Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 86: Tử Chiến Không Ngừng 2




Tử chiến không ngừng 2

Trong không trung tiếng thét gào vang vọng. Trường mâu, trường kiếm, trường kích, đao kiếm, hộ thuẫn của hai bên thay thế cho cung tiễn cuồng bạo va chạm vào nhau đội này ngã xuống đội ở phía sau đã vội ùa lên, đạp lên thi thể của đồng bọn, xông lên trên vách núi, Việt quân của Nông Quốc Sơn chỉ còn chừng năm trăm người, bọn họ đề điên cuồng chửi rủa gào thét rút đao nghênh chiến.

“Giết!”

“ Đằng nào cũng chết, anh em tiến lên”

Việt quân điên dại đón đầu mấy ngàn trường mâu của người Mãn Châu không hề sợ sệt. Giờ khắc này, trên người bọn họ không nhìn thấy sự nhút nhát và yếu đuối; giờ khắc này, dũng khí của dân tộc đại Việt trong lòng bọn họ đã được khơi dậy, tư tưởng Trung quân ái quốc chính phát huy vào lúc này. Ai nấy đều một lòng tử chiến.

Đủ loại vũ khí đâm xuyên thấu lồng ngực, đầu, chân tay và từng mảnh thi thể bay lên, máu tươi thấm đẫm mặt đất, xác chết đầy rãy nằm vắt ngang sườn núi, một viên quân Việt bị trường kích đâm xuyên qua bụng, hắn kêu thảm một tiếng ôm lấy đối phương, cùng nhau lăn xuống chân núi

Một viên quân Việt khác bị hai tên Mãn Thanh bao vây, một tên ôm lấy thắt lưng hắn, tên còn lại vung cao hoành đao lên bổ xuống, một nhát đao chém xả bả vai hắn, một nhát nữa đâm xuyên qua ngực. Trong khoảnh khắc cuối cùng của đời mình, hắn dùng hết toàn lực nắm lấy chuôi đao, đâm mạnh về phía sau. Têm đang ôm hắn hự lên một tiếng khô khan rồi cả hai cùng ngã vật xuống

Càng ngày càng nhiều quân Thành tràn vào tấn công lên vách núi cheo leo, năm trăm Việt quân cuối cùng trong khe núi điên cuồng chống trả.. Lúc này, hàng chục tên quân sỹ Mãn Thanh đã tiến vào rất sâu, bọn chúng bao vây một đám quân Việt lại. một tên trong đám Việt quân giơ cao bọc thuốc nổ cuối cùng, cười thảm

“ Con mẹ chúng mày, đi chết đi!”

hắn châm ngòi, rồi ôm bọc thuốc nổ, nhảy vào giữa đám quân Thanh, một tiếng nổ mạnh vang lên, chí ít cũng có sáu bảy trăm tên mất đi sức chiến đấu, một đống lớn các thi thể không trọn vẹn chất đống tứ tung trên đường núi, Nhưng Việt quân cũng không vui được lâu .Người Mãn Châu rốt cục đã mở ra một con đường mới, vô số tên quân Thanh đã giết vào khe núi.

……………

Bên trong Thành Tĩnh Tây, Quân của Hỏa Đình Phương và Triệu tướng quân đã đánh tới cửa thành. Bọn họ thậm chí đã nhìn thấy trên vách đá có ba chữ Thành tĩnh tây lờ mờ trong bóng tối. còn đường máu này đã hoàn toàn bị thi thể của cả địch lẫn ta che khuất, để đến được đây, bọn họ đã điên cuồng công kích cả một ngày, hai toán quân đội đều đã sức cùng lực kiệt, thậm chí ngay cả đao cũng không giơ lên nổi. Bọn họ dựa vào ý chí đế cầm cự, chỉ xem ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng. Hỏa Đình Phương hét lớn một tiếng, chém xả vai một tên lính Mãn Châu, trong lòng hắn không ngừng cầu khẩn:

“ Nông tướng quân, ngài phải cố lên”

Triệu Vân Hương cũng sắp phát điên rồi, hắn cũng chỉ còn cách cổng thành năm bước. toàn thân đầy máu tươi, sau vai hắn bị một mũi tên cắm vào, nhưng lúc này hắn mặc kệ, vẫn điên cuồng đốc thúc binh lính tiến lên.

Quân Mãn Thanh chen nhau mà xông vào khe núi, đợt tấn công này chí ít có đến gần ba ngàn người Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng từ trong khe núi truyền đến. Nông Quốc Sơn, hai mắt tóe lửa, các huynh đệ này đã theo hắn được nhiều năm, nhưng lại toàn quân bị diệt tại Tuyết Sơn này. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tĩnh Tây thành, trên đầu bờ thành thượng vẫn phất phơ ngọn cờ của quân lính Mãn Thanh.

“ Cái con mẹ nó”

Giờ phút này, trên đường núi lại vang lên tiếng sát phạt, tiếng bước chân chạy trốn, tiếng kêu giết truyền đến từ nơi cách đường núi không xa..Nông Quốc Sơn chậm rãi nói với hơn một trăm quân sỹ còn sót lại bên cạnh mình: “Các huynh đệ, Chúng ta dùng bốn nghìn quân chống đỡ chín vạn quân Thanh một ngày một đêm, tuy rằng cuối cùng toàn quân bị diệt, nhưng chúng ta đã cố hết sức rồi, trận chiến này nhất định sẽ được ghi vào sử sách, anh em, nếu còn có kiếp sau, ta nguyện tiếp tục sát cánh cùng huynh đệ, đánh ra một phương giang sơn ngàn dặm!”

Hắn vung chiến đao của tổ tiên lên, đâm mạnh vào ngực tên binh sỹ Mãn Châu đang nằm thoi thóp dưới đất : “Ta vì Hoàng thượng, vì Đại Việt mà chết, tuyệt không hối hận!”

“Tuyệt không hối hận!” Quân sỹ Việt quân đồng thanh hét lên trong giận dữ.

Hắn giơ đao bổ nhào vào phía quân Thanh, dùng tiếng Mãn Châu hét lên

“ Các ngươi hãy đến đây,Quyết đấu một phen tử chiến!”

“ Hoàng uy Đại Việt không thể bị xâm phạm”

Hơn một trăm quân Việt nổ ra một tiếng rống kinh thiên động địa, điên cuồng chạy theo sau Nông Quốc Sơn, gặp người là giết, gặp địch là chém….. một ngày một đên đã trôi qua, ánh năng đã tới. Tuyết sơn vốn là một ngọn núi tuyết vậy mà bây giờ rất nhiều chỗ đã chuyển sang màu đỏ, đó chính là máu, là huyết nhục của cả hai bên, quang cảnh hiện lên trong ánh bình minh thật vô cùng ghê rợn. từ bốn trăm người lúc này chỉ còn hơn tám mươi người sông sót, không còn cung tiễn, không còn gì cả chỉ cần quân địch xông quân lên một lần, bọn họ sẽ toàn quân bị diệt. Nông Quốc Sơn thở dài, ngóng nhìn đại quân MÃn Thanh đang tập kết ở dưới chân núi. Có lẽ bọn chúng sắp tiến lên rồi. Nông Quốc Sơn lặng lẽ vuốt ve thanh đại đao tổ truyền, hắn không sợ chết, tổ tiên của hắn vô cùng anh dũng, hắn thầm nhủ, mặc dù hắn không bằng tổ tiên nhưng ít nhất cũng không được sợ chết. Nhưng sao có điều gì kỳ lạ, quân Mãn Thanh đột nhiên không tiến công nữa. một tên binh sỹ Việt quân nhìn vào Thành Tĩnh Tây. Cờ Mãn Thanh trên thành bị chém đứt, thay vào đó là hoàng kỳ của Đại Việt. phía dưới quân Thanh cũng vô cùng ngơ ngác ngước nhìn, thành trì mà họ vất cả giữ một ngày một đêm đã đã thất thủ rồi.

Lúc này Lý Thị Nghiêu thở dài một tiếng, chán nản khoát tay:

“Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút về Côn Minh.”

Tháng mười hai năm Cảnh Hưng thứ bốn hai, quân Bắc Đại Việt với kết quả tử trận một vạn tám ngàn người đánh thắng Tĩnh Tây thành. Chiếm cứ một dải đất rộng lớn, phía đông giáp Quảng Đông, phía tây giáp với Hồng hà, lấn vào nội địa Mãn Thanh đến tận Đức Bảo, làm chủ một dải đất dài hơn ngàn dặm, hoàn toàn chặn ngang con đường từ Tây Nam xuống Nam Ninh. Hơn chín vạn đại quân Mãn Châu tiến đến cứu viện gặp phải sự chặn đường của bốn ngàn quân của của Tuyên Quang do Nông Quốc Sơn chỉ huy , cuối cùng thương vong bốn vạn hai ngàn , Nhận được tin này, Hoàng Đế Càn Long vô cùng nổi giận, sai binh bộ, cách hết chức tước của Lý Thị Nghiêu, đợi về kinh xử tội, cử Cát lâm tướng quân, Nhất đẳng dũng gia hầu Phúc Khang An tạm quyền làm Tổng Đốc Vân Quý, đồng thời cử thêm năm mươi vạn đại quân xuống phía nam, nhưng thực chất chỉ là hư trương thanh thế.

Còn toán quân bốn nghìn quân Việt của Nông Quốc Sơn, sau trận đánh này chỉ còn chín mươi sáu người . trận đại chiến kinh hoàng này, thời đại sau được sách vở nhắc đến nhiều vô kể.

Thành Bản phủ, kinh đô của triều Lê và nơi ở của Đoan Nam Vương, sau khi nhận được tin tức đại quân đã chiếm được Tĩnh Tây, toàn Cao Bình vui như mở hội, nhưng trong hoàng cung thì không khí có vẻ kém đi một chút



Lê Hiển Tông ngồi trên ngai vàng nói:

“Các khanh, hôm nay trẫm gọi các khanh tới chính là vì việc giải quyết các vấn đề sau trận chiến Vân Quý”

Trịnh Tông cũng gật đầu:

“Trận chiến này đạt được thắng lợi lớn, tất nhiên phải phong thưởng tướng sĩ, chỉ là sắp đến cuối năm, Quốc khố rỗng không, chỉ sợ lấy không ra bao nhiêu tiền.”

Một viên hộ bộ thị lang cũng đứng ra tâu:

- Hoàng thượng, thực sự trong khó đã không thể lấy ra bao nhiêu bạc, việc này khó rồi

Trịnh Tông lại hỏi:

- Ngươi nói xem có thể lấy ra nhiều nhất bao nhiêu ?

- Bẩm điện hạ, nhiều nhất thì chỉ có thể lấy ra bốn mươi vạn lạc bạng, mười tám vạn súc lụa, năm vạn quan tiền

Lê Hiển Tông giật mình:

- chỉ có thế thôi sao?

Viên quan kia đầu đầy mồ hôi, vội quỳ xuống:

- Bẩm hoàng thượng quả thực chỉ có thé, mong bệ hạ minh giám.

Lê Hiển Tông quay sang Trịnh Tông nói:

- Trịnh vương nói xem, trẫm nên làm thế nào bây giờ?

Trịnh Tông suy nghĩ một lát rồi nói

“ Hoàng thượng. Như vậy đi!. Thứ nhất, tiền trợ cấp sẽ do quan phủ địa phương trực tiếp phát cho họ, đồng thời miễn thuế cho họ mấy năm là cũng đủ rồi;; thứ hai, tiền thưởng chi ra ba mươi vạn lạng bạc, mười lăm ngàn xấp lụa, cái này có đội quân, phải xử phạt nặng, sẽ không được gì cả!”

Bá quan văn võ ngơ ngác, có ý gì vậy, sao lại xử phạt

Trịnh Tông đem tờ báo cáo ngắn gọn mà bồ câu chuyển về ra, một tên thái giám cầm lấy cao giọng đọc

……………..

Tờ mờ sáng nửa tháng sau, ba ngàn quân được tuyển chọn kỹ càng, theo sau Nguyễn Khắc Tuân đã về đến Bản phủ để dại diện nghe phong thưởng, lúc đại quân tiến vào thành, dân chúng của thành Bản Phủ vây đầy hai bên lộ khua chiêng gõ trống, tiếng gọi ầm ỉ rung trời, khắp đều là những khuôn mặt đầy kích động, chiến dịch Vân Quý thắng lợi, thì cũng đồng nghĩa là từ nay, vùng biên giới sẽ không bị người Mãn thanh quấy nhiễu. tiếng hô như sấm dậy: “Đại Việt vạn tuế!!” vang khắp nẻo đường.

đội ngũ dần dần tới trước cửa, Lê Hiển Tông đích thân dẫn văn võ bá quan ở chỗ này chờ đợi bọn họ chiến thắng trở về. nhìn thấy hắn, toàn quân lập tấp quỳ xuống: “Chúng thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Lê Hiển Tông cầm hốt ngọc trong tay nói lớn:

“ Chúng tướng mau miễn lễ, các ái khanh có công với trẫm, có công với xã tắc! trẫm thay mặt hoàng thất cám ơn các khanh”

Nguyễn Khắc Tuân nói “Lần này đoạt được thành, vẫn là chúng tướng chiến đấu quên mình, bọn họ mới là người lập nên công lớn.”.

……………..

Lúc này, tại trấn Tuyên Quang, nơi nơi đều có binh sỹ cưỡi ngựa, trên xem ngựa chất đầy các bình bằng gốm, to bằng bắp chân, toàn bộ đều được lót nhiễu đỏ, phủ bên ngoại là đoạn trắng trên từng cái bình đều dán một tờ giấy nhỏ.

một tên tri huyện đi theo sau vôi nói



“Nông tướng quân, nơi này chính là Tụ Long.”

Mấy viên quân nhân đó là Nông Quốc Sơn và thủ hạ của hắn. Bọn họ tổng cộng may mắn còn sống sót chín mươi sáu người. lúc này bọn họ đều có mặt cả ở đây, phía sau họ, chính là tro cốt của hai ngàn không trăm ba mươi sáu người, còn lại một ngàn tám trăm sáu mươi chín người không thể timd được xác Nông Quốc Sơn đến nơi này chính là muốn đem tro cốt của bọn họ tận tay giao cho thân nhân.

“ Mý Páo, con trai ta”

Một ông cụ giữa trời đông giá ret chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng hét lớn

Một tên binh lính vạm vỡ, nhảy xuống ngựa lao đến khóc lớn:

“Cha, hài nhi không chết!”

Hai người ôm chặt nhau, thất thanh khóc rống lên., vô số người chạy hết về hướng bên này. Bọn họ không dám tới gần, đều rướn dài cổ sốt ruột tìm kiếm người thân của mình trong đoàn binh sĩ, một người cũng không tìm được. rất nhiều phụ nữ người Mông đã bắt đầu ôm con khóc lóc

Viên tri huyện chỉ vào một người phụ nữ trẻ tuổi,

“ Đại nhân kia là vợ của hắn “

gọi là phụ nữ, nhưng có lẽ nàng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi. một tên binh sỹ ôm một chiếc bình sứ, trên đó là một mẩu giấy viết ba chữ,

“ Vừ Mí Vừ”

Nông Quốc Sơn, cầm lấy bình, hắn tiến đến trước người phụ nữ. run run nói:

“Chúng tôi là quân Tuyên Quang”

Người phụ nữ có chút bất an đứng lên, nàng nhìn về phía sau, nàng có thấy cái bình nhưng lại không biết chữ. giọng run run hỏi: “phu quân ta sao không thấy... hắn bị thương rồi sao?”

Nông Quốc Sơn giơ cao bình tro cốt lên đỉnh đầu từ từ quỳ xuống, tất cả binh sĩ phía sau đều quỳ xuống cùng hắn.

“Tiểu muội, ta đã đem chồng của muội về tới rồi!”

…………….

Biên đến đoạn này ta cũng buồn quá mà

Cương giới giang sơn nhập chiến đồ,

Sinh dân hà kế lạc tiều tô.

Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,

Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Tạm dịch

Non nước biên cương, thảy chiến trường,

Người dân nào cách sống nhàn lương.

Mong ai chớ nhắc phong hầu nữa,

Một kẻ phong hầu, vạn nắm xương.

Mong anh em tiếp tục ủng hộ