Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Triều Tư

Chương 44




Tống Nguyên Dã sau khi tạm biệt Khương Ninh, ăn uống với đồng nghiệp xong liền được gọi tới sở cảnh sát tình Hoàng Tây.

Bọn họ lần này đến Vân Hòa để tham gia cuộc họp trao đổi vụ an do Sở Cảnh sát tổ chức. Bởi vì năm ngoái khi bắt giữ tội phạm bị truy nã vì ép phụ nữ quan hệ tình dục ở thành phố Liễu Minh của tỉnh Hoàng Tây. Lúc đo họ đã giúp Sở Cảnh sát thành phố Liễu Minh phát hiện ra. Đó là một vụ án lớn về đột nhập nơi ở trái phép và cướp tài sản nên trưởng Sở Cảnh sát tình Hoàng Tây đặc biệt mời họ đến trao đổi trong buổi gặp gỡ này.

Cuộc họp kéo dài khoảng hai ngày, trưởng Sở còn mời trước Tống Nguyên Dã tới để nói chuyện nội bộ về kinh nghiệm xử lý các vụ án và điều tra.

Tại buổi họp đó, Tống Nguyên Dã gặp Viên Gia Doanh - người lúc trước đã cùng nhau phá án từ cục Cảnh sát thành phố Liễu Minh. Viên Gia Doanh nhìn thấy anh từ xa, liền chặn lại.

Hai người đứng đó nói chuyện một lúc. Viên Gia Doanh cảm thán nói: “May mắn là lúc đó có một phóng viên đã mạo hiểm nói với chúng tôi rằng trong biệt thự có một lối đi nên chúng tôi đã chặn trước. Bằng không thì Tiền Cửu và Vương Húc đều có thể chạy thoát.

Tiền Cửu và Vương Húc là đồng phạm trong vụ hiếp dâm phụ nữ. Tiền Cửu bị truy nã sau khi vội vàng bỏ trốn và không mang theo nhiều tiền. Anh ta tìm thấy Vương Húc, người trước đây đã hợp tác với hắn trong các hoạt động kinh doanh bất hợp pháp khác và hiện đang kinh doanh một mình ở thành phố Liễu Minh. Vốn muốn trốn tránh một thời gian, không ngờ rằng Vương Húc vừa thua rất nhiều trong một lần cược cờ bạc. Trả hết nợ, Vương Húc và Tiền Cửu bàn tính đến chuyện đột nhập cướp nhà.

Dựa vào kinh nghiệm phạm tội, bọn chúng đã nhiều lần thành công. Vì phạm tội quá mức kín đáo, nhóm người Viên Gia Doanh ở hiện trường không tài nào tìm được dấu vấn tay hay DNA trong quá trình điều tra.

Cuối cùng, khi Tống Nguyên Dã đang truy tìm Tiền Cửu, anh phát hiện ra hắn đã vô tình xuất hiện ở khu chung cư Nam Loan. Họ lần theo manh mối và phát hiện ra mối quan hệ giữa Tiền Cửu và Vương Húc, nhưng lúc đó hắn ta lại không bị bắt ở nhà của Vương Húc.

Sau đó, trong quá trình điều tra với người đến từ Cục Cảnh sát thành phố Liễu Minh, Tống Nguyên Dã dựa vào kĩ năng quan sát đã chú ý tới đoạn video giám sát ngắn duy nhất về vụ cướp. Trong đó có một người đàn ông vô tình xoa ngón tay hai lần sau khi tìm được mấy món đồ quý giá trong nhà nạn nhân, anh ngay lập tức nhận ra đó là Tiền Cửu.

Trong khi tìm kiếm thông tin liên quan về Tiền Cửu, Tống Nguyên Dã lại phát hiện thêm được thói quen nhỏ của hắn là ấn ngón cái và ngón trỏ vào nhau mỗi khi phấn khởi.

Có được thông tin đột phá này, họ bắt đầu tìm kiếm những tài sản bất động sản mà Vương Húc che giấu, cuối cùng tìm được khu biệt thự Cảnh Viên.

Ngay khi họ chuẩn bị bao vây Tiền Cửu và Vương HÚc, một phóng viên không biết lấy được thông tin từ đâu đã vội vàng chạy đến cục Cảnh sát, nói rằng nếu họ đến biệt thử hthì nhất định phải cho người canh gác khu vườn nhỏ phía sau biệt thử, bởi vì trong biệt thự có đào một lối đi nhỏ.

Cuối cùng, Viên Gia Doanh chia ra mấy người canh chừng chỗ đó. Không ngờ lại bắt được Tiền Cửu và Vương Húc đang chạy trốn theo đường đó.



Tống Nguyên Dã nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Anh đi thay một bộ quần áo thường ngày, vừa bước ra ngoài vô tình đụng phải phóng viên. Vì phóng viên đội mũ và đeo khẩu trang nên không nhìn thấy mặt cô. Nhưng anh luôn cảm giác rằng vóc dáng của cô và giọng nói “Tôi xin lỗi” nghe rất giống một người mà anh đã từng biết trước đây.

“Sau này tôi mới biết phóng viên đó là ai. Cô ấy họ Khương ở tòa soạn Vân Hòa. Bởi vì cô phóng viên trước đó đã phát hiện ra Vương Húc và người của hắn ta đang bán các sản phẩm chăm sóc sức khỏe có hại cho người già nên đã lén đến phỏng vấn hắn ta. Nhưng không biết vì lý do gì mà bài báo đó không được công bố vào lúc ấy, chỉ đến khi Vương Húc bị bắt thì bài báo mới được đăng tải.” Viên Gia Doanh tiếp tục nói những gì mà anh biết.

Khi nghe thấy họ của phóng viên là “Khương”, Tống Nguyên Dã nhướng mày, trong lòng dấy lên một cái tên. Anh không quá lộ liễu mà hỏi: “Tên phóng viên đó là gì?”

“Tôi nhớ hình như cô ấy tên là Khương Ninh.” Viên Gia Doanh gãi gãi đầu, rồi nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra rồi tìm kiếm trên trình duyệt, “Đúng rồi, trên mạng cũng có bài viết của cô ấy, cậu xem thử. Những chi tiết đặc biệt này trong bài có thể thấy rõ người ta đã nỗ lực rất nhiều để tìm ra được những câu chuyện bên trong như thế này.”

Tìm được bài báo đó, Viên Gia Doanh đưa điện thoại qua: “Đây, cậu xem thử.”

Tống Nguyên Dã cầm điện thoại lướt qua bài báo, lật đến cuối bài, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ “Phóng viên: Khương Ninh”.

Hóa ra lần đó là cô đã giúp bọn anh.

Không hề hay biết, hai người đã từng gặp nhau trong một thời gian ngắn ngủi nhưng lại không ai nhận ra nhau.

Trong đầu Tống Nguyên Dã dấy lên một dòng cảm xúc khó tả. Nhớ lại nụ cười điềm tĩnh của Khương Ninh, anh lấy điện thoại ra, vẫn còn ngồi ở hiện trường, gửi tin nhắn cho Khương Ninh.

*

Biết được Tống Nguyên Dã mời Khương Ninh đi ăn vào ngày mai, Trần Hạ thậm chí còn phấn khích hơn cả Khương Ninh.

Buổi tối không ăn cơm ở nhà nên cô dẫn Khương Ninh đi mua quàn áo. Khowng Ninh vốn nói không cần vì ở nhà vẫn còn, nhưng Trần Hạ lại nói quần áo ở nhà của Khương Ninh quá đỗi bình thường, không thích hợp để hẹn hò. Dưới sự nài nỉ của Trần Hạ, Khương Ninh cuối cùng cũng chọn một chiếc váy màu tím nhạt.

Sáng hôm sau, Khương Ninh hiếm lắm mới có một giấc ngủ ngon lành, lúc tỉnh dậy thì đã hơn 10 giờ.

Cô xỏ dép đi ra khỏi phòng ngủ tắm rửa, trong nhà vô cùng yên tĩnh, Trần Thục Vân hình như không ở nhà.

Rửa mặt xong, Khương Ninh đi đến bên tủ lạnh lấy một bình sữa, hâm nóng rồi ăn sáng với bánh mì.

Ăn cơm xong, vừa dọn bàn, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, sau đó còn có người dùng chìa khóa mở cửa bước vào.

Khương Ninh nhìn ra cửa, thấy người đi bên cạnh đang hỗ trợ Trần Thục Vân bưng bát đĩa, cô chớp mắt, có chút mơ hồ.

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Khương Ninh, Chu Trạch Sơ đi tới, dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên trán Khương Ninh, cười nói: “Sao thế, gặp anh ngạc nhiên lắm à?”

Khương Ninh lấy lại tinh thần, che trán, nhăn mày nói: “Anh làm gì thế? Vừa tới đã muốn bắt nạt em.”

“Được rồi, Trạch Sơ sao lại bắt nạt con? Anh đã giúp con rất nhiều ở Bắc Kinh, lần này đi ngang qua Vân Hòa, anh còn tới tặng quà cho con. Anh đối với con là đã quá tốt rồi.” Trần Thục Vân cởi áo khoác ra treo lên móc, sau đó đi tới lấy đồ từ tay Chu Trạch Sơ, “Trạch Sơ, đưa đồ cho dì, cháu lại sopha nghỉ ngơi một lát đi.”

Chu Trạch Sơ cười cười, vẫn không buông tay đang cầm túi ra: “Không sao đầu dì, con mang mấy thứ này vào bếp.”

Nói xong, Chu Trạch Sơ liền mang bát đĩa trong tay đi vào bếp, Trần Thục Vân cũng đi theo.

Đặt hết vào bếp, anh rửa tay rồi ngồi lên sopha, Khương Ninh tò mò hỏi anh: “Anh đến đây khi nào?”

“Sáng nay.” Chu Trạch Sơ lấy một tờ giấy trên bàn, lau nước vừa bắn lên người, “Lúc em đang ngủ.”

Trần Thục Vân rửa trái cây rồi mang ra ngoài, nghe Chu Trạch Sơ nói, liếc nhìn Khương Ninh: “Giá như con có thể chăm chỉ bằng một nửa Trạch Sơ. Nhìn xem, con ngủ đến mấy giờ, anh còn không đánh thức con dậy.”

Khương Ninh ngượng ngùng vuốt ve lọn tóc quanh tai cô: “Tối qua con đi mua sắm với chị Hạ Hạ, có hơi muộn.”

“Aiz, đúng rồi, không phải anh bảo có mang quà gì cho em sao? Là gì thế?” Để tránh Trần Thục Vân cằn nhằn, Khương Ninh đổi chủ đề.

Chu Trạch Sơ đứng dậy, lấy một chiếc hộp từ trong vali ra, ném vào ngực cô: “Đây, mở ra xem.”

Khương Ninh mở hộp, nhìn thấy một chiếc vòng cổ tinh xảo bên trong.

“Là anh chọn sao?” Khương Ninh có chút kinh ngạc.

Chu Trạch Sơ nhướng mày, hờ hững nói: “Chứ còn ai?”

“Mắt nhìn không tệ nha.” Khương Ninh cười nói.

“Đeo thử xem.” Chu Trạch Sơ lấy vòng cổ trong hộp ra, “Anh giúp em.”

“Được, cảm ơn anh.” Khương Ninh không suy nghĩ nhiều, vén mái tóc đen xõa trên vai, để lộ chiếc cổ thon dài.

Chu Trạch Sơ giúp Khương Ninh đeo vòng cổ. Nhìn làn da trắng nõn của cô, ánh mắt chu Trạch Sơ chớp vài cái.

Đúng như anh nghĩ, Khương Ninh đeo chiếc vòng này rất đẹp.

“Vòng cổ này anh mua ở đâu thế?” Khương Ninh rất thích, tùy ý hỏi.

Chu Trạch Sơ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra địa điểm thật sự: “Tùy Ninh.”

“Sao xa thế?” Khương Ninh lấy một quả nho trong rổ trái cây, bóc vỏ.

“Anh đi tham gia tọa đàm.” Chu Trạch Sơ nói dối không đỏ mặt, nhìn thấy nước nho chảy đầu ngón tay Khương Ninh liền lấy một tờ giấy đưa cho cô.

Khương Ninh nhận lấy tờ giấy, lau lau tay: “À, khi nào anh quay về Bắc Kinh?”

“Khi nào em về?” Chu Trạch Sơ hỏi lại cô.

“Ngày 6.”

“Vừa đúng lúc, anh cũng ngày 6 về, ta cùng về nhé.” Chu Trạch Sơ bật cười.

Khương Ninh gật đầu: “Được.”

….

Buổi trưa, mọi người ăn ở nhà. Buổi chiều cơm nước xong, Khương Ninh và Chu Trạch Sơ ngồi ở phòng khách xem phim hết cả buổi chiều. Buổi tối, Trần Thục Vân bảo Khương Ninh đưa Chu Trạch Sơ ra ngoài đi dạo.

Khương Ninh vừa mới thay quần áo và trang điểm xong, đợi tin nhắn của Tốngn Nguyên Dã, “Lát nữa em có việc rồi.”

“Có chuyện gì thế? Anh Trạch Sơ của con lâu lắm rồi mới tới đây chơi, không lẽ con muốn để anh con ở nhà một mình sao?” Trần Thục Vân nói.

“Cháu không sao, em ấy vội thì đi trước đi.” Chu Trạch Sơ cười nói.

Khương Ninh sờ sờ vành tai, nhìn thoáng qua Chu Trạch Sơ, nhẹ giọng nói: “Em có hẹn với bạn.”

“Bạn nam hay bạn nữ?” Trần Thục Vân rất nhạy cảm mà hỏi lại.

“… Bạn nữ.” Khương Ninh dùng giấy lau mồ hôi trên lòng bàn tay, vẻ mặt không thay đổi nói.

Vừa dứt lời, điện thoại Khương Ninh vang lên, cô vui vẻ cầm điện thoại đi về phòng.

Chu Trạch Sơ nhìn theo bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa, trong lòng trầm xuống.

Anh nhìn rõ tên người gọi trên màn hình điện thoại của Khương Ninh, là Tống Nguyên Dã.

Mãi đến khi Khương Ninh ngồi trên taxi, lúc này cô mới hồi hộp khi đi hẹn với Tống Nguyên Dã.

Đến địa điểm đã hẹn trước, Khương Ninh xuống xe.

Cô nhìn quanh, không thấy bóng dáng Tống Nguyên Dã đâu.

Khương Ninh lấy điện thoại ra, nhìn tên anh trong lịch sử cuộc gọi, do dự không biết có nên gọi hay không.

Trong khi cô đang do dự, một đứa trẻ đi xe đạp bất ngờ lao ra từ trong góc đường.

Cậu bé phóng xe rất nhanh, nhìn thấy Khương Ninh bên đường, không kịp phanh lại, vội vàng hét về phía cô: “Nhường đường! Mau tránh ra! A a a a! Đâm người mất!”

Nghe thấy tiếng động, Khương Ninh quay đầu lại nhìn. Một bàn tay kéo cô sang một bên. Cô chưa kịp đứng vững đã vô thức nắm lấy bàn tay đang đỡ lấy cánh tay mình.

Hai tay kề sát nhau, Khương Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy yết hầu của Tống Nguyên Dã, theo sau đó là chiếc mũi cao và đôi mắt đen sâu thẳm.

Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức như ôm lấy nhau. Bầu không khí mơ hồ lan tràn. Lòng bàn tay Khương Ninh dần nóng lên, cô nhanh chóng đứng thẳng và thu tay lại.

Lại nhìn vào mắt Tống Nguyên Dã, cô đỏ bừng mặt, trong đầu cô ngập tràn cảnh tượng vừa rồi.

Cô đã vô tình nắm tay Tống Nguyên Dã.