Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trò Chơi Bàn Tròn Zero

Chương 70: Trong nồi có thịt




Chương 70: Trong nồi có thịt

Nghe Tiểu Lan nói như vậy, tôi cảm thấy đây chắc là chứng tự kỷ, còn là loại vô cùng nghiêm trọng.

Trong lòng ta yên lặng ghi nhớ mấy điểm quan trọng, an tĩnh nghe Tiểu Lan tiếp tục nói.

Chờ chút, Tiểu Lan nói là cố sự của cha nàng, khi đó nàng còn chưa sinh ra, làm sao biết rõ ràng như vậy?

Bà nội nói cho nàng sao?

Khả năng không lớn, dù sao không có bất kỳ một người mẹ nào nguyện ý nói con trai mình không phải, nhất là nói với cháu gái của mình.

Trừ phi, đứa con trai này không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với nàng, nàng hoàn toàn có thể coi đứa con trai này là người khác.

Cụ thể là cái gì, tôi cần tiếp tục nghe, bây giờ biết quá ít chuyện, tôi không thể nắm giữ.

Lúc ban đầu khi tiến vào cửa chính, trong lòng tôi đột nhiên toát ra cảm giác nghi ngờ kỳ quái, bây giờ cũng đã có đáp án.

Ở một nơi nguy hiểm như vậy, cô bé bình thường sao dám tùy ý mở cửa và cho phép người khác tiến vào, trừ khi bản thân cô bé không hề sợ hãi hoặc cố ý mời người khác vào.

Nghĩ như vậy, cô bé nhìn như vô cùng đáng yêu trước mắt này, hẳn không phải là cô bé tầm thường.

Nhưng nàng có được nhiệt độ cơ thể, hẳn không phải là chấp niệm mới đúng.

Bắt đầu từ phòng thẻ bài không, đủ loại trò chơi mà tôi tham gia, chấp niệm gặp phải đều lạnh lẽo thấu xương.



Nhưng mắt trái của ta, sau khi tiến vào trò chơi, hẳn là đã biến trở về dáng vẻ khủng bố trước kia, dưới loại tình huống này, người bình thường hẳn là đều sẽ sợ hãi mới đúng, nàng lại dám để ta tiến vào?

"Vì lấy vợ cho cha, bà nội thật đúng là hao tâm tổn trí, giúp ông tìm kiếm người tốt khắp nơi, nhưng phần lớn mọi người nghe nói tình huống của cha, đều không muốn gả cho người như vậy, bà nội vẫn có biện pháp, không biết từ nơi nào tìm tới một nữ nhân. Lúc nữ nhân vừa tới, bị trói ở trên giường, bà vừa khóc vừa nháo, bà nội một mình căn bản là không khống chế được bà, vì thế liền lừa gạt nữ nhân kia, chỉ cần sinh ra một đứa con trai liền thả bà đi."

Tiểu Lan giống như không nhìn thấy ta suy nghĩ, tiếp tục mở miệng kể ra chuyện xưa của mình.

"Nữ nhân ngày nào cũng bị trói trên giường, ban đầu cha rất sợ, nhưng khi nữ nhân bị lột sạch quần áo, dục vọng của hắn vượt qua sợ hãi, hắn nhào tới chiếm hữu nữ nhân, có thể là vì lần đầu tiên nếm được loại cảm giác này, hắn liền mỗi ngày đều phát tiết trên người nữ nhân, mấy tháng trôi qua, nữ nhân cũng không có mang thai. Bà nội chờ có chút không kiên nhẫn, cha cũng bởi vì mỗi ngày phát tiết có chút chán, bắt đầu chơi một ít trò."

"Phụ thân rất biết chơi, hắn dùng đao cắt da thịt nữ nhân, thưởng thức máu nóng chảy ra từ v·ết t·hương của nữ nhân, cũng sẽ dùng các loại đồ vật, đùa bỡn thân thể chồng chất v·ết t·hương của nữ nhân, nữ nhân không chịu nổi t·ra t·ấn, kiên trì một tháng c·hết rồi."

Lòng tôi rùng mình, một người phụ nữ bị trói trên giường, có thể nói là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không linh, bị t·ra t·ấn đến c·hết, loại tư vị hoàn toàn bị vứt bỏ, bất lực này, đổi thành ai cũng không chịu đựng nổi.

"Sau đó bởi vì xử lý t·hi t·hể tương đối phiền toái, nãi nãi lại vội vàng tìm nữ nhân mới cho phụ thân, nên không quản phụ thân thế nào, phụ thân liền như nổi điên nghiên cứu sở thích đặc biệt nào đó của mình trên t·hi t·hể, đợi lúc nãi nãi trở về, t·hi t·hể cũng không thấy, trong nồi hầm một nồi thịt thơm ngào ngạt, mùi thơm đó nãi nãi chưa bao giờ ngửi thấy."

Không thấy? Trong nồi có thịt?

Ta suýt chút nữa không nhịn được phun ra, có cần buồn nôn như vậy không?

Không đúng, nữ nhân đ·ã c·hết, Tiểu Lan làm sao xuất hiện? Chẳng lẽ, nàng thật không phải người?

Chờ chút, cho tới bây giờ đều chưa từng ngửi thấy mùi thơm, hiện tại cả phòng tràn ngập mùi thơm nồng đậm, loại mùi này cho tới bây giờ ta đều chưa từng ngửi thấy qua.

Tôi không cắt ngang lời cô ấy, chỉ yên lặng lắng nghe, tiếp tục nghe cô ấy nói chuyện, cánh tay nhẹ nhàng co lại mấy lần, nhưng vẫn không thể rút ra.



"Bà nội tìm người phụ nữ thứ hai trở về, sống khoảng nửa tháng, sau đó bà nội cũng chỉ có thể tìm người phụ nữ khác đến, nhưng chưa từng có người phụ nữ nào có thể sống qua một tháng, vì thế bà nội nghĩ ra một biện pháp, bà trói cha lại, ngoại trừ mỗi ngày cần phải phát tiết, thời gian khác của cha đều bị trói, rốt cuộc có người phụ nữ mang thai, cũng sinh ra con."

Tiểu Lan ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn ta, mang theo một nụ cười thanh thuần mà đáng yêu.

Chỉ là nụ cười đáng yêu này, trong mắt tôi lại đáng sợ như ác ma.

"Đại ca ca, ngươi có muốn gặp cha và mẹ ta một chút không?"

"Không xem trước, ca ca có câu muốn hỏi ngươi, ngươi nói thời gian sớm nhất, lúc đó ngươi còn chưa sinh ra đi? Ngươi làm sao biết rõ ràng như vậy?"

Ta đã đoán được bố mẹ nàng có kết cục gì, làm sao dám nhìn, âm thầm rút tay lần nữa, vẫn không thể lôi ra, đừng nhìn người Tiểu Lan nhỏ nhắn xinh xắn, khí lực lại vô cùng lớn.

"Đại ca ca có thể đoán xem, đoán đúng có phần thưởng nha."

Cút phần thưởng của đại gia ngươi, ta không muốn, hiện tại ta chỉ muốn có thể mau chóng rời khỏi nơi này.

Tuy trong lòng vô cùng lo lắng rời đi, nhưng trên mặt ta cũng không có biểu hiện ra ngoài, cười hỏi: "Còn có phần thưởng đâu? Ngươi nói trước là phần thưởng gì, ca ca đoán không phải càng có động lực."

Mặt Tiểu Lan nhăn lại, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào ta.

Đôi mắt nhìn như vô tà đó, lại khiến tôi có một cảm giác bị nhìn thấu, dường như cô ta có thể nhìn thấy suy nghĩ thật sự của tôi.

Tôi đè xuống sự bất an trong lòng, mỉm cười đối mặt với nó, ánh mắt không hề lùi bước.



Bây giờ ta sẽ toát ra nửa phần sợ hãi, đoán chừng nàng sẽ không chút do dự vặn rụng đầu ta.

"Đại ca ca thật muốn biết? Có thể ngươi biết ban thưởng, liền không dám đoán nữa."

Nụ cười của Tiểu Lan sáng lạn thuần khiết, không chứa nửa điểm tạp chất, tựa như một tiểu nữ hài cái gì cũng không hiểu.

Cánh tay được nàng ôm ấp mơ hồ cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương, xuyên thấu qua quần áo thấm vào cốt tủy.

Tôi dùng sức cắn răng mới không khiến bản thân run rẩy, chỉ có kiên trì, mới có thể sống sót.

"Không thể nào, Tiểu Lan đáng yêu như vậy, phần thưởng nhất định cũng vô cùng đáng yêu, cho nên ta mới muốn biết trước."

Trong miệng cứ cãi cọ không có mục đích, tôi ngay cả mắt cũng không dám chuyển động, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi hơi có chút thay đổi, cô ta nhất định có thể phát hiện ngay lập tức.

Để không bị nàng phát hiện, một tay khác của ta dùng sức nắm bắp đùi của mình, ép buộc mình không đi nghĩ lung tung, toàn bộ tâm thần đều dùng để ứng phó cục diện trước mắt.

"Đại ca ca muốn biết như vậy, lúc nào muội sẽ nói cho đại ca ca, đại ca ca huynh tới đây."

Tiểu Lan vẫy tay với tôi, xem tư thế chắc là bảo tôi thò đầu qua.

Cắn lỗ tai? Là thật sự định nói chuyện phần thưởng với ta, hay là thật sự cắn lỗ tai?

Dưới loại tình huống này, ta cũng không dám cược, nếu không cẩn thận cược sai, lỗ tai bị cắn mất là việc nhỏ, ù ù cạc cạc bị g·iết c·hết, đều là chuyện vô cùng có khả năng.

"Trong phòng không phải chỉ có hai người chúng ta sao? Cần gì phiền toái như vậy, ngươi nói thẳng đi."

Ánh mắt của tôi xuyên qua vai của Tiểu Lan, nhìn thấy một tấm ảnh trên tủ bát, ảnh chụp của một gia đình ba người, khoảng cách có chút xa cộng thêm ánh đèn mờ tối, tôi cũng không thể nhìn rõ người trong ảnh.

.