm thả vào miệng thì người cho kẹo liền ác liệt vung một cái tát đến, viên kẹo liền lăn xuống mặt đất. Phải, chính là có loại cảm giác bị nữ chủ trêu chọc, vì vậy nàng dĩ nhiên càng không có hảo cảm.



Lâm Hạ nhìn giá trị hảo cảm không biết vì sao lại bớt đi 100 điểm, trị số biến thành -5139, nội tâm cũng sắp hỏng mất, nàng thầm nghĩ, cho uống canh gà, giảm, không cho uống, cũng giảm, giá trị hảo cảm đều không tăng mà còn đi xuống, bản thân mình sớm hay muộn cũng sẽ bị nữ xứng khó hầu hạ kia bức điên.




Thiên Thu nhìn sắc mặt Lâm Hạ ở trong khoảng thời gian ngắn lại thay đổi đến vài lần, nàng có cảm giác vô tội cùng sợ hãi sâu sắc, rõ ràng cái gì mình cũng chưa làm, rõ ràng mình ngồi trước bàn ăn lâu như vậy mà một miếng đồ cũng còn chưa có ăn vào đâu! Rốt cuộc vị nữ chủ âm tình bất định kia là muốn thế nào vậy?



“Chị muốn ăn món gì, tự mình gắp đi, tôi thật cảm thấy mình có hơi nhiều chuyện.” EQ còn tính là cao, Lâm Hạ đè xuống suy nghĩ muốn ném sắc mặt tệ hại cho nữ xứng, bày ra biểu tình ôn hoà. Vì khống chế cảm xúc của bản thân, Lâm Hạ cảm thấy trái tim cũng sắp vặn vẹo rồi, đến thế giới này lâu như vậy, nàng nghĩ mình sớm hay muộn đều sẽ trở thành biến thái.



“À, được.” Nữ chủ nói vậy sớm một chút chẳng phải tốt rồi sao, nhìn bản thân tự làm chính mình sợ tới mức hốt hoảng, nội tâm Thiên Thu yên lặng phun tào, sau đó rốt cuộc cũng dám động đũa, bắt đầu ăn. Không hổ là thế giới tiểu thuyết, thực phẩm nơi này đều quá mức ngon miệng a, quả thật sẽ làm người ta hạnh phúc đến lệ rơi đầy mặt. Trong suy nghĩ của Thiên Thu, cuộc đời có hai nhu cầu lớn đó là tính ɖu͙ƈ cùng đồ ăn, đều khiến cho con người sung sướиɠ cả về thể xác lẫn tinh thần.




Lâm Hạ không hề muốn ăn, nàng nhìn chằm chằm tiến độ nhiệm vụ, tràn ngập tuyệt vọng trong lòng, nhưng cũng đúng lúc này, nàng bất ngờ phát hiện có thay đổi. Giá trị hảo cảm đột nhiên tăng 50 điểm, biến thành -5089, Lâm Hạ nhìn nữ xứng ăn đến miệng đầy dầu mỡ, chỉ cảm thấy thế giới này thật sự không thể hiểu được.



Bất quá Lâm Hạ vẫn bắt được trọng điểm từ chuyện trị số dao động, chính là nữ xứng thích ăn, tựa hồ không thích câu thúc.



Dùng cơm xong, vì để khiến nữ xứng và mình tiếp tục ở cùng một chỗ, Lâm Hạ không thể không áp dụng mưu kế thêm một lần. Hơn nữa nàng còn phát hiện tính cách của nữ xứng giống như rất khó cự tuyệt người khác, đây là điểm mà nàng có thể lợi dụng, từ người một nhà biến thành tiểu nữ hài thích bám dính là xong.



“Tôi thật sự rất thích Khâu tỷ tỷ, hôm nay chị đừng về nhà, tôi vẫn luôn muốn cùng Khâu tỷ tỷ ở một chỗ.” Lâm Hạ tựa như tiểu nữ hài thích dính người, nói xong còn khoác lấy cánh tay nữ xứng, cảm giác tê dại vừa rồi kia lại xuất hiện.



Thiên Thu căng da đầu, nàng một chút cũng không muốn ở bên nữ chủ, càng không muốn bị nữ chủ trêu chọc câu dẫn.



“Đi, Khâu tỷ tỷ, tới phòng tôi chơi một chút.” Dứt câu, Lâm Hạ liền kéo Thiên Thu về phía phòng mình.



Chơi cái gì? Sẽ không chơi thân thể đi? Thiên Thu không khỏi sợ hãi nghĩ đến.