Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 47: Là Ai Tin Lầm, Là Ai Đau Đớn




“Ngay cả việc chúng ta vừa mất con anh cũng không một chút quan tâm, không một chút đau lòng sao?”

Mã Dao ngước nhìn, đôi mắt của cô bấy giờ đã ngập tràn nước mắt. Vậy mà Trình Tranh từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô lãnh đạm như thế, đôi mắt một màu đen u ám, không hề thương tình cho cô chút hi vọng nào. Anh lạnh lùng, buông lời ra nhẹ nhàng nhưng lại giống như một mũi dao chí mạng.

“Không.”

Chát!

Vừa dứt lời, trong phòng bệnh đã vang lên âm thanh này, là Mã Dao dùng chút sực lực còn lại trước khi gục ngã để thức tỉnh anh. Nhưng anh có thể tỉnh táo sao? Vì ngay từ đầu anh vốn dĩ đã tỉnh táo, là tỉnh táo đến mức biến mình trở thành kẻ nhẫn tâm nhất trên đời này. Cô nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn.

“Trình Tranh anh giỏi lắm! Anh lợi hại lắm! Lợi hại đến mức không có trái tim, không có nước mắt. Nếu như biết trước khi đối diện nhau chúng ta sẽ như bây giờ, lẽ ra tôi nên chôn mình trong đám cháy đó.”



Nước mắt đua nhau tuôn trào trên khuôn mặt nhợt nhạt của Mã Dao.

“Còn hơn là phải nhìn thấy anh trong bộ dạng này. Vô tình. Bạc nghĩa. Tôi đúng là tin lầm anh rồi.”

Từng lời mà cô nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều làm tim anh run lên không thể ngừng được. Thoáng chốc anh thấy mình mới là kẻ đang rơi vào vực thẳm, sau đó là tự đào hố chôn mình. Nhưng có lẽ đây mới là bộ dạng mà anh muốn nhìn thấy nhất, vì Dao Dao của anh chưa từng vì ai mà mau nước mắt, chưa từng vì ai mà bi lụy. Cô phải cứng rắn như thế, tốt nhất là nên như thế.

Bà Trình đau lòng quay mặt rời đi, bà biết trong chuyện này mà nói, cách nào cũng sẽ gây ra tổn thương và đau khổ. Nhưng chính bản thân bà cũng không thể ngờ, cách mà Trình Tranh chọn lựa còn đau đến sống không bằng chết. Mấy ngày nay anh không hề có mặt ở bệnh viện, không phải vì anh không muốn gặp cô, mà là vì sợ khi gặp rồi sẽ không thể dứt khoát. Anh đã thật sự giải quyết xong mọi chuyện, nhưng suy cho cùng công ty cũng đã phá sản, danh tiếng cũng đã bị hủy hoại.

Cái tát ấy đau đớn biết dường nào, vậy mà Trình Tranh khi nhìn Mã Dao vẫn vô cùng cứng cỏi và bình tĩnh.

“Phải. Tôi bạc tình, bạc nghĩa. Tôi không xứng đáng có được thứ tình yêu cao cả của cô.”

“Vậy nên…”

Giọng của anh đột nhiên run rẩy, giống như bị mất kiểm soát khiến anh phải quay lưng lại. Lúc này mà nhìn vào mắt cô, thì mọi sự lạnh lùng và tàn nhẫn anh tạo dựng đều sẽ đổ vỡ hoàn toàn. Anh hít một hơi, nhắm mắt.



“Vậy nên cô tốt nhất đừng yêu tôi, cũng đừng hối hận vì tôi chuyện gì cả.”

“Không cần anh nói.”

Mã Dao ngắt lời, trên mặt cô bây giờ chỉ còn nước mắt đã khô cùng với đôi mắt ửng đỏ. Đau đớn đã hằn trong trái tim này quá nhiều, đến mức sắp chai sạn. Có điều lần này cô chịu đả kích quá lớn nên mới nhất thời không bám trụ được. Còn bây giờ thì sao? Tất cả đã không còn gì nữa. Không còn những ngày tháng bên nhau mặn nồng, quấn quýt. Không còn những nụ cười, những nụ hôn và những cái ôm nồng nàn. Với cô bây giờ, chỉ có đau đớn, khô cằn, sỏi đá.

“Anh nghe cho rõ đây Trình Tranh. Tôi cầm lên được, thì sẽ buông bỏ được.”

“Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai, đường ai nấy đi, sống chết không gặp.”

Mã Dao cầm túi đồ đi lướt qua người của Trình Tranh, lúc ấy cô vẫn không thể nào tự chủ nỗi, vẫn để nước mắt lăn dài. Cô chưa bao giờ thấy mình thê thảm đến như vậy, mọi sự mạnh mẽ lại gửi gắm sai người, để rồi trở nên yếu đuối như bây giờ. Anh đứng lặng người trong phòng bệnh, nhìn bóng của cô khuất dần sau cánh cửa rồi mất hút. Một thứ gì đó chậm rãi len lỏi trong trái tim, truyền đến tứ chi một nỗi đau tê dại.

Môi anh nhẹ nhàng cong lên, nỗi đau ấy làm giọng anh trầm xuống, rồi khản đặc đến mức khó nghe.

“Tốt rồi.”

Mã Dao trở về nhà, căn nhà này quả thực đã chứa quá nhiều kỉ niệm. Giống như một đoạn kí ức, không ngắn cũng không dài, đủ để gậm nhấm trái tim cô. Cô cơ hồ đã nhìn thấy Trình Tranh đang đứng ở gốc bếp, anh đang đeo tạp dề, cẩn thận nấu ăn cho cô. Lại nhìn thấy anh đang rửa bát, anh từ phòng tắm bước ra. Lắc mạnh đầu, mọi hình ảnh ấy đều tan biến, nụ cười trên môi đã không còn, chỉ có nỗi đau là còn mãi.

Cô lê thân thể mệt mỏi vào phòng, trên giường và trong căn phòng này lại có mùi hương của anh. Tệ thật. Tại sao lại khóc rồi? Cô nhắm mắt tự đánh vào mặt mình mấy lần, tại sao đã quyết tâm cự tuyệt rồi mà vẫn còn yếu đuối đến vậy. Cô ghét bản thân mình đã quá mềm yếu, dù rằng từ trước đến nay không có thứ gì đánh bại được, dù rằng có bị người ta phỉ báng hay chê cười cũng không khóc. Cô ghét cái cách mình đối mặt với Trình Tranh, lẽ ra cô nền cứng rắn hơn nữa, để anh sau này dù có chết cũng phải thấy hối hận. Nhưng tại sao chứ? Cô đã cố gắng đến vậy mà?

Nhìn lên giường, Trình Tranh và cô đang nằm ở đó, anh nằm nhìn cô say đắm, ánh mắt ấy đã từng dịu dàng biết bao. Cô vẫn còn nhớ anh đã nói, rằng nếu như anh và cô không thể cùng sống đến răng long đầu bạc, thì nhất định phải để anh chết trước. Mã Dao bật cười.

“Giả dối. Anh thật sự chấp nhận chết trước sao? Vì tôi?”

Cô cười như một người điên dại, mọi sự đau đớn bây giờ giống như xiềng xích bao lấy thân cô, khiến cô hoàn toàn bị đánh bại. Tại sao anh lại có thể thản nhiên đến như thế, một chút đau lòng cũng không có? Anh không có trái tim, không có nước mắt lại còn vô tình, tàn nhẫn như vậy. Tình yêu như một chặn đường, nhưng chặn đường này lại quá ngắn ngủi, cứ ngỡ là khắc cốt ghi tâm, nào ngờ chỉ được vài tháng thì lại đứt gánh giữa đường.

Thời gian làm ở quán cà phê của Phong Diệp cô đã từng đọc qua một quyển sách, cái gọi “hoa trong gương, trăng dưới nước”, thật đúng để sánh với tình cảnh bây giờ. Bao nhiêu ngọt ngào đều tan thành mây khói.