Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Triều Tư

Chương 64




Đã gần tới 9 giờ, mọi người trong tòa soạn cũng đã rời đi gần hết, chỉ còn lại lác đác vài người. Cả tòa soạn trở nên vô cùng im ắng. 

Trong sự im lặng ấy, lời nói chân thành của Tống Nguyên Dã lọt vào tai cô thật rõ ràng. Cô ngẩn người đón nhận ánh mắt vứa đau lòng vừa ngại ngùng của anh, nước mắt Khương Ninh lại không kìm được mà chảy xuống trước mặt anh. 

Tống Nguyên Dã cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhưng có lau thì vẫn không thể hết. Trong lòng Tống Nguyên Dã khẽ run, anh cảm thấy hối hận khi nhắc tới chuyện này vào lúc này. 

"Đừng khóc, Ninh Ninh. Anh xin lỗi. Đều là lỗi của anh." Tống Nguyên Dã nhẹ nhàng dỗ dành cô, "Là lỗi của anh, anh không nên nhắc tới chuyện này."

Khương Ninh hai mắt đỏ hoe. Giọng cô nghẹn ngào: "Không, không phải lỗi của anh. Anh không cần phải xin lỗi em. Cho dù là trước đây hay là bây giờ, anh đều không cần phải xin lỗi em."

"Vậy sao em còn khóc?" Tống Nguyên Dã ôm Khương Ninh vào lòng, "Em cứ khóc, anh tưởng em không muốn tha thứ cho anh."

Mặt Khương Ninh áp vào lồng ngực rắn chắc cyả anh, cô nức nở, nhẹ giọng nói: "Bởi vì em đang rất hạnh phúc, Tống Nguyên Dã, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc."

Ánh mắt Tống Nguyên Dã nhẹ nhàng đến tận cùng. Bàn tay anh đặt lên eo Khương Ninh, ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: "Hiện tại anh cũng rất hạnh phúc."

"Bởi vì em."

....

Ngồi vào xe, Tống Nguyên Dã nói tiện đường ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ, bảo cô đợi một lát.

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình phản chiếu trên cửa kính xe, khẽ thở dài. 

Thế mà cô lại có thể khóc đến mất cả hình tượng như thế trước mặt anh. 

Lúc còn mải suy nghĩ lung tung, bên cạnh cô vang lên tiếng mở cửa xe. Khương Ninh quay lại nhìn, Tống Nguyên Dã cầm theo một cái gói to. 

Anh lấy một túi nước đá ra, đưa cho cô: "Chườm lên mắt em đi."

"Vâng." Khương Ninh lấy túi nước đá trong tay anh, chườm lên mắt. Cô thấy hơi lạnh, mắt cũng dễ chịu hơn nhiều. 

"Em muốn đi ăn ở đâu?" Tống Nguyên Dã lấy trong túi ra một chai nước, uống một ngụm rồi hoi cô. 

"Em ăn gì cũng được." Nhớ tới cuộc gọi vừa rồi với Chu Trạch Sơ, anh ta nói đưa đồ cho cô, Khương Ninh nói: "Em cần về nhà trước 10 giờ."

"Có chuyện gì thế?" Tống Nguyên Dã hỏi. 

Khương Ninh do dự một lúc, cuối cùng cũng nói thật: "Là Chu Trạch Sơ, anh ấy tới đưa đồ cho em."

Nói xong, Khương Ninh lo lắng liếc nhìn Tống Nguyên Dã. Sợ anh hiểu lầm. cô vội giải thích: "Là mẹ anh ấy nhờ anh ấy đưa cho em. Bởi vì lúc trước khi ở Đồng An, em và mẹ được gia đình anh ấy giúp đỡ rất nhiều, cho nên cũng không thể từ chối được. Em chỉ xem Chu Trạch Sơ như là anh trai, không có tình cảm gì khác."

Nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, Tống Nguyên Dã cười cười, vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Anh biết. Em không cần giải thích. Anh tin em."

Hai người tìm một quán ven đường ăn chút gì đó rồi quay lại khu chung cư, đỗ xe dưới tầng tòa của Khương Ninh, Tống Nguyên Dã tính đưa Khương Ninh lên nhà. 

Anh nắm tay cô, hai người rời khỏi thang máy, đúng lúc trông thấy Chu Trạch Sơ đang đứng trước cửa đợi Khương Ninh. 

Nghe thấy phía sau vang lên tiếng "bip", Chu Trạch Sơ quay đầu lại, nhìn thấy Tống Nguyên Dã và Khương Ninh đứng cạnh nhau. Ánh mắt anh lại nhìn xuống dưới, thấy hai bàn tay đan chặt vào nhau, trong lòng như bị điện giật, dường như có chút cảm giác đau đớn. 

Ngoại trừ một tia buồn bã hiện lên trong mắt khi anh cụp xuống, vẻ mặt anh cũng không có gì thay đổi. 

Trông thấy anh, Tống Nguyên Dã buông tay Khương Ninh ra, cúi đầu nói với cô ngày mai cùng đi ăn rồi rời đi, nhường chỗ cho hai người. 

Chu Trạch Sơ mỉm cười đi tới, dường như chưa trôgn thấy cảnh tượng thân mật vừa rồi của hai người. Giọng điệu của anh vẫn bình thường như mọi khi: "Hôm nay em bận à? Sao về muộn thế?"

"Không có gì đâu. Tan làm em ra ngoài ăn." Khương Ninh nhẹ giọng trả lời: "Anh tới lúc nào thế?"

"Anh cũng vừa đến." Chu Trạch Sơ nói. 

Khương Ninh khẽ "vâng" rồi đi tới mở cửa. Cô quay người nói với anh: "Anh vào nhà chút đi."

"Được." Chu Trạch Sơ không khách khí, mang theo đồ bước vào. 

Đặt bưởi cùng các loại trái cây khác lên bàn, Khương Ninh rót một cốc nước ấm cho Chu Trạch Sơ. Anh nhận lấy, uống vài ngụm. 

Khương Ninh qyay sang nhìn. Yết hầu của anh lên xuống, góc nghiêng vẫn đẹp như ngày nào. 

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Uống nước xong, Chu Trạch Sơ đặt cốc lên bàn. 

Ngoại trừ tiếng độn nhỏ khi va chạm vào mặt kính thủy tinh, căn phòng hoàn toàn im lặng. 

Khương Ninh không biết nên nói gì. Từ ngày Chu Trạch Sơ tỏ tình với cô, cô như cảm thấy mắc nợ anh. 

Thế mà, Chu Trạch Sơ đã ở bên cô 8 năm, nhưng cô vẫn chỉ đặt tình cảm của mình vào mỗi Tống Nguyên Dã, không thể đáp lại anh. 

Chu Trạch Sơ như nhìn ra sự áy náy trong mắt Khương Ninh, giơ tay ra trước mặt cô, giọng điệu vô cùng thoải mái: "Em đang nghĩ gì vậy? Em quên mất vẫn còn anh đang ngồi đây à?"

"Em không nghĩ gì cả." Khương Ninh phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng cười. 

Chu Trạch Sơ nghịch nghịch chiếc cốc trong tay, cụp mắt xuống, thản nhiên hỏi: "Gần đây em thế nào?"

"Dạ?" Khương Ninh không biết anh đang ám chỉ điều gì. 

"Em và cậu ta..." Chu Trạch Sơ ngước mắt nhìn Khương Ninh, không nói hết câu. 

Khương Ninh trầm mặc một lúc: "Em và anh ấy... đang hẹn hò."

"Anh có thể nhìn ra." Chu Trạch Sơ cười nói, "Chúc mừng nhé."

Khương Ninh mím môi, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự tội lỗi: "Em thật sự xin lỗi, Chu Trạch Sơ."

"Sao lại xin lỗi anh." Chu Trạch Sơ nói, "Chuyện tình cảm thì không thể ép buộc được."

Thấy vẻ mặt Khương Ninh vẫn có hơi u sầu, Chu Trạch Sơ lại nói: "Nếu em thật sự thấy có lỗi với anh, vậy thì lấy giúp anh thêm một hộp bưởi nữa. Mẹ anh gửi cho anh ba hộp. Anh không thích ăn chua, em cũng biết mà. Nên bây giờ không biết giải quyết nó thế nào."

Khương Ninh cười nói: "Đươc, ăn xong phần này em sẽ tìm anh lấy tiếp."

"Không cần đâu. Lúc nào cần em cứ nói với anh, anh đưa tới cho em, khỏi phải chạy tới chạy lui phiền toái." Chu Trạch Sơ dùng ngón tay gõ nhẹ vào cốc, "Anh có nhiều thời gian rảnh hơn."

"Gần đây anh không bận à?" Khương Ninh hỏi. 

"Ừm. Dự án gần đây của anh vừa được hoàn thanh, giờ anh chỉ cần đến lớp, không còn việc gì khác để làm."

"..."

Trò chuyện một lúc, sự khó chịu trong lòng Khương Ninh cũng biến mất. Cả hai như đã quay lại như cũ, lúc chưa tỏ tình. 

Nói chuyện một lúc, Chu Trạch Sơ đứng dậy. muốn rời đi vì cũng đã muộn. 

Khương Ninh đứng dậy tiễn anh. Đi đến thang máy, Chu Trạch Sơ liếc nhìn cô gái bên cạnh: "Anh đi đây."

"Được." Khương Ninh gật đầu, "Trên đường anh nhớ lái xe chậm một chút."

Nhìn gương mặt trắng nõn, trong trẻo của cô, Chu Trạch Sơ nhịn không được, búng trán cô, cười nói: "Anh hiểu rồi. Sao em giống mẹ anh quá vậy."

Khương Ninh ôm trán, kêu lên: "Chu Trạch Sơ, đau quá."

Cửa thang máy mở ra, Chu Trạch Sơ bước vào. Anh quay người nhướng mày. Giống như 8 năm trước, trên đôi môi vẫn nở nụ cười xảo trá, dùng vẻ mặt không đứng đắn mà sửa lại cho cô: "Gọi anh là anh trai."

"...."

Chu Trạch Sơ đi rồi, Khương Ninh suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Tống Nguyên Dã: [Anh ấy đi rồi]

Một hồi lâu sau vẫn không có người trả lời, Khương Ninh tưởng anh đã ngủ nên không nhắn thêm, cô đi tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi. 

Sáng sớm hôm sau, Khương Ninh bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Đôi mắt mơ màng của cô cầm điện thoại lên nhìn, đã là 8 giờ sáng. 

Khương Ninh dụi dụi mắt, ngồi dậy, mở Wechat. Một đêm trôi qua, Tống Nguyên Dã vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. 

Anh vẫn chưa tỉnh à? Khương Ninh có chút nghi hoặc. 

Cũng không đúng. Trong ấn tượng của cô, Tống Nguyên Dã mỗi ngày đều dậy rất sớm. 

Khương Ninh lại gửi một tin nhắn khác cho Tống Nguyên Dã: [Anh tỉnh chưa?]

Gửi xong, cô lại mở vòng bạn bè ra cập nhật thông tin. 

Có một bài viết của Lâm Húc Xuyên cách đây 5 giờ: [Không say không về/ Cạn ly] Ngoài ra phía dưới còn có một bức ảnh chụp bàn đầy rượu. 

Ánh mắt Khương Ninh chỉ dừng lại ở bài viết này một lúc rồi lướt qua. Lướt cập nhật một lúc, Tống Nguyên Dã vẫn chưa trả lời. Khương Ninh cũng không đợi nữa, cô đặt điện thoại lên giường, đi vào phòng tắm rửa mặt. 

Rửa mặt xong quay lại, cô thấy Tống Nguyên Dã đã trả lời cô 3 phút trước: 

[Anh vừa tỉnh]

[Hôm qua về, Lâm Húc Xuyên kéo anh cùng Lương Tụng Văn, Trầm Tích đi uống rượu]

Hóa ra tiệc rượu hôm qua cũng có anh. Khương Ninh định nhắn hỏi thăm anh vài câu nữa. Cô đang soạn tin trên hộp thoại thì Tống Nguyên Dã đã gọi tới. 

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Ninh bắt máy, đối diện truyền đến giọng nói khàn khàn của người con trai vì ngủ không ngon: "Em ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa." Khương Ninh cầm điện thoại đi vào phòng khách. 

"Vậy em đợi anh một lát, anh tới ăn sáng với em." Bên cạnh Tống Nguyên Dã vang lên tiếng xào xạc. 

Nhớ tới bài đăng của Lâm Húc Xuyên được đăng 5 giờ trước, như vậy có nghĩa là thời gian Tống Nguyên Dã trở về ngủ còn không đủ 5 tiếng. 

Khương Ninh nghĩ ngợi, nói với Tống Nguyên Dã: "Anh không cần ở lại đây đâu. Tối qua anh về muộn như vậy, nên ngủ thêm một lát đi. Lát nữa em xuống ăn một mình cũng được."

"Được rồi." Bởi vì quá buồn ngủ, phải im lặng một lúc, anh mới nói: "Vậy anh ngủ thêm một lát. Lúc nào tỉnh lại thì anh gọi cho em."

"Được."

Tính chuẩn bị cúp điện thoại, Khương Ninh đột nhiên nhớ ra chuyện gì: "Để em mua thêm một suất cho anh, khi nào anh tỉnh ngủ thì ăn sau."

"Không cần đâu. Hôm qua anh uống nhiều rượu, dạ dày hơi khó chịu, không muốn ăn gì." Giọng Tống Nguyên Dã khá trầm. 

"Vậy được, anh ngủ thêm chút đi."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Khương Ninh đi xuống nhà hàng ăn sáng mà hai người từng đến. 

"Cô đến rồi sao?" Nhìn thấy cô, bà chủ nhiệt tình chào hỏi. Thấy cô tới một mình, bà lại hỏi: "Chỉ có cô thôi sao? Bạn trai cô không đi cùng à?"

Khương Ninh mỉm cười "ừm", biết ngay bà chủ đang nói tới Tống Nguyên Dã: "Anh ấy có chút việc, một mình tôi thôi."

"Ồ, ra vậy." Bà chủ không hỏi cô ăn món gì mà nhanh chóng mở nồi hấp, lấy ra bánh bao nhân tôm còn đang nóng hổi. 

"Giờ này vẫn còn ngũ cốc và bánh bao nhân tôm sao?" Khương Ninh nhìn thấy, tò mò hỏi. Cô vẫn chưa gọi món vì nghĩ rằng mấy món này là của người khác. 

"Đúng vậy." Bà chủ trả lời cô. 

"Vậy cho tôi một cái." Khương NInh lấy điẹn thoại ra, chuẩn bị trả tiền. 

Bà chủ đóng gói đồ đưa cho cô, cười nói: "Của cô đấy."

"Của tôi?" Khương Ninh chỉ vào mình, có chút khó hiểu, "Hình như vừa rồi tôi chưa gọi món."

"Sao cơ?" Khương Ninh sờ sờ tai, càng thêm bối rối. 

Bà chủ nói: "Cậu ấy suốt ba tháng nay đều gọi bữa sáng cho cô ở quán chúng tôi. Cậu ấy yêu cầu để lại cho cô một bánh bao nhân tôm với ngũ cốc, nói rằng cô rất thích ăn hai món này."

Khương Ninh ngẩn người ra. Cô chưa từng nghe Tống Nguyên Dã nói về chuyện này. 

Bà chủ tự nhủ: "Thật ra cửa hàng chúng tôi không nhận đặt trước. Nhưng mà tôi thấy cậu ta khá là tình cảm nên đồng ý, chỉ là không ngờ cậu ấy lại không nói cho cô biết."

Khương Ninh chợt cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy trong lòng. 

Không ngờ anh lại nhờ chủ quán để lại những thứ này cho cô. 

"Cô gái à, tôi chỉ muốn nói cho cô nghe. Cậu ấy rất là tốt đó. Lúc đầu cậu ta muốn gọi trước bữa sáng suốt ba tháng cho cô, tôi chưa đồng ý đâu. Nhưng cậu ta bảo cô không ăn sáng sẽ bị hạ đường huyết mà ngất xỉu. Nhưng cô lại luôn dậy muộn nên không có gì để ăn. Bơie thế mà cậu ta cứ nài nỉ tôi để lại hai món này cho cô."

"Cô gái à, tôi là người từng trải nên tôi biết cậu ấy thật sự rất tốt. Giá như hai người có thể tiến tới hôn nhân cũng tốt biết mấy."

"..."

Bà chủ nói rất nhiều chuyện với Khương Ninh. Nhưng lại đúng lúc có người tới gọi món nên bà chủ lại tiếp tục công việc. 

Khương Ninh nhận lấy bữa sáng, cảm ơn rồi ra về. Dọc đường cô cứ nghĩ về lời nói của bà chủ. 

Làm sao anh biết cô bị hạ đường huyết nếu không ăn sáng?

Kỳ thật Khương Ninh luôn mắc phải vấn đề này. Cho nên cô thường bỏ vài viên kẹo vào trong túi. Không ai biết thói quen này của cô. 

Khi gần xuống tới lầu, Khương Ninh nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu cách đó không xa. Vài bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh lên xe. 

Nhìn bóng dáng họ vội vã, Khương Ninh chợt nhớ tới ngày kiểm tra thể chất của cô vào năm cuối trung học. 

Ngày hôm đó, là Tống Nguyên Dã đã đỡ cô để cô không bị ngã. Có phải anh biết cô thường xuyên bị hạ đường huyết sau sự cố đó không?

Chuyện đó cũng đã lâu lắm rồi, đã tận 7 năm trôi qua. 

Vậy mà anh vẫn còn nhớ những gì xảy ra từ 7 năm trước?

Nghĩ tới chuyện này, tim Khương Ninh đập thình thịch. 

Cô quay người, nhìn về căn phòng của Tống Nguyên Dã. 

Trong llòng cô đầy sự nghi vấn. 

Lúc này, cô rất muốn được gặp anh. 

Rất muốn, rất muốn.