Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

Chương 86: Viên Mãn (End)




Trình Ngữ Lam khó chịu thức giấc, quay qua cắn vào ngực của Mộ Duật Hành như đang trút giận.

- Anh có để cho người ta ngủ không?

Trình Ngữ Lam muốn gào thét, trốn tránh người đàn ông yêu nghiệt này. Mới sáng sớm đã gục vào sau gáy của cô hôn hít lung tung, bàn tay thì nắn bóp bầu ngực của cô đủ hình dáng, chán thì lần mò xuống vùng cấm địa non mềm của cô trêu chọc, làm cô không thể nào ngủ được.

Căn bệnh biến thái của Mộ Duật Hành càng ngày càng nặng. Khi ở trong phòng ngủ anh không bao giờ chịu mặc quần áo, cứ trần trụi như vậy đi qua đi lại trước mặt của Trình Ngữ Lam, lúc đầu cô có la hét kháng nghị nhưng anh vẫn cứ như vậy, dần dần nhìn riết cô cũng thấy quen mắt.

Buổi tối, anh chẳng bao giờ cho cô mặc đồ lót, lấy lý do rằng cho anh dễ sờ và dễ hành động..

Trình Ngữ Lam chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong lòng. Đâu ai biết rằng một Mộ Duật Hành oai phong, lãnh liệt, hô mưa gọi gió bên ngoài xã hội nhưng khi về nhà lại biến thái như vậy...

Dúi khuôn mặt đang tức giận vào ngực của Mộ Duật Hành, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh, hai mắt khép chặt muốn ngủ. Giận thì giận nhưng ngặt nỗi cô phải ôm anh và ngửi mùi cơ thể của anh thì mới có thể ngủ được, nếu không cô đã đá tên này xuống giường.

Dù biến thái hay trêu chọc vợ nhưng lại rất thương vợ và hiểu vợ, bốn tháng qua hầu như cả hai không hề lớn tiếng cải nhau hay giận nhau. Anh luôn tạo niềm tin tuyệt đối cho cô, không bao giờ về trễ quá 9 giờ, khi đi công việc xã giao anh đều dẫn cô theo cùng.

Vậy nên cô cảm thấy ông xã của cô là tuyệt vời nhất!

Đột nhiên lúc này đôi mắt của Trình Ngữ Lam mở ra trợn ngược, bờ môi run run tức giận. Con vật khốn khiếp của anh lại chọt chọt vào vùng nhạy cảm của cô nữa rồi, làm cô cực kỳ khó chịu.

- Đừng đùa nữa mà.

Lồng ngực của Mộ Duật Hành run run, ánh mắt chứa đầy sự vui vẻ, trái tim ấm áp đến lạ thường, vòng tay mạnh mẽ bao trọn cô vào lòng. Dưới lớp chăn là hai thân thể khít khao ôm chặt lấy nhau không một khe hở.

- Năn nỉ anh đi.

- Biến thái, anh tránh ra.

Trình Ngữ Lam bắt đầu xù lông, dùng chân đạp mạnh anh ra xa, bàn tay ôm hết chiếc chăn vào lòng không cho anh đắp cùng. Vậy mà Mộ Duật Hành lại rất thong thả, ngồi dựa lưng vào thành giường nhướn mày với cô..

- Đừng ngủ nữa, ăn sáng rồi chúng ta đi chơi.

- Hừ, năn nỉ em đi.

- Bà xã, em ngủ riết sẽ thành heo.

Trình Ngữ Lam lồm cồm ngồi dậy, miệng cười te toét nhào đến người anh nũng nịu.

- Bế em, người ta mệt nha.

Mộ Duật Hành bật cười thành tiếng, Trình Ngữ Lam lật mặt còn nhanh hơn anh lật tay. Mới xù lông đá anh, mắng anh nhưng bây giờ lại nũng nịu thế này.

Mộ Duật Hành đứng dậy, Trình Ngữ Lam liền bám lấy người anh như con sam. Vậy mà anh lại rất thích thú, dường như buổi sáng nào cũng vậy, nếu không đi công việc thì lúc nào anh cũng nằm đợi cô thức dậy cùng nhau vệ sinh cá nhân và cùng nhau ăn sáng.

Cả hai tay trong tay, cười nói vui vẻ đi xuống nhà. Căn nhà này bốn tháng qua không còn u ám, lạnh lẽo như lúc trước nữa, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, hạnh phúc...

Bước vào phòng bếp, sắc mặt của Trình Ngữ Lam bỗng dưng có sự thay đổi, sau đó bụm miệng chạy vào phòng vệ sinh nôn ói.

Mộ Duật Hành hốt hoảng chạy theo cô vào phòng vệ sinh, nhìn thấy cô nôn khan mà anh chẳng hiểu gì cả.

- Em sao vậy?

Mộ Duật Hành vuốt vuốt lưng cho cô, sắc mắt lo lắng không thể giấu được.

Trình Ngữ Lam súc miệng rồi ngước lên nhìn mình trước gương, nghĩ nghĩ gì đó rồi nhìn sang Mộ Duật Hành.

- Hình như em mang thai rồi, tháng này em cũng trễ.

Khuôn mặt của trở nên Mộ Duật Hành cứng ngắt, xanh lét, bàn tay cũng trở nên run rẩy...

Mang thai? Không thể nào! Mỗi lần cả hai gần gũi anh đều dùng biện pháp tránh thai.

- Chắc là em đau dạ dày.

- Anh đi mua que thử thai về cho em được không? Em muốn chắc chắn.

Đôi mắt của Trình Ngữ Lam có chút đỏ. Cũng đã hơn 5 tháng rồi, cô cũng muốn mang thai, mỗi lần nhìn vào chiếc bụng của Tần Tử Ninh cô đều đau lòng và tự trách.

Chiếc que thử thai hiện lên hai vạch như cú đánh vào đầu của Mộ Duật Hành. Bác sĩ khuyên anh nên kế hoạch sáu tháng đầu để cho cơ thể của Trình Ngữ Lam được hồi phục, nhưng mới hơn năm tháng thì cô đã mang thai luôn rồi....

Nên trách anh quá mạnh hay trách bao quá dởm đây?

- Huhu... em mang thai rồi... Duật Hành.. chúng ta có con rồi.

Trình Ngữ Lam ôm chặt lấy anh khóc nức nở, nhưng giọt nước mắt này là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc...

Lần này cô làm mẹ, cô chắc chắn sẽ không ngốc như lần trước.

- Anh đưa em đi bệnh viện.

Đôi mắt của Mộ Duật Hành cũng có nước, vòng tay ôm lấy cô vào lòng....

Lúc này cảm xúc trong lòng của anh thật hỗn độn, vừa vui mừng, vừa lo lắng không yên....

Cả hai đi đến bệnh viện. Quả thật Trình Ngữ Lam đã mang thai được 5 tuần, niềm vui nhân lên gấp đôi khi bác sĩ nói rằng rất có thể cô mang song thai....

- ---------------

Buổi tối, Trình Ngữ Lam ngồi dựa lưng vào thành giường, bàn tay mềm mại vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình rồi mỉm cười hạnh phúc...

Trong bụng của cô bây giờ có hai thiên thần nhỏ đáng yêu, nó chính là kết tinh tình yêu của cô và Mộ Duật Hành...

Trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng cả hai cũng đã đến được bến bờ hạnh phúc.

Mộ Duật Hành mở cửa phòng đi vào, trên tay anh cầm ly sữa mang lên cho cô. Hiện tại anh đang mang trên người một trách nhiệm vô cùng thiêng liêng...

- Em uống đi, phải cố gắng ăn uống có biết không?

- Vâng.

Trình Ngữ Lam vui vẻ cầm lấy uống, ánh mắt ngập tràn sự hạnh phúc....

Mộ Duật Hành đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng của cô, không kiềm lòng được mà đưa tay sờ vào, nơi đây có hai thiên thần đáng yêu của anh và cô...

Cả hai nằm xuống giường, bàn tay to lớn của Mộ Duật Hành không rời khỏi chiếc bụng của cô dù chỉ là một giây. Cảm giác hạnh phúc này, anh chưa từng được trải qua, anh sẽ trân quý và bảo vệ gia đình nhỏ này bằng mọi giá.

Có cô, có con, bấy nhiêu đấy thôi anh đã mãn nguyện lắm rồi!

- Bà xã, cảm ơn em, anh yêu em.

- Ông xã, em yêu anh, ba mẹ con của em yêu anh.

Mộ Duật Hành yêu Trình Ngữ Lam chỉ vì một ánh mắt.

Trình Ngữ Lam yêu Mộ Duật Hành vì sự ấm áp, bao dung và tình yêu chân thành dành cho cô...

Cả hai từng tổn thương nhau, giày vò nhau... nhưng cuối cùng lại cần nhau.

Trong cuộc sống này, ai ai cũng muốn hạnh phúc, chẳng ai muốn thử thách và sống gió.... nhưng không thể có cầu vòng nếu thiếu những cơn mưa.

' Yêu anh chính là em đã tìm được bến đỗ cho riêng mình, một bờ vai đủ rộng để em dựa vào. Anh luôn mang lại những điều ấm áp cho em, hạnh phúc vô cùng. Cảm ơn anh, Mộ Duật Hành, định mệnh của em.... '

END❤1

- ---------------