Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 90: Đại Chiến Hạ Màn




Đại chiến hạ màn

- Giết!

Đặng Văn Trân gầm lên giận dữ, một kiếm đánh bay một viên tướng Nguyễn.

Trước đó. Hắn đích thân dẫn quân quay vòng về sườn sau quân Nguyễn và Xiêm, chưa đến nửa canh giờ đã xâm nhập vào bên trong xung phong liều chết xông tới dưới thuyền lớn của Tôn Thất Hội.

Hắn nắm chặt thanh kiếm ngẩng đầu lên nhìn người mặc áo bào gấm màu vàng rực đứng trên boong thuyền cươi lớn

- Ha ha, Nguyễn Ánh là của ta!

- Chưa chắc

Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên truyền từ phía trước đến.

Đặng Văn Trân vội nhìn sang, thấy Trương Văn Đa đã mang theo vài chiến thuyền khác xông tới, Đặng Văn Trân thấy vậy lập tức nôn nóng, vội lấy đà nhảy lên thuyền địch,

- Ha ha, Trương tướng quân, xem giữa ta và ngài ai có chiến công này

- Được

Trương Văn Đa và Đặng Văn Trân gần như là cùng lúc nhảy lên thuyền địch. Tuy nhiên lúc lên đến nơi thì cả hai người đều trợn mắt khi thấy người mặc áo bào Nguyễn vương kia căn bản không phải là Nguyễn Ánh,

Trương Văn Đa kinh ngạc:

Nguyễn Ánh đâu?

Đặng Văn Trân nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi:

- Nguyễn Ánh trốn ở đâu?

- Hahaha..

Tôn Thất Hội không đáp, chỉ ngửa mặt lên trời cười một tràng bi thương, sau đó lật thanh kiếm đặt lên cổ mình. Hắn ra tay vô cùng dứt khoát, một kiếm này gần như là đã cắt đầu mình ra, máu tươi phụt ra bắn lên không trung, rất nhanh hắn đã không còn sức sống.

Đặng Văn Trân giận tím mặt, lập tức điên cuồng đồ sát đám binh sỹ liên quân trền thuyền, làm ra một cảnh gà bay chó sủa.

Cách đó không xa, cánh quân bộ của Liên quân cũng rơi vào tình cảnh thê thảm không kém, Lục Côn mấy lần đã muốn rút lui, nhưng quân tây sơn bám dai như đỉa, kiên quyết không cho hắn một cơ hội rút chạy nào

“Đùng! Đùng!” Cùng với tiếng trống nặng trĩu, quân Tây Sơn điên cuồng tiến lên, gào thét xông tới, Lúc này, không biết ai trong quân Xiêm hô to: “Xông lên anh em!”

bọn chúng lại đã phát động, bọn chúng biết chỉ có xông ra mới còn cơ hội sống còn, Bản năng sống khiến chúng quyết liều mình phen này, ai ai cũng giơ cao trường đao, quơ múa trường mậu phóng thẳng về phía quân Tây Sơn một cách điên cuồng tựa bão tố,

Một tên tham tướng quân Xiêm một người một ngựa đi trước, hắn không ngừng huơ trường mâu trên tay hô to xong liền đâm thẳng về phía thũ lĩnh quân Tây Sơn, Đại tướng Kỳ Nam Cung Lý Văn Bưu.

Lý Văn Bưu cũng thét lên một tiếng, nhanh như cắt, hắn giơ cao đại cung bắn đi một mũi tên thần uy như Hậu nghệ bắn mặt trời, Chỉ một mũi tên, tên tham tướng kia đã bị găm xuống đất,

Quân Tây Sơn trường đao phi vũ, từng bước đi lên, ánh đao ảnh máu, nào đâm nào chém, Đầu ngươi rơi lăn lốc khắp nơi, tiếng kêu thảo thiết vang vọng khắp núi đồi, Sau lưng và hai bên chúng, quân Tây Sơn tiễn bay vù vù, khiến chúng thương vong trầm trọng,, máu chảy thành sông, xác chết la liệt, Chỉ trong một chốc, bờ sông trở thành bãi đồ sát nhân gian.

Tiếng kêu thét thảm thiết tiếng khóc rên rỉ thê lương vang vảng, Đặng Văn Trấn hét lớn, giết sạch bọn chúng, một tên cũng không để thoát

Đại chiến Rạch Gầm cuối cùng đã hạ màn.

Nguyễn Huệ dùng kế trá bại, Liên quân chết trận hoặc là rơi xuống nước chết chí ít có ba mươi ngàn người , tù binh quỳ xuống xin hàng gần hai mươi ngàn, bại binh chạy trốn hơn mười ngàn,. Qua một trận này, quân Nguyễn thật sự là tổn thương đến gân cốt! Truyện được copy tại truyentr.com

Tuy nhiên, Nguyễn Huệ quan tâm nhất vẫn là sống chết của Nguyễn Ánh

Bắt giữ hoặc là chém giết được Nguyễn Ánh hay không đều ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình mở rộng thế lực tiếp theo.

Nếu Nguyễn Ánh bị bắt giữ hoặc bị chém giết, vậy thì phía Nam Tây Sơn sẽ không phải lo lắng gì nữa nếu Nguyễn Ánh không chết, vậy chỉ sợ sau này giữa hai bên sẽ còn phải có một trận ác chiến nữa.

- Có bắt được Nguyễn Ánh không?

Xác chết nằm ngổn ngang trên chiến trường, Nguyễn Huệ cao giọng hỏi, hắn cũng không còn bình tĩnh như trước. Tuy nhiên mọi người đều lắc đầu, chưa ai nhìn thấy Nguyễn Ánh cả

Nửa ngày sau, Đặng Văn Trân và Trương Văn Đa trở về ảo não nói:

- Đại soái, đã để Nguyễn Ánh chạy rồi.



- Cái gì? Nguyễn Ánh chạy rồi?

Nguyễn Huệ thất vọng, lập tức lại nói:

- Đuổi theo, nhanh phái binh đuổi theo!

Trương Văn Đa vội nói:

- Đại soái yên tâm, thần đã phái người dẫn hai nghìn kỵ binh đuổi theo rồi. nhất định hắn không thoát được

Nguyễn Huệ vẫn vẫn lo lắng, bảo với Đặng Văn Trân:

-, bất kể thế nào cũng phải bắt được Nguyễn Ánh

- Vâng!

Nguyễn Huệ lập tức nói:

-, Truyền lệnh xuống phái các tướng sĩ quét dọn chiến trường, dàn xếp tù binh, sau đó toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Sau đó nhanh chóng truy sát quân Xiêm, bọn chúng nhất định chưa thể chạy xa được,

- Vâng!

Thành Long Hồ, Nguyễn Khoái mang theo một đội kỵ binh như gió cuốn mây tan cuồn cuộn xông vào đại doanh Liên quân.

Cả tòa thahf gần như là trống không, nơi đâu cũng là quân giới, kim trống, tinh kỳ được vứt bỏ, không có bóng dáng một ai, tận đến khi đi vào đại doanh đồ quân nhu ở phía sau cuối cùng mới gặp được một đám bại binh quân Xiêm. Dưới sự hấp dẫn của chiến công, Nguyễn Khoái và quân lính dưới trướng lập tức hai mắt sáng ngời, rút hoành đao ra vọt tới.

Đám bại binh quân Xiêm kia lập tức kêu một tiếng, bỏ chạy bốn phía.

Tuy nhiên đám bại binh chạy chưa được vài bước đã bị kỵ binh quân Tây Sơn đuổi kịp.

Chỉ một lát, vài chục bại binh ở đây đều bị chém giết hầu như không còn.

Nguyễn Khoái chặt đầu một tên quân địch đá lăn long lốc về phía trước rồi nói:

- Đây toàn là thương binh, như vậy, nhất định bọn chúng chưa đi xa đâu, chúng ta mau chóng đuổi giết,

Sau đó hắn lại chỉ vào hai tên binh sĩ,

- Ngươi, và ngươi, nhanh chóng chạy về bẩm báo đại soái, nói quân địch chạy lên hướng Tây Ninh,

- Rõ

Nguyễn Khoái lại nói:

- CÒn lại theo ta truy kích

Hắn còn chưa nói dứt lời, phía trước có người lộn trở lại, hét lớn:

- Tướng quân, cách đây hơn hai dặm, Phía trước phát hiện bại binh, hơn ngàn người!

Tướng sĩ quân Tây Sơn lập tức hai mắt sáng ngời, tất cả khẩn trương xoay người lên ngựa, giống như gió xoáy lao về phía trước.

Lúc hoàng hôn, Trịnh Cán vẫn còn ở trong thư phong của mình xem tấu chương. Từ sau tháng chín, tin tức chiến báo mà Chu Tước doanh thu được ngày một nhiều, đơn vị phân tích của hắn, chọn ra những tin tức quan trọng nhất dâng cho hắn , mặc dù là chọn lọc nhưng cũng khiến cho hắn đọc đến hoa mắt

Trong thư phòng bố trí đơn giản và trang nhã, ngọn đèn tỏa sáng dịu dàng, trong chiếc đỉnh đồng ở gốc nhà đang đốt đàn hương tỏa khói nghi ngút. Trong thư phòng thật yên tĩnh, ngoài Trịnh Cán ra, cạnh tường còn đứng viên hoạn quan thân cận của Trịnh Cán là Tiểu Thuận Tử, ngoài ra, còn có một vài viên thái giám cấp thấp hơn làm nhiệm vụ hầu hạ. Trở thành người đứng đầu một nước, những thứ chế ước được Trịnh Cán đã không còn nhiều lắm, mà sách sử là một trong số đó, hàng ngày hắn làm gì, sẽ có một viên quan phụ trách ghi chép để làm căn cứ viết sử, cho nên đối với Hoàng đế thời xưa, rất nhiều công việc bí ẩn, các vị vua chúa đều

phải cậy nhờ tâm phúc hoạn quan của mình đi hoàn thành. Chính vì việc nhờ cậy thái giám này mà đã thúc đầy hoạn quan chuyên quyền ở thời phong kiến.

Lúc này, Trịnh Cán đang đọc một quyển tấu chương mà Biên giới đưa tới. Năm trước Vua Chiêu Nan của Vương Quốc Viên Chăn công phá thuận hóa thất bại,,khi trở về lại bị Fayna của Vương quốc láng giếng tư thống với bọn phản loạn giết chết Fayna toàn quyền chấp chính đã sát nhập Viên Chăn vào Chămpasak, khác với vương quốc cũ ở chỗ, Fayna sau khi kế vị liền chỉnh đốn quân sự, kiên quyết cải cách, nhiều lần đột phá biên giới đại việt, bọn chúng muốn mở rộng bờ cõi đã rõ ràng, trên tấu chương của Thái thú Lưu Giang chỉ rõ, nếu còn không nghiêm ngặt khống chế, sau này sẽ rất khó chống đỡ

Trịnh Cán khe khẽ lắc đầu. bây giờ vẫn chưa phải lúc dụng binh

Lúc này, một viên thị vệ đi vào nói: “Vương Thượng, Nguyễn Hữu Du tướng quân cầu kiến!”

“Mau truyền hắn vào đi.”

Trịnh Cán vẫn rất hài lòng về Nguyễn Hữu Du, tuối trẻ đầy hứa hẹn, đã nhiều lần lập công lớn, nhất là chiến dịch Đánh Hải Vân quan lầ trước, ngày hắn đi lên địa vị cao cũng sẽ sớm đến thôi, người này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của mình.



Lát sau, Nguyễn Hữu Du đi đến, hắn nửa quỳ mà hành lễ theo nghi thức quân đội nói: “Thần tham kiến Vương thượng!”

“không cần đa lễ.”

Nguyễn Hữu Du đứng lên rồi nói:

- Vương thượng, Súng trường và chiến thuyền kiểu mới của chúng ta đã làm xong.

Trịnh Cán mở lớn hai mắt:

- Vậy sao, quả nhân phải đi xem mới được

……

Sáng hôm sau. Còn chưa tới xưởng đã nghe thấy tiếng súng bắn ầm ầm. Trên long xa, Trịnh Cán vô cùng nôn nóng, hắn giục tên thị vệ đánh xe, nhất thời hai con ngựa chạy nhanh về phía trước.

Văn Như Thành cùng Phạm Văn Long đều sống ở xưởng, lập tức đi ra làm lễ ra mắt, đón hai người bọn họ vào.

Căn cứ theo ý đồ của Trịnh Cán, Súng trường kiểu mới đã làm xong, toàn bộ khẩu súng nặng hơn ba cân một chút

Kết cấu của súng này ,chủ yếu là cải tiến phương thức phát hỏa, sau khi bóp cò sẽ gõ vào ngòi giấy, lập tức đạn sẽ bắn ra, không cần mang theo dây dẫn hỏa rườm rà. Ngoài ra ngòi giấy được ép trong cốc thuốc mồi, đạn nạp sẵn vào nòng súng là có thể mang theo trong người, rút ra bóp cò là có thể bắn, quả thật là sét đánh không kịp bưng tai.

Đạn cũng chọn lựa định lượng nạp thuốc, thuốc súng quấn vào trong giấy, dính chung với đạn chì cũng giống như đa số súng săn đời sau. Chỉ bất quá lúc nạp đạn cần phải xé bỏ lớp giấy bên ngoài rót thuốc súng vào nòng súng, sau đó mới nạp đạn chì có quấn giấy dầu vào nòng.

- Ha ha ha, súng này tốt thật!

Trịnh Cán rất hài lòng, vỗ vỗ vai Văn Như Thành

- Không tệ,

Cả hai cùng thi lễ.

- Tạ ơn Vương thượng, ban khen

So với súng cũ, súng này chỉ là nhỉnh hơn về cách nạp đạn, và lợi thế viên đạn đầu tiên. Kế tiếp vẫn phải tái diễn quá trình nạp đạn vào trong nòng súng, cho ngòi giấy vào cốc thuốc mồi, tốc độ bắn cũng chỉ nhanh súng cũ một chút, thế nhưng như vậy đã là đủ, trong chiến đấu, nhanh một giây cũng là quý rồi

Trịnh Cán thuận tay cầm lên một quả đạn giấy, một cây súng, xé lớp vỏ giấy ra, rót thuốc theo họng súng vào nòng súng, sau đó nhét đạn chì quấn giấy dầu vào, dùng cây thông nòng nén chặt. Cuối cùng gỡ ngòi giấy dán ở đuôi vỏ đạn giấy ra, gắn vào trong cốc thuốc mồi, đậy nắp lại, coi như hoàn thành công việc nạp đạn.

Đậy nắp cốc thuốc mồi lại, tương đương với khóa an toàn, Hắn nhắm vào một gốc cây bóp cò.

Họng súng chợt lóe ánh lửa, chỉ nghe một tiếng súng ầm vang, bồn hoa kia ứng tiếng mà vỡ, mảnh vụn văng lên hơn trượng, hiển nhiên uy lực súng này hết sức hùng mạnh.

Hắn vui sướng vung vẩy hai tay, đồng thời quay lại hỏi Nguyễn Hữu Du

- Khánh thấy thế nào

Thấy súng chĩa vào mình Nguyễn Hữu Du bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng tránh né xung quanh:

- Vương thượng đừng nên làm như vậy, thuộc hạ thân thể phàm thai, nếu trúng một phát sẽ không có cách nào phục vụ Vương thượng được nữa…

Lúc này Trịnh Cán m,ới nhớ, luật của đời sau alf súng dù có đạn hay không đều không được chĩa vào người khác, hắn vội nói:

- Phạm Văn Long mau ra nghiêm lệnh Bất kể có đạn hay không, sau này không cho phép chỉ họng súng vào người khác.

- Tuân lệnh vương thượng

Hắn lại hỏi Văn Như Thành:

- một tháng các ngươi làm được bao nhiêu cây

- Bẩm vương thượng, một tên thợ lành nghề một tháng cũng chỉ có thể làm hai cây, tính tất cả thợ ở đây nhiều lắm một tháng cũng chỉ làm được 200 cây

- Ít như vậy

Trịnh Cán lắc đầu, Thời này chưa có máy tiện máy khoan, khoan thủ công nòng súng vô cùng khó khăn. Một tên quân tượng muốn khoan nòng một cây súng mất không ít thời gian, 200 cây đã là cố gắng rồi

Nghĩ vậy Trịnh Cán lại nói:

- Văn Như Thành quả nhân muốn các ngươi toàn lực làm súng, cần gì nói với Nguyễn Tướng quân, qua năm sau, ta muốn trang bị ít nhất và năm ngàn cây súng.