Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trò Chơi Bàn Tròn Zero

Chương 340: Có thể tặng cho chúng ta không




Chương 340: Có thể tặng cho chúng ta không

Tôi nhìn kỹ nửa ngày, lờ mờ nhìn thấy vài bóng người, nhưng không thể xác định có phải là người tham gia trò chơi hay không.

Phía trên này gió rất lớn, lạnh lẽo thấu xương, tựa như tâm tình của ta lúc này.

Ôn Như Nhất dùng dây an toàn trói chặt ta lại, Tần Nguyệt cũng đứng ở bên cạnh ta, cũng đồng thời bị trói lại.

"Ta nói, hai người các ngươi đã nhảy chung một chỗ thì ôm chặt có được không? Đứng xa như vậy, muốn ta trói các ngươi như thế nào?" Ôn Như Nhất cau mày túm ta một cái, kéo ta đến trước mặt Tần Nguyệt.

Tần Nguyệt vóc dáng không thấp, cái trán đang vượt qua chóp mũi của ta, trên người lan tràn một mùi thơm thoang thoảng.

Tôi cảm thấy hai má có chút nóng, đoán chừng bây giờ đã đỏ như đít khỉ rồi.

"Rắc"

Dây an toàn trên eo đột nhiên thu lại, lập tức đẩy ta tới trước mặt Tần Nguyệt.

Tôi vội vàng tránh mặt của cô ấy, vẫn cọ lên một chút da thịt, trơn – ngấy, mang theo một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.

Tuy đã tránh mặt, nhưng từ bên cạnh vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vành tai Tần Nguyệt đều hồng nhuận phơn phớt.

Bởi vì tư thế hiện tại của hai người chúng tôi, quả thực quá mập mờ, thân thể bị dây an toàn buộc chặt lại với nhau, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên người cô ấy.

Tôi nhìn vành tai trong suốt bên tai, màu đỏ tựa như cầu vồng tịnh lệ, dọc theo vành tai cô ấy tràn ngập.

"Ngươi, đừng căng thẳng quá, làm ta cũng không thoải mái." Tần Nguyệt ghé vào lỗ tai ta nhẹ giọng nói, hơi thở như lan khiến ta cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.

"Chuẩn bị xong chưa?" Ôn Như đưa tay đẩy hai người chúng ta tới biên giới, vươn đầu nhìn phía dưới hỏi.

"Chờ đã, chờ chút, ngươi trói hai người chúng ta chặt như vậy, đợi lát nữa nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn, ta làm sao đào ra vật nguyền rủa?" Ta vội vàng gọi Ôn Như Nhất lại, tay cũng bị trói chặt, căn bản là không có cách nào móc ra vật nguyền rủa.

Hơn nữa vị trí bị trói còn ở sau lưng Tần Nguyệt, cảm giác giống như ta ôm chặt lấy Tần Nguyệt.

Tần Nguyệt đoán chừng cũng không khác gì tôi, tôi có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cô ấy trượt ở sau lưng tôi.



"Có một người có thể móc ra là được, ngươi cứ an tâm tiếp nhận bảo hộ đi." Ôn Như Nhất cười lạnh thành tiếng, thuận tay đẩy ra.

Tôi lập tức cảm thấy thân thể bay bổng, trời đất quay cuồng, sau đó nhìn hồ nhân tạo vốn không lớn, trong mắt nhanh chóng phóng đại.

Trong lòng giống như bị thứ gì đó đột nhiên vỡ tan, sợ hãi trong lòng nổ tung, làm cho ta không nhịn được ôm chặt Tần Nguyệt, trong miệng phát ra tiếng thét quái dị.

Tần Nguyệt trong ngực chẳng những không có thét lên, ngược lại giống như mẫu thân, ôm chặt ta vào trong ngực.

"Xoát"

Bên tai toàn là tiếng gió to, nhiều nhất một giây, chúng tôi đã đến hồ nhân tạo.

Nhưng trong cảm giác của tôi, dường như đã trải qua mấy thế kỷ.

Rơi thẳng xuống mặt hồ nhân tạo, chỉ cách hơn một mét, tôi cảm giác eo mình bị siết chặt, sợi dây thừng lại kéo chúng tôi lên trời cao, rồi lại rơi xuống.

Ngoại trừ mấy lần bắt đầu khiến tôi sợ hãi ra, sau đó cũng không còn cảm giác sợ hãi nữa, thậm chí còn có cảm giác cả thể xác và tinh thần đều được phóng thích.

"Rầm"

Trong bọt nước bắn tung tóe, một bàn tay đen kịt từ trong nước vươn ra, chộp về phía cổ tôi.

"Khu ly"

Tần Nguyệt cầm trên tay một vật nguyền rủa, hướng mặt nước ép xuống.

Bàn tay đen kịt vỡ nát giữa không trung, rơi vào hồ nước.

"Rào"

Nước hồ nhanh chóng sôi trào, phảng phất có cá lớn gì đó, ở trong hồ nước điên cuồng quay cuồng, cố ý khuấy hồ nước, hành động này, rất rõ ràng là khiêu khích chúng ta.

Tần Nguyệt cũng là nữ nhân tương đối khí phách, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, trở tay liền đem vật nguyền rủa trong tay ném tới.



Vật nguyền rủa rơi vào mặt nước, vậy mà không có bất kỳ dao động gì, giống như huyết hoa dung nhập vào trong hồ nước.

Nước hồ vừa rồi còn lăn tăn bọt nước, trong nháy mắt liền biến mất, giống như cá lớn bên trong bị nguyền rủa lớn chừng bàn tay hung hăng đè ở đáy hồ.

Tần Nguyệt ấn thắt lưng của ta một cái, liền thoát khỏi dây an toàn, hai tay cầm một vật nguyền rủa, đứng trên mặt đất.

Dây an toàn đột nhiên buông ra, trong lúc nhất thời tôi không kịp phản ứng, liền đầu đập xuống đất.

Cũng may khoảng cách của chúng ta với mặt đất tổng cộng không quá một mét, cũng khiến đầu óc ta có chút choáng váng.

Chờ ta xoa đầu đứng lên, liền thấy Ôn Như Nhất cùng Hạ Tầm hạ xuống trên bầu trời.

Tốc độ của hai người bọn họ rất nhanh, hơn nữa hai người này không biết xấu hổ, chẳng những không có thét chói tai, ngược lại ở trên không hôn môi.

Thật không biết xấu hổ, ở nơi cao như vậy, không phải tất cả mọi người đều nhìn thấy sao?

Nhìn thấy hai người họ hôn nhau, tôi không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tần Nguyệt, cùng lúc đó, Tần Nguyệt cũng đang nhìn tôi.

Trong nháy mắt khi hai người chúng tôi đối mặt, tôi giống như nhìn thấy sự ngây thơ toát ra từ đôi mắt của cô ấy.

Giống như trò chơi ở trường học, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ đó lập tức khiến tôi có cảm giác như quay về trường, cả hai đều đặt đầu lên bàn học nhìn nhau.

Trong mắt, chỉ có đối phương tồn tại, ngoại trừ đối phương, rốt cuộc không chứa được bất kỳ vật gì.

"Rầm"

Trong hồ nước lại một trận bốc lên, đem ta từ trong hồi ức bừng tỉnh.

Tôi quay đầu nhìn về phía hồ nước, phát hiện cánh tay màu đen bên trong, chỉ lên cao khoảng nửa mét liền thu hồi lại.

Không cần nguyền rủa đuổi đi cũng không công kích người, phỏng chừng cũng chỉ có tác dụng dọa người ta tè ra quần.

Trò chơi đếm ngược đệ nhất, chúng ta cứ như vậy hoàn thành?



Sáu hạng mục du ngoạn, đã hoàn thành hai cái?

Đơn giản có chút ngoài dự liệu, đơn giản làm cho người ta không dám tín nhiệm.

Nhưng sự thật chính là như thế, chỉ đơn giản như vậy.

Chờ Ôn Như Nhất và Hạ Thiền tới, chúng ta liền chạy tới hạng mục tiếp theo, trên đường gặp được mấy người chơi, bọn họ máu me khắp người, nghe nói là bởi vì chơi hạng mục gọi là giường lò xo, c·hết hai người, tổn thất bảy vật nguyền rủa.

Tôi xem qua trang quảng cáo, giường lò xo xếp hạng bảy, so với xe đụng còn cao hơn một cấp bậc.

"Các ngươi vừa mới nói vật bị nguyền rủa tổn thất, tổn thất là có ý gì?" Tần Nguyệt cau mày, bình thường trong trò chơi sẽ không xuất hiện loại tình huống này mới đúng.

"Có thể là ý gì, chính là biến mất một cách khó hiểu, tựa như đột nhiên bị người khác c·ướp đi vậy." Một người đàn ông cả người đầy máu trả lời.

"Lúc ở cửa, các ngươi có lấy được loại trang quảng cáo này không?" Ta giơ lên trang quảng cáo trên tay, đưa cho một người bên cạnh.

Người nọ tiếp nhận trang tuyên truyền, nhìn nửa ngày, cuối cùng lắc đầu.

Bọn họ đều không chú ý đến trong đống rác, vậy mà lại ẩn giấu loại trang tuyên truyền này.

"Vừa rồi chúng tôi dựa theo tên của trang quảng cáo, chơi từ đầu đến cuối, tất cả hạng mục đều không có nguy hiểm quá lớn, ví dụ như nhà ma, nhảy bungee."

Về phần Quá Sơn Xa, ta còn chưa từng chơi, tốt nhất vẫn là không nên nói lung tung.

Dù sao nơi này rốt cuộc có tồn tại nguy hiểm hay không, ai cũng không dám nói.

"Từ sau đến trước?"

"Đúng, bây giờ chúng ta phải đi thử tàu lượn siêu tốc, nếu như tính nguy hiểm không lớn, các ngươi có thể đi theo chúng ta, dựa theo hạng mục chúng ta chơi qua, tiếp tục chơi là được."

Ta nói với bọn họ xong, thu trang tuyên truyền lại chuẩn bị đi.

"Cái kia, trang tuyên truyền kia của ngươi có thể đưa cho chúng ta không? Chúng ta sợ nhớ không được, quên thứ tự." Một cô gái đứng trong nam nhân, cúi đầu hỏi.

Tôi xem trang quảng cáo, suy nghĩ một chút, dù sao những thứ trên này, tôi đều đã nhớ gần hết rồi, đưa cho bọn họ cũng không sao.

.