Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

Chương 60: Cưỡng Đoạt




Thấy có điều nghi ngờ, trong lòng bồn chồn lo lắng không yên, linh cảm đây chỉ là một cái bẫy cho cô nhảy vào.

Nghĩ vậy, Trình Ngữ Lam xoay người định bỏ đi, nhưng cánh cửa phòng bật mở, người bên trong phòng kéo cô ngã nhào vào bên trong...

- A...

Người phía sau ôm chặt lấy cô, không cho cô kịp phản kháng, sau đó khóa kín cửa lại.

Trình Ngữ Lam cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi tình trạng bị giữ chặt.Vòng tay này, mùi hương này cô đã đoán được là ai.

- Hữu Bằng, bỏ em ra, anh đang làm gì vậy, HẢ...?

Dương Hữu Bằng xoay người cô lại, cầm lấy bả vai của cô, dồn cô vào tường rồi cúi xuống giày xéo đôi môi của cô...

- Ư....

' Bốp '

Trình Ngữ Lam kiên quyết phản kháng, cắn thật mạnh vào môi của Dương Hữu Bằng, sau đó dùng sức đẩy mạnh anh ra, giơ tay đánh vào một bên mặt của anh.

- Dương Hữu Bằng, anh có biết mình đang làm gì không?

Một cái tát và tiếng hét của Trình Ngữ Lam làm cho Dương Hữu Bằng bừng tĩnh, ánh mắt đỏ au nhìn cô, gương mặt lộ rõ sự suy tình...

Trình Ngữ Lam mím môi giận dữ bỏ đi, nhưng Dương Hữu Bằng làm gì cho phép cô bỏ đi như vậy, khó khăn lắm anh mới được gặp riêng cô....

- Anh bỏ tay em ra. Hữu Bằng, đừng để em phải hận anh.

Trình Ngữ Lam trừng mắt, cô không muốn cả hai phải căng thẳng với nhau như vậy, ở hiện tại cô chỉ xem anh là một người bạn. Cô đã bỏ qua cho anh lần vu khống Duật Hành gây ra vụ tai nạn, bỏ qua lần anh gửi video về cho Duật Hành. Cô làm vậy chỉ muốn giữ lại cho cả hai một mối quan hệ bạn bè tốt đẹp, để khi cả hai gặp nhau còn có thể vui vẻ hỏi thăm nhau về cuộc sống của đối phương...

Nhưng hôm nay cô đã thật sự thất vọng về anh. Anh muốn chia rẽ tình cảm vợ chồng của cô, khiến cho cô hiểu lầm Duật Hành ngoại tình, còn lừa cô đến tận đây.

Cô chắc chắn người gửi tin nhắn cho cô, dàn dựng lên mọi chuyện chính là anh, Dương Hữu Bằng.

- Hận anh? Em nên hận người đã khiến cho chúng ta thành ra như thế này.

- Hận anh ấy thì em được gì? Chúng ta được gì?

- Chúng sẽ được ở bên nhau.

Nực cười, ở bên nhau ư? Nếu như sự việc ngày hôm nay để cho Mộ Duật Hành biết, thì chắc chắn Dương thị của anh sẽ ngay lập tức biến mất, đến tính mạng e là cũng không còn giữ được.

Trình Ngữ Lam thật khó hiểu. Một người thông minh như anh tại sao lại trở nên mù quáng, mất hết lý trí như thế này....

- Em không muốn nói nhiều nữa. Tốt nhất anh nên buông tay em ra, để em đi, nếu không anh đừng trách em.

Trình Ngữ Lam gỡ bàn tay của anh ra khỏi cổ tay mình, nơi đó bị anh bóp chặt đến đau nhói, ửng đỏ...

- Ngữ Lam, em vẫn còn yêu anh đúng không?

Dương Hữu Bằng nắm chặt bả vai cô, ép nhìn thẳng vào mắt anh trả lời.

- Không. Nếu như anh không buông em ra, cả đời này em sẽ hận anh.

Dương Hữu Bằng bật cười chua sót, nước mắt đau khổ chảy dài xuống khuôn mặt điển trai, trái tim của anh vỡ vụn, lòng ngực đau nhói như ai đấm vào...

Những kỷ niệm đẹp đẽ của cả hai đã chính thức vỡ tan như bọt sóng.

Đẩy Dương Hữu Bằng ra xa, Trình Ngữ Lam quay lưng bước đi, nhưng anh bây giờ đã nổi tính thú điên cuồng, dứt khoát nhấc bổng cô lên đi lại giường.

Trình Ngữ Lam hoảng loạn, dùng tay đấm liên tục vào người của anh, miệng nhỏ la hét kiêu cứu...

Điều cô sợ nhất đã xảy ra!

- Cứu tôi với. Dương Hữu Bằng, anh mau bỏ tôi xuống...

- Ngữ Lam, anh xin lỗi, nhưng anh sẽ không bao giờ buông em ra. Lần trước anh buông em ra, anh rất hối hận, vậy nên lần này dù có chết anh cũng không buông. Em cứ việc hận anh, nhưng anh thật sự muốn em, anh khao khát có được em.

Dục vọng của Dương Hữu Bằng bây giờ đã đạt tới cực điểm, che mờ đôi mắt và xâm chiếm hết cả lý trí....

Quăng Trình Ngữ Lam xuống giường, sau đó nằm đè lên cơ thể cô, giữ chặt hai tay cô lại không cho cô làm loạn, nhìn cô với ánh mắt say mê chứa đầy dục vọng.

Trình Ngữ Lam vô cùng sợ hãi cho mình và cho cả cực cưng, bụng của cô hơi nhói, nếu tiếp tục chắc chắn sẽ không ổn.

- Dương Hữu Bằng, tôi đang.....

Hai chữ ' mang thai ' chưa kịp thốt ra thì Dương Hữu Bằng đã cúi xuống chiếm lấy đôi môi của cô.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Trình Ngữ Lam reo in ỏi trong túi xách, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác. Không cần lấy ra xem cũng biết người gọi chính là Mộ Duật Hành...

Trình Ngữ Lam dùng sức bậm môi không cho anh đạt được ý nguyện, nước mắt chảy thẳng xuống drap giường trắng tinh, cô liên tục lắc đầu chống cự, hai chân giãy giụa, sau đó đạp mạnh vào hạ thân của anh...

Dương Hữu Bằng bị cô đạp đến đau đớn, một tay ôm lấy hạ thân của mình, một tay giữ chặt hai tay của cô lại, khuôn mặt nhăng nhó nhưng vẫn quyết tâm cưỡng đoạt cô cho bằng được....

Vì anh sợ sau này sẽ không còn có cơ hội.

Lúc này, Trình Ngữ Lam biết rằng Dương Hữu Bằng đang đau nên cô đã dùng hết sức vùng vẫy hai tay. Cuối cùng cô cũng đã làm được, đẩy anh sang một bên sau đó bật dậy chạy đi ra ngoài....

Nhưng may mắn không đến với Trình Ngữ Lam, vừa đặt tay lên ổ khóa thì đã bị Dương Hữu Bằng bắt lại, vòng tay mạnh mẽ của anh vòng qua chiếc eo thon gọn của cô, kéo mạnh cô đi vào.

Dương Hữu Bằng lúc này như con thú điên, anh không còn dịu dàng với cô như bình thường. Cô càng vùng vẫy muốn trốn, anh càng tức điên...

Đáng lẽ ra cô đã thuộc về anh từ rất lâu.

Đáng lẽ ra người đàn ông đầu tiên của cô là anh chứ không phải là Mộ Duật Hành.

Nghĩ như vậy, Dương Hữu Bằng càng mạnh tay hơn, anh hung hăng tàn nhẫn đẩy mạnh cô ngã xuống sofa, muốn chiếm đoạt cô ngay tại đó...

Nhưng một cú đẩy này dường như đã cướp đi sinh mạng của một đứa bé đáng thương còn đang nằm trong bụng mẹ, thậm chí đến ba còn chưa biết được sự xuất hiện...

- Hữu Bằng....tôi đang mang.... Áaa

Trình Ngữ Lam dường như không còn sức, khuôn mặt bỗng chốc tái nhớt, hai mắt đã lờ mờ đi, bụng cô đau nhói như cắt đứt ruột gan.

- Cứu... con... tôi.... làm ơn dừng lại...

Dương Hữu Bằng dừng lại mọi động tác tay chân, hơi thở của anh trở nên khó khăn khi nhìn thấy dòng máu đang chảy xuống hai chân của cô, ướt cả chiếc váy cô đang mặc.

- Ngữ Lam... em đang mang thai?

- Mau cứu...con tôi... hức..

- --

Lúc này, ở một căn hộ chung cư cao cấp, có một người con gái đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời. Mái tóc dài xõa xuống, gương mặt kiều diễm động lòng người, đôi mắt đỏ ngầu, khé môi khẽ nhếch lên, đưa tay uống cạn ly rượu rồi bật cười điên dại.....