Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trò Chơi Bàn Tròn Zero

Chương 477: Vật Phát Lời Nguyền




Chương 477: Vật Phát Lời Nguyền

"Đúng rồi, Khổng Lật bây giờ là tình huống gì? Đôi mắt kia của hắn, có phải đã khôi phục rồi hay không?"

"Ngươi nói như vậy ta thật đúng là không chú ý, ta bây giờ gọi hắn tới, hỏi một chút tình huống của hắn là như thế nào." Ngô Đậu nghĩ nghĩ, đêm qua hắn cũng không chú ý Khổng Lật có biến hóa gì.

Tôi gật gật đầu, dựa vào ghế xoa đầu, cảm giác say rượu thật không dễ chịu, đêm qua nói chuyện gì với bọn họ, gần như đều quên.

Bây giờ có thể nhớ rõ, có vẻ như chỉ có ta nói với bọn họ, muốn bọn họ chú ý chút bàn tròn màu đỏ tươi, chúng ta đã bị đối phương triệt để nhằm vào.

Đợi một hồi, Khổng Lật cùng Ngô Đậu cười hì hì đi tới, quan hệ của hai người vẫn giống như trước đây, rất hòa hợp.

Chờ Khổng Lật tới gần tôi, tôi mới phát hiện, con hàng này lại trừng mắt nhìn một c·ái c·hết, tròng mắt màu xám trắng, trông quen thuộc như vậy.

Con ngươi chỉ lớn chừng mắt kim, Khổng Lật nhìn tôi cười vô cùng vui vẻ.

"Mắt n·gười c·hết đã trở lại? Ta nhớ không phải hắn tự hủy sao? Ta còn tưởng rằng sẽ không khôi phục." Ta nhớ rõ đôi mắt kia của hắn là bị móc ra trước, sau đó tướng quân tự hủy nơi nghỉ chân, lẽ ra không nên giữ lại mới đúng.

"Ta cũng không biết tình huống như thế nào, đêm qua trở về, cứ như vậy, hẳn là lúc ngươi phục sinh chúng ta cho chỗ tốt gì đó đi."

Tôi nghĩ lại một chút, đúng là có khả năng thật, vị ngồi ở bàn tròn màu đỏ tươi này, chắc chắn cảm thấy lừa tôi quá nhiều, không tiện lắm, bèn lại đưa mắt n·gười c·hết trở về, xem như bổ sung một chút cho tôi.

Với năng lực của bàn tròn màu đỏ tươi, khôi phục mắt n·gười c·hết hẳn là rất dễ dàng.



"Có thể trở về là tốt rồi, về sau ngươi lại là hậu cần của trấn nhỏ chúng ta, Đa Bảo đạo nhân, ngoại hiệu này rất thích hợp với ngươi." Ta vỗ vỗ bả vai Khổng Lật, đừng nói Ngô Kỳ, Thường Dân mặc dù không làm việc gì nhiều, nhưng ít nhất bọn họ đặt ngoại hiệu rất đúng chỗ.

Thời gian chúng tôi nói chuyện không dài, bọn Vu San San bưng canh giải rượu tới, phân phát cho chúng tôi.

"Thái Nhất, ta nghĩ ra một chuyện. Ngươi xem, ở chỗ chúng ta bây giờ chỉ còn lại bốn người mới trở về. Ta nghĩ như vậy, với những vật nguyền rủa mà ta đang nắm trong tay hiện tại, có quá nhiều. Rất nhiều vật nguyền rủa ta căn bản không kịp dùng, ta định phân những vật nguyền rủa trên người ta ra, ít nhất để những người mới này mỗi người đều có thể đạt được bảy đến tám vật."

"Chia ra nhiều như vậy, trong tay ngươi còn đủ tự bảo vệ mình sao?" Ta nhíu mày, đối với người mới đ·ã c·hết qua một lần, ta vẫn tương đối để ý.

Nhưng nếu nói là so với Khổng Lật, Khổng Lật trong lòng tôi vẫn tương đối quan trọng.

"Ta được xưng là Đa Bảo đạo nhân, trên người có rất nhiều vật nguyền rủa, ngay cả chính ta cũng không biết có bao nhiêu. Lúc đánh nhau với Thường Oánh Oánh, ta chỉ dùng không đến một phần mười. Bao gồm cả sau này sử dụng chuông lớn và định giờ, đều chỉ là một vật nguyền rủa của ta mà thôi."

Khổng Lật đặt thẻ kẹp sách lên bàn, tiếp tục nói: "Chắc là các ngươi không biết, hiện tại vật nguyền rủa của ta lấy ra đã đủ để chống đỡ bất kỳ trò chơi nào, nhưng ta không muốn chúng ta ở đây tiếp tục có n·gười c·hết, cho nên ta định chia tất cả vật nguyền rủa cho các ngươi."

"Nếu như phân chia, ta, ta có thể đạt được mấy cái? Đầu ta vẽ trục không quá nghe lời, muốn mượn mấy cái vật nguyền rủa tương đối nghe lời." La Minh dán tới, mặt mũi tràn đầy tò mò hỏi.

"Ngươi muốn? Ta có thể cho ngươi, ít nhất có thể cho ngươi mười mấy món, nếu ngươi cảm thấy mười mấy món còn chưa đủ, cho ngươi thêm gấp đôi cũng không thành vấn đề. Nhưng những vật nguyền rủa này có mạnh có yếu, thật ra ta cũng không biết cái kia tương đối mạnh, có thể không bằng cuộn tranh đầu của ngươi."

"Không có việc gì không có việc gì, chỉ cần có thể nghe lời, dù sao cũng tốt hơn so với ta giơ đầu người lên cuộn tranh, nửa ngày không để ý tới ta đi."



Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy Khổng Lật nói rất đúng, anh ta mang theo nhiều vật nguyền rủa như vậy, thật ra thứ có thể thật sự sử dụng, chỉ có một phần nhỏ.

Gặp phải chấp niệm yếu ớt, tùy tiện móc ra một vật nguyền rủa, là có thể bức lui đối phương. Vật nguyền rủa còn lại chỉ có thể đặt ở trong thẻ kẹp sách ăn bụi.

Mà gặp phải chấp niệm cường đại, hắn nhiều nhất có thể liên tục ném ra mười vật nguyền rủa. Có thể bức lui đối phương, cho dù đánh thắng, nếu không thể, hắn cũng không có cơ hội móc vật nguyền rủa khác.

Lúc đối đầu với Ngô Kỳ, Khổng Lật còn có thể bộc phát một trận, nhưng cũng chỉ có một cơ hội. Đối phương chỉ cần động thủ, hắn lập tức bị bóp c·hết.

"Được, phân chia đồ vật nguyền rủa của ngươi đi. Ta nhớ rõ ràng đồ vật nguyền rủa của các ngươi đều đã bị hủy trong tay Ngô Kỳ, sao bây giờ lại trở về hết rồi?"

Tôi gật đầu đồng ý, đột nhiên nghĩ đến một tình huống, tôi nhớ rất rõ ràng, những cánh tay cuối cùng kia đã nuốt chửng tất cả những vật bị nguyền rủa.

"Ừ, vốn tưởng rằng những thanh sắt này của ta sẽ không xuất hiện, nhưng lúc mở mắt ra, liền thấy thanh sắt ở trên tay ta." Ngô Đậu thay ta trả lời, bọn họ thật ra cũng không biết tình huống gì.

Ta đoán hẳn là bàn tròn màu đỏ tươi lừa ta một cái, rất ngại ngùng, liền chuyên môn mang những vật nguyền rủa này đều mang về. Không đúng, theo tính nết của hắn, hắn không nên sẽ ngượng ngùng.

Có tám phần mười tỷ lệ, con hàng này lo lắng ta vào trò chơi sẽ q·uấy r·ối hắn, đến lúc đó khiến hắn nửa vời khó chịu, cho nên cho chúng ta những vật này làm bồi thường, dùng để tiêu trừ tâm lý trả thù của ta, ít nhất để cho ta không thêm phiền phức cho hắn.

Tôi không nhịn được mà nhíu mày, lúc ở biệt thự, hầu hết những đồ vật bị nguyền rủa trong tay chúng tôi đều bị Ngô Kỳ nuốt chửng.

Vật bị Ngô Kỳ nuốt mất lại còn có thể phục hồi như cũ?

Không đúng, không đúng. Chấp niệm chỉ có một, giống như người, c·hết rồi sẽ không còn nữa. Bị cắn nuốt bọn họ khẳng định sẽ hoàn toàn tiêu tán.



Trừ phi, hòn đảo nhỏ kia là nơi bị bàn tròn màu đỏ tươi hoàn toàn khống chế, tất cả chấp niệm cùng n·gười c·hết tiêu tán, đều bị bàn tròn màu đỏ tươi thu thập, hắn mới có thể dễ dàng mang toàn bộ vật nguyền rủa đều đưa về như vậy.

Nơi trước kia chúng ta từng đi qua, có phải cũng đều bị bàn tròn màu đỏ tươi nắm trong tay hay không?

Tôi không chắc, dù sao nơi đó đã từng đi qua sân khấu ca kịch, quả thật không thuộc về địa bàn của hắn, nhưng bây giờ đã bị hắn nắm trong tay.

Nhưng tôi không quên, vào giây phút cuối cùng của trò chơi, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn đó.

Đối với việc bàn tròn màu đỏ tươi lừa người, tôi đã sớm hiểu rõ. Anh ta lừa chúng tôi là bình thường, lừa chấp niệm cũng bình thường, thật không biết lúc đó vị kia nghĩ như thế nào mà hợp tác với cái bàn tròn màu đỏ tươi này.

Còn những nơi khác, ví dụ như trường học, cao ốc, những nơi này đều có Huyết Chấp Niệm đứng đầu, đám người Chu Chính Lý Nguyên hẳn là còn chưa bị bàn tròn màu đỏ tươi chiếm cứ.

Về phần khu vui chơi, có vị đại ca lấy đi lư hương của ta ở đó, hẳn là còn chưa trở thành địa bàn tròn màu đỏ tươi.

Mẹ nó, hắn ta cần nhiều nơi như vậy làm gì?

Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó có chút vấn đề, nhưng nhất thời thật sự không thể tưởng tượng được rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, không đoán ra được.

Chẳng lẽ những trò chơi chúng ta tham dự này, mỗi khi đi đến một chỗ, đều sẽ trở thành nơi bàn tròn màu đỏ tươi khống chế? Con mẹ nó hắn muốn nhiều chỗ như vậy làm gì? Có thể bán lấy tiền?

Tôi nhéo nhéo vành tai, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, chỗ nào có vấn đề.

.