Trong khi Vua Lê, Chúa Trịnh, cùng các vị đại thần lục bộ cửu khanh, cho đến các vị vương công quý tộc, đang vận dụng tất cả các tại mắt để thám thính về sự kiện nóng phỏng tay của ngày hôm nay, Vương Tử Trịnh Cán con thứ của Tĩnh Đô Vương điện hạ Chúa Trịnh Sâm được đức Thái Vương Trịnh Kiểm báo mộng, đang trai giới trong Quốc Tử Giám để ghi chép lại lời dặn, dân chúng trong Thành Thăng Long lại được một phen bàn luận hăng say đến sùi cả bọt mép. Kẻ thì cho rằng đây là một bộ sách dạy trị quốc, kẻ thì cho đây là một bộ binh thư khiến cho Đại Việt ta đánh đâu thắng đó. Đủ mọi loại tin đồn được loan truyền, chưa đến một canh giờ sau thì người ta đã quả quyết rằng, Vương tử Trịnh Cán được báo mộng về cách trị quốc, rồi các kho báu bí mật của tiền triều. rồi thì là địa điểm đặt long mạch, nhưng có cũng một số người đoán rằng vương tử chỉ đang làm trò để câu dẫn sự sủng ái của phụ vương mà thôi, kể ra thì số đó đoán cũng gần đúng.
Giữa đám tin đồn đó thì nhân vận được mọi người trông đợi nhất trong ngày là Trịnh Cán lại không có ở trong Quốc Tử Giám, hắn cũng chẳng trai giới, hay lễ độ mà ghi chép lại lời dạy của tổ tiên hắn, ngay trong sáng nay, khi quát đám gia nô đi mua đủ thứ tế phẩm hắn đã chui vào trong một chiếc giỏ đựng thức ăn, rồi cấp tốc sai Tiểu Thuận Tử xách đến đông thành. ngay bây giờ hắn đang ngồi ở trong phủ của Huy Quận Công Hoàng Đình Bảo, bên cạnh hắn là Tiểu Thuận Tử, tên tiểu thái giám này đang phùng mang trợn mắt quát thét dám gia nhân của nhà Quận Công, khiến chúng xơ tóc gáy, chạy xuôi, chạy ngược.
-Trà này mà cũng dám cho Vương Tử nhà ta uống hay sao. Các ngươi chán sống rồi à
-Còn nữa, điểm tâm gì mà lạnh ngắt thế này, Ngươi mau đi đổi
- Còn ngươi nhìn cái gì, Hoàng Đình Bảo sao còn chưa tới. có phải khinh rẻ chủ nhân chúng ta còn ít tuổi.
Vừa quát thét mà Tiểu Thuận Tử vừa run cầm cập.:
-Cha mẹ ơi, Vương tử cũng thật ác. Bắt ta đóng vai ác nhân, người thì không sao rồi, chỉ có ta thân phận thấp hèn, nhỡ Hoàng lão tặc ghi hận ta thì làm thế nào.
Hắn đưa mắt nhìn Trịnh Cán van xin, nhưng Trịnh Cán lại quăng cho hắn một anh mắt đe dọa. nhìn thấy ánh mắt đó, Tiểu Thuận Tử đánh phải đau khổ chi một tên gia nô rồi quát :
-Ngươi, nói mau, sao Hoàng Đình Bảo còn chưa tới.
Tên gia nô này thấy Vương tử hỏi đến, thì sọ đến mức đầu đầy mồ hồi, gã vội vã quỳ xuống run rẩy bẩm báo:
-Khải bẩm vương tử cùng công công, ông nhà con sáng nay vào chầu sớm, chưa kịp về ạ, quả thật là chúng con đã sai người đi gọi rồi à.
-Bộp.
Trịnh Cán dằn mạnh chén trà xuống bàn, tuy thời hiện đại hắn thích uống chè là thật, nhưng lúc này mới có ba tuổi, tay lúc nào cũng cầm chén trà thì có vẻ không được hợp cho lắm, hắn đành bốc một tấm bánh lên cắn một miếng rồi thong thả bảo:
-Ta cho các ngươi nửa khắc nữa, Nếu không gọi được Hoàng Đình Bảo về đây, coi chừng cái đầu trên cổ.
Tuy Trịnh Cán là trẻ chon, tuy giọng của hắn đích thị là non nớt, nhưng tên gia nô kia không hề nghe nhầm, trong giọng nói của Trịnh Cán tỏa ra sát khí kinh người, gã tin chắc rằng nếu mình làm sai, vị Vương Tử này dám chặt đầu của hắn thật chứ không phải chơi, vội vái lậy như tế sao hắn vừa bò lùi ra cửa, luôn miệng hô lớn:
-Vương tử yên tâm, nô tài xin đi ngay , đi ngay.
,,,,,
Trong một góc của phủ Quận Công, Hoàng Đình Bảo đang nhíu mày suy nghĩ, bên cạnh lão là một vị sư gia đã theo lão nhiều năm nay, Trương Thành, vị sư gia này chính là theo lão từ lúc lão còn chinh chiến ở Nghệ An, bao nhiêu lương hướng hậu cần cho bính lính đều qua tay Trương Thành cả, có thể nói vị sư gia này đã đạt được sự tin cẩn mà Hoàng Đình Bảo hiếm khi dành cho người khác. Sau khi ngồi một hồi lâu trước án, lão cất tiếng hỏi Trương Thành:
-Trương sư gia, Nhị Điện hạ đột nhiên đến đây, không biết có ân ý gì, ta đã dùng kế hoãn binh nhưng sợ không được bao lâu.
Vị Trương sư gia này. Mặt vuông chữ điền, dưới cằm lại để một chòm râu nhỏ, chỉ còn thiếu cái quạt lông nữa thì đúng trông có ba phần giống các bậc mưu sĩ thời xưa, Trương Thành nghe thấy Hoàng Đình Bảo hỏi thì đứng dậy vái lão một cái rồi nói:
-Đông ông, theo học sinh thấy Nhị điện hạ đến đây không ngoài hai mục đích đó chính là mượn thế và mượn sức.
-ồ, Ngươi nói rõ hơn xem. Hoàng Đình Bảo ngồi thẳng lên nhìn vào Trương Thành,
Thấy mình đã đi đúng hướng Trương Thành sắp xếp lại một chút rồi mới nói :
-Bẩm đông ông, Hiện nay trong triều chia làm ba phái, Một phái ủng hộ Đại vương tử Trịnh Tông, Một phái chính là ủng hộ Nhị vương tử Trịnh Cán, phái còn lại chính là muốn đợi hai vị vương tử lớn thêm chút nữa rồi mới tính, theo thế cục trong triều mà xét, hiện này chính là thế lực của nhị vương tử so ra còn kém đại vương tử.
Hoàng Đình Bảo lại hỏi tiếp:
-Hơn kém thế nào tiên sinh không ngại nói cho bản quan nghe thử:
Trương Thành lại vái Hoàng Đình Bảo rồi vuốt râu nói tiếp:
-Hiện này đứng sau đại vương tử chính là Trấn thủ Kinh Bắc, và Trấn Thủ Sơn Tây, hai vị này trong tay nắm trọng binh lại cách kinh thành không mấy xa xôi, nếu có biến rất nhanh sẽ không chế được kinh thành, hơn nữa đại vương tử còn được khá nhiều vị đại thần ủng hộ.
Trương Thanh suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
-Hơn nữa đại vương tử còn được Đức Thái phi yếu mến, đức Thái phi cũng không đồng tình với ý phế trưởng lập thứ.
-Vậy òn nhị vương tử thì sao?
Trương Thành đưa tay vuốt râu, rồi chỉ nói có bốn chữ:
-Thế đơn, lực bạc.
Hoàng Đỉnh Bảo phất tay,:
-Tiên sinh ngồi rồi giải thích kỹ cho bản quan một phen:
-Đông ông minh giám. Nhị vương tử hiện nay, chẳng qua chỉ được Đức bề trên sủng ái nhất thời, lại dựa thế của Tuyên phi, vây cánh do Tuyên phi gây dựng tuy đông nhưng không mạnh,. Thứ cho học sinh nói thẳng; chỉ cần Đức bề trên có mệnh hệ gì e rằng không thể bảo toàn tính mạng.
Trương Thành nói xong rồi im lặng không nói nữa, làm một vị sư gia lão biết lúc nào nên nói lúc nào không, việc quyết định cuối cùng vẫn nên để tự thân Hoàng Đỉnh Bảo.
Nghe xong lời vị sư gia nói Hoàng Đình Bảo lâm vào trầm tư suy nghĩ, những điều Trương Thành nói không phải lão không biết. Trịnh Cán đến đây chắc hẳn là muốn mượn thế lực của lão. Lúc mới tử Nghệ An trở về lão đem lễ vật 100 lạng vàng, 10 cây đoạn gấm, làm lễ trình diện, đến yết kiến Trịnh Tông, nhưng Trịnh Tông không nhận, sau đó lão mới ngả theo phe Đặng Thị Huệ, ngả theo thì ngả theo nhưng vì Trịnh Cán còn nhỏ lại hay đau yếu nên lão cũng không mấy mặn mà, chẳng qua chỉ lợi dụng việc được Đặng Thị Huệ tin dùng mà mở rộng bè cánh củng cố quyền lực mà thôi, làm lên đến như lão rồi việc chọn chỗ đứng cực kỳ quan trọng, chọn sai một lần chính là vạn kiếp bất phục. Hôm nay đột nhiên Trịnh Cán đến phủ không biết do ai bày mưu tính kế, Hoàng Đỉnh Bảo có thể chắc chắn rằng không phải Đặng Thị Huệ, đức Chính phi chỉ giỏi mê hoặc nhà Chúa, chứ còn nói về trí tuệ trính trị thật không đáng một đồng, vậy thì ai, là ai đã bày ra đường đi nước bước cho nhị vương tử.
Đương khi lão đang suy nghĩ thì một tên gia nhân bên ngoài lớn giọng bẩm vào:
-Quân Công Gia, lão ra mau ra nhanh đi ạ, Vương tử đã giục mấy lần rồi, người còn nói nếu không nhanh về đây, người sẽ cho chém hết đám người hầu kẻ hạ.
Hoàng Đình Bảo nhíu mày, tên Trịnh Cán này cũng thật lớn lối, tuổi mới có bao nhiêu lại dám dọa chém hết gia nhân cuả bản quận công,. Lão đang muốn phát tiết thì chợt nghĩ đến việc có bàn tay ai đó điều khiển Trịnh Cán trong bóng tối, lão đành nuốt cục tức này trong cổ hỏng rồi nói lớn:
-Người đâu, chuẩn bị áo. Để ta gặp vương tử.
Ngoài khách sảnh. Trịnh Cán đang ngồi ăn bánh, hắn đã ăn đến cái thứ ba rồi, điểm tâm hoa quế này khá ngon. Thời hiện đại của hắn có tiền cũng khó mà mua được, vừa ăn hắn vừa liếc mắt nhìn đám xà cột trong sảnh, toàn bằng gỗ lim, cây cột to có đến ba người ôm mới hết, hắn tặc lưỡi,
-Mẹ kiếp, giàu thật là giàu, thời của ta cái cột này chắc cũng đủ mua cái ô tô.
Tiểu Thuận Tử đang hầu hạ cạnh đó ngạc nhiên hỏi:-
-Vương tử ô tô là cái gì ạ.
Trịnh Cán xua xua tay, mặc xác gã:
-Thôi có nói ngươi cũng chả biết. đại loại nó giống cái xe ngựa nhưng đi nhanh hơn cái xe ngựa
Tiểu Thuận Tử gãi đầu gãi tai : nó giống cái xe ngựa nhưng đi nhanh hơn cái xe ngựa, rồi gã cười ngờ nghệch, đúng là nô tài chưa thấy thật, vương tử thông mình đĩnh ngộ, học rộng biết …..
Đang định tuôn ra một tràng nịnh nọt thì Trịnh Cán đã trợn mắt khiến gã nín bặt. hắn bảo Tiểu Thuận Tử:
-Cút ra ngoài xem Hoàng Đình Bảo đã tới chưa?
Lời hắn nói chưa dứt thì một tiếng hô sang sảng từ ngoài cửa vọng vào
-Sáng ra chim khách hót ngoài cửa, hạ quan còn tưởng có khách quý, không ngờ lại là nhị vương tử điện hạ, nhị vương tử thiên tuế, thiên thiên tuế.
Kèm theo tiếng nói là một thân ảnh cao lớn hùng dũng đi vào, theo như TRịnh Cán thấy thì Nguyễn Du miêu ta Từ Hải bất quá cũng chỉ như vậy. Hoàng Đình Bảo mặc một chiếc áo bào màu xanh nhạt, trước ngực có thêu hình áng mây, chân đi đôi hài màu đen, tóc lão rất dày vấn thành một vòng giữ lại bằng một chiếc khăn xếp.
Trịnh Cán vẫn ngồi nguyên trên ghế nói:
-Vậy Quận công đại nhân cho là ta không phải khách quý?
Hoàng Đình Bảo lại cười lớn, ngồi xuống chiếc ghế mé tả, nói lên:
-Điện hạ nói đùa, cho hạ quan tám lá gan cũng không dám có ý đó. Ý của hạ quan chính là, được vương tử đại giá quang lâm, khiến nhà tranh thêm sáng, đám tôi tớ trong phủ được vương tử ưu ái khiến cho hồng quang nhập thể,,,
-Thôi thôi thôi..
Hắn vừa rùng mình xua tay vừa nói ra ba tiếng thôi liên tục.:
-Nhà của lão mà là nhà tránh, chắc chỗ ở của ta không bằng thằng ăn mày mất.
-Dạ vương tử dạy phải,
Chuyện trò trà nước đã qua một lát, lúc này Hoàng Đình Bảo mới hỏi, :
-Vương tử không trai giới ở Quốc Tử Giám, chép lại kim ngôn của đức Minh Khang Thái Vương, mà lại chạy đến đây vui chơi hình như có điều không phải đạo thần tử.
À lão già này thật là hồ ly, câu nói của lão ý là, Trịnh Cán hắn dám khi quân phạm thượng, sáng thì nói trai giới tắm gội, ghi chép lại lời dạy của tổ tông, giờ lại dám ngang nhiên ngồi tại đây. Thời phong kiến đây đúng là một đại tội. Trịnh Cán không thèm lý đến lão mà làm bộ vô cùng ngạc nhiên chạy xuống, đưa tay sờ lên cây cột xuýt xoa:
-Chà, thật là kinh khủng, trong phủ của phụ vương cây cột cũng chưa được to thế này, Tiểu Thuận Tử, ngươi lại đây ôm thử.
Hắn lại chạy đến chỗ ấm trà:
-Đây nữa ngươi xem trà của phụ vương ta cũng không phải chưa được uống qua, con xa mới bằng trà trong quý phủ.
Hắn lại giơ ngón cái về phía Hoàng Đình Bảo rồi tặc lưỡi:
-Quận Công quả là phú xưng địch quốc, thảo nào lại có thể bỏ ra hẳn một tòa nhà cho mẫu hậu , thật là có lòng.
Hắn còn đang định nói nữa thì Hoàng Đình Bảo đã toát mồ hôi hột. vội vàng chạy lại nắm tay hắn dẫn về chỗ ngồi, trên mặt nở một nụ cười cầu tài:
-Ấy ấy, mời Nhị điện hạ ngồi xuống uống trà để bản quan có điều xin được tâu trình.
Lão lấy tay phủi phủi ghế rồi kính cẩn đợi Trịnh Cán ngồi lên, rồi lại đích thân rót một chén trà. Lão nghĩ trong đầu:
Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, có phải người không, cứ cho là nó học về đấu tranh quan trường từ trong bụng mẹ đi nữa thì cũng không thể lợi hại như vậy mới phải. từng câu từng chữ nó nói, câu nào câu đó đều là tử huyệt. Ngay cả vua chúa cũng không biết làm sao nó lại biết lệ cũ từ xưa trong cung truyền lại thì phàm là những thực vật kỳ dĩ lạ lùng, có vị xuât chúng, tuyệt đối không được dâng lên các bậc bề trên trong cung, vì sao có lệ này, bởi vì Đức thánh thượng, đức Bề trên và các vị Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái phi rồi các vị quý nhân trong cung ăn mà thấy ngon miệng, liền hạ chỉ cho phòng Ngự thiện ngày nào cũng phải dâng lên thì bọn thái giám quản sự chỉ có nước rơi đầu. trà này của mình chính là do Thái Nguyên tiến cống, chuyện này nói ra thì ai cũng biết, chỉ trừ đám đám Hoàng Thượng, nhà chúa là không biết, vậy mà tên này lại lôi ra dọa lão. Còn về rường cột trong phủ của lão thì rõ là lão năm xưa làm trấn thủ Nghệ An nhân lúc phủ chúa cho trưng dụng gỗ lớn mà bòn rút. Chuyện này cũng đủ để bay đầu, vậy thì làm sao thằng nhãi này lại biết, hay là có kẻ ngầm muốn chỉnh ta.
Nghĩ đến đoạn này Hoàng Đình Bảo liền vã mồ hôi đầy đầu, vội vã vấn an luôn mồm, miệng hót như khiếu:
-Kính bẩm nhị điện hạ, hạ quan được nhờ hồng phúc của Đức Hoàng thượng và Đức Bề trên nên mới được như ngày hôm nay, dạ bẩm nhị điện hạ người chính là cha mẹ cho tiểu thần, cơm ăn áo mặc. nhị điện hạ cần tiểu thần làm gì, người chỉ cần nói một câu, hạ quan mười không dám làm sai một.
Lão vừa nói vừa dập đầu vấn an luôn mồm. những gì mà anh minh thần võ, hùng tài đại dược, nhật nguyệt trường tồn, chính đại quang minh, lão đều gán hết lên người hắn, lúc thì xưng hạ quan, lúc thì xưng tiểu thần, lão coi như đã hiểu được tên này không phải nói chơi, lão mãi mới àm cho Trịnh Sâm hết nghi ngờ, theo phe Trịnh Tông thì không được, đến nước này, nếu lão vẫn còn không chịu chọn phe thì nay mai sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cãi lão không thể chấp nhận là chính mình lại bị ép phải dập đầu lạy về phe một thằng nhóc ba tuổi mà thôi
Mà cái thằng vắt mũi chưa sạch kia có phải ba tuổi nữa hay không, lão thực sự còn không dám chắc:
Trịnh Cán cất giọng non choẹt cười khanh khách, rất ra dáng một vị nhị vương tử điện hạ kẻ thừa kế ngại vàng. Hắn nói:
-Quận Công mau đứng dậy, bất tất phải đa lễ, vừa rồi ngài nói hơi quá lời, cái gì mà Anh minh thần võ, nhật nguyệt trường tồn, Anh minh thần võ thì đúng là ta rồi, còn Hùng tài đại lược tiểu vương thực không dám nhận, ha ha
-Phì … đám gia nhân và Tiểu Thuận Tử, buồn cười mà không dám cười dáng vẻ vô cùng khổ sở, cái gì mà Anh minh thần võ, ngài đi còn không vững nữa kia kìa..
Mặc kệ đám gia nhân, Trịnh Cán vẫn trưng ra bộ mặt vô cùng bại hoại. Hoàng Đình Bảo cũng dở khóc dỏ cười, lão hoàn toàn không liên hệ được giữa anh minh thần võ với cái tên đang gặm bánh quế hoa trước mặt. nghĩ thì nghĩ thế, nhưng lão vẫn phải cười lấy lòng:
-Dạ phải phải, hôm nay điện hạ đại gia quan lâm không biết có gì chỉ bảo.
Nghe lão hỏi, Trịnh Cán cũng vô cùng nghiêm túc mà hỏi lại:
-Lão hiện này làm quan đã đến phẩm trật gì?