Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

Chương 58: Tin Nhắn




- Anh đi đâu vậy?

- Anh có việc gấp.

Trình Ngữ Lam nhìn lên đồng hồ treo tường, giờ này chỉ mới 4 giờ sáng, không biết anh có việc gì mà gấp đến thế...

- Anh cẩn thận nhé.

Mộ Duật Hành mỉm cười, đi lại ôm lấy mặt cô, hôn lên trán cô như trấn an.

- Ừ.

Trong lòng của Trình Ngữ Lam ngập tràn lo lắng, đặt tay lên bụng xoa nhẹ rồi khẽ mỉm cười. Ngày mai là tới ngày sinh nhật của anh rồi, chắc chắn anh sẽ rất vui khi biết mình được làm ba.

Ánh mắt mơ màng, há miệng ngáp một hơi dài. Trình Ngữ Lam nằm xuống giường, quơ tay ôm lấy chiếc gối của anh vào lòng rồi tiến vào giấc ngủ.

Trình Ngữ Lam ngủ một giấc đến 8 giờ sáng, cô khẽ vươn vai ngồi dậy, liếc mắt nhìn xung quanh xem Mộ Duật Hành đã về chưa.

Thở dài một hơi, Trình Ngữ Lam buồn chán giở chăn bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Xuống nhà ăn sáng rồi ra ngoài sofa xem phim, xem chán thì lại lướt điện thoại, lướt điện thoại chán thì đọc sách. Trình Ngữ Lam cảm thấy rất khó chịu, buồn chán khi không có anh ở nhà...

Cô đã quen có anh rồi, bây giờ anh đi công việc cô liền cảm thấy nhớ nhung không tả xiết....

' Ting ting '

Bỗng nhiên chuông điện thoại của Trình Ngữ Lam vang lên, báo rằng có tin nhắn gửi đến. Cô nhíu mày đặt vội cuốn sách xuống bàn, cầm lấy điện thoại lên xem là ai đã gửi tin nhắn đến cho mình và nội dung tin nhắn là gì.

Khuôn mặt Trình Ngữ Lam bỗng chốc cứng đờ, hai hàng chân mày nhíu chặt, đôi mắt đỏ au nhìn vào màn hình điện thoại....

Bên trong màn hình là những hình ảnh của Mộ Duật Hành với một người con gái cùng nhau ở bar uống rượu, cả hai còn quấn quýt thân mật hôn nhau dưới ánh đèn mờ ảo. Quá đáng hơn là một đoạn video ngắn, ghi lại cảnh giường chiếu của cả hai, hai thân thể trần truồng ủng đỏ quấn lấy nhau không một khe hở, anh còn mút mát bầu ngực căng tròn của người con gái đó một cách say mê không lối thoát, tiếng rên rỉ thở dốc của cả hai vang lên trong căn phòng đậm mùi tanh của tình dục.

Nước mắt trực trào rơi xuống, những tiếng rên rỉ thở dốc của cả hai như những vết dao đâm vào tim của Trình Ngữ Lam, làm cô đau đớn không thể nào tả nổi...

Anh đang trả thù cô ư?

Ngày trước anh cũng nhận được một đoạn video của cô và Dương Hữu Bằng, nên bây giờ anh muốn cho cô hiểu được cảm giác đau đớn của anh như thế nào ư?

Anh thật quá đáng!

Gạt đi giọt nước mắt, Trình Ngữ Lam lấy hết cam đảm xem lại một lần nữa. Cô nghĩ đây chỉ là ảnh ghét, ánh sáng cũng không rõ ràng, video không quay cận khuôn mặt, người đàn ông trong đoạn video đó rất có thể không phải là anh mà là một người có tướng mạo, gương mặt giống anh và được chỉnh sửa hoặc do góc quay....

Cô tin anh, cô đặt niềm tin vào anh rất lớn, cô không thể vì một vài hình ảnh và một đoạn video ngắn mà đã gán tội danh ngoại tình cho anh.

Xem qua xem lại, Trình Ngữ Lam vẫn cảm nhận được người đàn ông đó chính là anh...

Đặt điện thoại xuống bàn, cô nhớ lại những biểu hiện của anh trong mấy ngày hôm nay. Từ hôm cô từ chối không cho anh gần gũi dường như anh cũng không đòi hỏi. Hai hôm nay, ngày nào trong người của anh cũng có rượu, ban ngày thì cũng không có ở nhà.

Giống như sáng hôm nay vậy, mới 4 giờ sáng anh đã vội vàng thay đồ đi ra ngoài. Cô hỏi anh, anh luôn nói là có việc bận, nhưng anh không nói là bận việc gì.

Trình Ngữ Lam vội cầm lấy điện thoại, bấm nút gọi lại cho số điện thoại vừa gửi tin nhắn cho cô, nhưng đầu dây bên kia không nghe máy.

Trình Ngữ Lam kiên trì gọi thêm lần nữa, cô muốn biết người gửi tin nhắn đó là ai, nhưng kết quả cũng giống như lần đầu.

' Ting ting '

Điện thoại của Trình Ngữ Lam lại vang lên, một tin nhắn được gửi đến, chính là số điện thoại vừa rồi.

Trình Ngữ Lam nhìn vào màn hình điện thoại. Trong đó không có hình ảnh cũng không có một đoạn video nào cả, mà chỉ là một dòng tin nhắn.

" Khách sạn Thiên Đường, phòng 301, 6 giờ tối nay "

Trình Ngữ Lam cau mày, khách sạn ư? Muốn cô đến đó làm gì?

Chẳng lẽ là....

" Tại sao tôi phải đến đó? "

' Ting ting '

" Tận mắt chứng kiến "

Bốn chữ ' tận mắt chứng kiến ' như đâm xiêng qua tim của Trình Ngữ Lam, nước mắt lã chã rơi xuống không ngăn lại được...

Ngã người ra sau sofa, ngước mắt lên nhìn trần nhà. Chẳng lẽ dục vọng cao hơn cả tình yêu với cô, cao hơn cả hạnh phúc gia đình.

Đặt tay lên bụng xoa nhẹ, nước mắt tuông ra nhiều hơn khi cô không biết phải làm sao...

Đứa con của cả hai còn chưa được 5 tuần, nếu vì việc này mà ly hôn thì đứa bé phải làm sao?

Không thể! Con của cô không thể sống trong hoàn cảnh ba mẹ ly hôn được, như vậy sẽ rất đáng thương.

Nghĩ vậy, Trình Ngữ Lam liền bấm gọi cho Mộ Duật Hành...

- Alo, anh nghe đây.

- Anh về chưa?

- Chưa, chắc đến tối anh mới về.

Hơi thở của Trình Ngữ Lam như tắt nghẹn, lồng ngực đau nhói không thể nào tưởng tượng được, bây giờ đến khóc, cô cũng không khóc được.

Bàn tay run rẫy đặt ở lồng ngực, khó khăn lắm mới mở miệng nói ra một câu hoàn chỉnh...

- Anh về...ngay bây giờ được không?

- Em sao vậy? Không khỏe sao?

Giọng nói có chút gấp gáp, lo lắng..

- Em...

Câu nói chưa dứt thì bỗng nhiên bên tai của Trình Ngữ Lam nghe được giọng nói của phụ nữ... nếu như cô đoán không lầm thì giọng nói đó là của Mạc Kỳ Vân.

- Kiểm tra xem.... Ừm, Ngữ Lam, em sao vậy, không khỏe chỗ nào?

- Anh bận việc gì vậy? Hay là em đem thức ăn trưa đến cho anh.

- Không cần đâu, nói anh nghe? Em không khỏe chỗ nào?

- Không có, chỉ muốn anh về sớm với em thôi.

- Ừ, anh đang bận. Nếu em không khỏe thì gọi cho anh.

Trình Ngữ Lam cúp máy, nước mắt lăn dài xuống khuôn mặt...

Cô sẽ cho anh một cơ hội nếu như anh dừng lại kịp lúc. Nếu không cả đời này, cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.