Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị - Chương 40




Nhiệm vụ hệ thống đều là tuyên bố ngẫu nhiên, chẳng hạn như Lâm Hạ cùng Thiên Thu nhàn rỗi không có việc gì, đến sau núi đạp thanh gì đó liền sẽ kích phát nhiệm vụ, dã hợp chính là từ ngữ mấu chốt, hoặc như đi xem phim liền sẽ có rạp chiếu phim play, mọi việc như vậy, lấy địa điểm tùy cơ kích phát nhiệm vụ, địa điểm càng ngày càng quá phận. Còn có nhiệm vụ yêu cầu các nàng vào thời điểm cùng một đám nam xứng ăn sáng, ở dưới gầm bàn ăn hoàn thành một lần. Nguyên bản việc này bị Lâm Hạ cự tuyệt nhưng hệ thống vô sỉ lấy ra năm vạn điểm khen thưởng, phải biết rằng càng về sau nhiệm vụ càng ít, mỗi ngày ba ngàn trị số hạn mức cao nhất với Lâm Hạ mà nói đã chẳng còn thấm tháp gì. Cuối cùng dưới sự dụ hoặc của điểm cao, Lâm Hạ căng da đầu, phục vụ nữ xứng.

Ngoại trừ hệ thống ngẫu nhiên tam quan tẫn toái tuyên bố nhiệm vụ, Lâm Hạ phát hiện mỗi ngày ở thế giới này chính là cuộc sống vô lo vô nghĩ mà ai cũng muốn hướng tới. Ăn chơi không hết tiền, không cần đi làm, mỗi ngày ngủ đến no mắt rồi tỉnh, sau đó lại là một hồi vận động trên giường, sung sướng cả tinh thần lẫn thể xác, mỗi ngày chính là ăn nhậu chơi bời, bạch bạch bạch, hưởng thụ vật chất cùng tình dục mà ở thế giới thực vĩnh viễn đều không thể hưởng thụ, tựa hồ cái gì cũng không cần lo. Ngay cả Lâm Hạ đều không thể bắt bẻ thế giới này có gì không tốt, cho nên cảm giác bức thiết của nàng về chuyện rời đi thế giới này, cũng chẳng còn mãnh liệt như trước kia.

Về phần Thiên Thu, cuộc sống hiện tại quả thật tốt đẹp cực kì, hận không thể cả đời đều ở lại đây, cả ngày sống mơ mơ màng màng.

Bất quá trải qua như vậy nửa năm, Lâm Hạ thấy giá trị thân mật đã kiếm đủ 1000000, mà giá trị hảo cảm gần một tháng vẫn luôn dừng lại ở 99999, so với 100000 cũng chỉ kém 1 điểm hảo cảm, nàng không ngờ tới bước cuối cùng lại bị mắc kẹt.

“Vì cái gì giá trị hảo cảm vẫn không thể kiếm đủ?” Lâm Hạ hỏi hệ thống, tuy ở thế giới này giống như vô cùng vui sướng nhưng nàng vẫn muốn đi ra ngoài, bởi vì với nàng thì nơi đây vẫn luôn khuyết thiếu một loại cảm giác chân thật.

“Để kiếm đủ 100000 hảo cảm, cần khiến cho nữ xứng yêu ngài, hiện tại nữ xứng đã thích ngài nhưng còn chưa sâu đậm, vì vậy thỉnh ngài tiếp tục cố gắng, làm cho nữ xứng yêu ngài rất dễ mà thôi.” Hệ thống vẫn tỏ ra rất cao quý chứ không hoàn toàn thô tục, muốn nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành, cần đạt được hợp nhất giữa linh hồn và thể xác.

“Ý là phải bắt buộc làm nữ xứng yêu tôi?” Lâm Hạ không thể tưởng tượng hỏi lại, nàng chỉ xem nữ xứng là pháo hữu*, hiện giờ lại yêu cầu pháo hữu yêu mình, quả thực quá là làm người giận sôi!

* ~ Friends with benefits: Bạn giường, chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý

“Bất kể cô sử dụng loại phương thức gì, thậm chí lừa gạt tình cảm đều được, chỉ cần có thể làm cho nữ xứng yêu cô.” Hệ thống cực kì vô lương nói, hoàn toàn bị hai chữ cao quý vừa rồi kia vả mặt.

“Lừa gạt tình cảm, vậy thật quá bỉ ổi đi!” Lâm Hạ thấy mặc dù tiết tháo mình đã nát nhưng hai phần tam quan còn lại vẫn dùng được, lừa gạt tình cảm người ta, sao có thể?

“Cô nghĩ đi, vì cái gì cô lại ở chỗ này, sở dĩ cô ở chỗ này hoàn toàn là bị nữ xứng làm hại. Cô mới là nạn nhân, cô muốn rời khỏi đây thì cần hoàn thành tiến độ nhiệm vụ, tiền đề để kiếm đủ giá trị hảo cảm là nữ xứng phải yêu cô, bằng không cô liền hết cách rời khỏi. Nữ xứng là nguyên nhân thì chịu kết quả cuối cùng cũng là hợp lý, cô không cần cảm thấy gánh nặng đạo đức trong lòng.” Hệ thống tựa như ác ma, dùng góc độ chính trị đúng đắn để diễn giải khuyết thiếu nhân tính.

Hệ thống lý luận chính xác nhưng khi tưởng tượng mình không yêu nữ xứng lại muốn cho nữ xứng yêu mình, từ góc độ của nữ xứng thì đó là một chuyện vô cùng đáng thương, Lâm Hạ có chút không đành lòng. Chẳng qua nếu nàng muốn rời khỏi thế giới này, cần phải đạp lên trái tim của nữ xứng mới có thể rời đi. Lâm Hạ rơi vào rối rắm, nếu nàng hoàn toàn không có tình cảm gì với nữ xứng, như vậy đây không thể nghi ngờ là lựa chọn cực kỳ dễ dàng. Nhưng khi hai người cùng nhau chơi, cảm thấy chơi đến rất vui vẻ, vậy người này đối với người còn lại hẳn cũng sẽ có chút thích, mặc dù cái thích đó không liên quan tình yêu. Nửa năm qua, Lâm Hạ cùng Thiên Thu sớm chiều ở chung, trên cơ bản Lâm Hạ vẫn là hiểu biết tính cách nữ xứng, thuộc về kiểu người không có chủ kiến, đặc biệt nhu nhược, háo sắc lại nhát gan, nội tâm cũng không xấu, đối với mình nói gì nghe nấy, còn mỗi ngày bạch bạch bạch thật sự sảng khoái vui vẻ. Dưới loại tình huống này, Lâm Hạ không sinh ra nửa điểm cảm xúc thì căn bản là chuyện không thể nào, đương nhiên loại tình cảm như vậy xác thật có điểm ái muội, nhưng để tới trình độ yêu thì vẫn còn một khoảng cách rất xa. Có tình cảm thì sẽ có không đành lòng, sẽ rất khó ích kỷ, cho nên Lâm Hạ trong lúc nhất thời không thể chọn lựa.

“Về chuyện thu phục trái tim nữ xứng, tôi còn có thể cung cấp phụ trợ.” Hệ thống tiếp tục táng tận thiên lương nói.

“Để tôi suy nghĩ một chút.” Lâm Hạ phất tay.

Thiên Thu thực mau nhận thấy Lâm Hạ hai ngày này tựa hồ mang tâm sự, có chút lo lắng cho nàng. Thiên Thu thuộc về kiểu người rất dễ thích người khác, nếu không thì đường tình của nàng cũng sẽ không dài đến vậy, từ nhỏ đến lớn, nam thần nàng từng yêu thầm không có tám thì cũng có bảy. Chẳng qua xuất phát từ tự ti bản thân, nàng chưa bao giờ dám thổ lộ, mỗi đoạn duyên thầm đều là trong bóng tối, yên lặng nảy mầm trưởng thành nhưng cuối cùng héo khô. Chuyện yêu thích Lâm Hạ giống như cũng là vô cùng dễ dàng, tính cách Lâm Hạ so với mình hoàn toàn khác biệt, tự tin đến loá mắt, cho dù không có quang hoàn nữ chủ thì Lâm Hạ cũng là một người cực kì ưu tú. Lâm Hạ vẫn là nữ nhân duy nhất chạm vào tâm mình, Thiên Thu chưa từng mong ước xa xôi, nàng chỉ cần ở bên Lâm Hạ cũng đã rất thỏa mãn. Trong lòng hy vọng, nàng cùng Lâm Hạ luôn luôn có thể ở lại đây, ít nhất hiện tại bản thân làm nữ xứng, so với Lâm Hạ cũng không kém quá nhiều.

“Lâm Hạ, cô đang nghĩ cái gì?” Thiên Thu hỏi, có đôi khi cảm thấy Lâm Hạ ở rất gần mình, chẳng hạn như lúc ân ái, đó là thời điểm duy nhất mà mình có thể tạo ảnh hưởng đến nàng, nhưng đôi khi lại cảm thấy Lâm Hạ cách mình rất xa, tựa như giờ phút này vậy.

“Chị có muốn rời khỏi đây không?” Lâm Hạ hỏi.

Thiên Thu nhìn Lâm Hạ, sửng sốt một chút, nàng vốn tưởng rằng thế giới này đẹp như vậy, chỉ cần là người bình thường, đều sẽ nguyện ý ở lại.

“Sống ở đây không tốt sao?” Thiên Thu hỏi, đôi mắt lúc sáng lúc tối, nàng không dám nhìn Lâm Hạ bởi vì nàng một chút ý muốn rời đi đều không có, tưởng tượng đến ở thế giới thực, mọi chuyện không như ý mình, liền có loại sợ hãi khó giải thích trong tâm.

“Sống như vậy đúng là rất tốt, nhưng chị không cảm thấy khuyết thiếu chân thật sao? Tựa như thế giới giả lập bên trong Ma Trận*, khiến cho nhân loại sống một cách giả dối huyễn tưởng, chúng ta cần trở lại thế giới thực thôi.” Ngữ khí Lâm Hạ đột nhiên kiên định, vốn dĩ nàng cũng có chút luyến tiếc cuộc sống mơ mơ màng màng này nhưng hiện giờ lại rất rõ ràng lựa chọn của bản thân, nàng cần cuộc sống chân thật, ở lại đây cũng sẽ là một loại thiếu trách nhiệm, người thân của mình ở thế giới thực làm sao bây giờ?

*The Matrix: Series phim khoa học viễn tưởng kinh điển của Mỹ, nói về một thế giới ảo làm con người quên đi thực tại, phải chọn lựa rời khỏi nó hay là lờ đi cuộc sống thực.

Thiên Thu chưa xem phim Ma Trận, nàng thấy hết thảy cảm giác ở nơi này đều rất thật, giờ phút này thậm chí nàng dùng sức nhéo cánh tay một cái, rất đau rất đau, đau đến độ làm nàng hốt hoảng, bởi vì nàng biết Lâm Hạ vô cùng kiên định rời khỏi nơi này, hơn nữa nàng đoán, hạng mục nhiệm vụ của Lâm Hạ hẳn cũng không có quá nhiều sai biệt.