Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Triều Tư

Chương 38




Tới tòa soạn Bắc Kinh được hơn hai tháng, Khương Ninh dần quen với nhịp sống ở đây. Mặc dù so với ở Vân Hòa thì có vội hơn một chút, nhưng cô không cảm thấy mệt mỏi vì hàng ngày vẫn luôn được làm những gì mình thích.

Tuy nhiên vì công việc bận rộn nên cô cũng ít liên lạc với Chu Trạch Sơ hơn. Lúc đầu, hai người còn thi thoảng đi ăn tối với nhau, nhưng gần đây vì Khương Ninh bận tăng ca để cập nhật thông báo về các trang mạng Internet, hai người thậm chí còn không gửi cho nhau tin nhắn nào.

Tối thứ sáu, Khương Ninh ở lại tòa soạn tơi hơn tám giờ mới về nhà. Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Chu Trạch Sờ đứng trước biển tòa soạn chờ cô.

Người con trai này vóc dáng cao gầy, dung mạo dễ nhìn, rất nhiều cô gái đi ngang qua cũng quay lại nhìn anh.

Nhìn thấy anh, Khương Ninh có chút kinh ngạc, bước đến hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh ghé qua gặp em.” Chu Trạch Sơ nói, “Nhân tiện muốn đến ăn tối với em.”

“Anh đến cũng không nói với em một tiếng, em sẽ tan làm sớm, không để anh đợi lâu như vậy.” Khương Ninh cười nói.

Chu Trạch Sơ nhướng mày: “Cả tuần này được mấy lần em tan làm sớm? Ngay cả tin nhắn của anh em cũng rất lâu mới trả lời.”

“…” Khương Ninh chỉnh lại dây đeo túi, “Cũng vì gần đây hơi bận.”

“Anh biết em bận, nên hôm nay anh sẽ đãi em một bữa thật thịnh soạn để bồi bổ thân thể.” Chu Trạch Sơ đưa Khương Ninh ra xe. Xe của anh đậu bên đường. Anh mở cửa, để Khương Ninh ngồi vào bên trong, lại hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được, anh chọn địa điểm đi.” Khương Ninh đặt túi sang một bên, thắt chặt dây an toàn.

“Được.”

Cuối cùng Chu Trạch Sơ chọn một quán ăn cay Tứ Xuyên. Gọi món xong, anh lấy bộ đồ ăn trước mặt Khương Ninh, rửa sạch bằng nước nóng, rót đồ uống vào tách trà rồi đưa tới trước mặt cô.

Quá trình này rất tự nhiên mà quen thuộc.

“Ngày mai em rảnh không?” Rót nước xong, Chu Trạch Sơ hỏi Khương Ninh vẫn đang bận rộn trước mặt.

“Em nghĩ là có. Cuộc họp đến ngày hôm nay là xong, mọi việc cũng gần xong rồi.” Cô vừa ngồi xuống, tổng biên tập đã gửi tin nhăn cho cô. Khương Ninh cúi đầu trả lời, không ngẩng lên.

“Vậy ngày mai ta đi xem phim nhé.” Nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô gái đối diện, Chu Trạch Sơ trầm ngâm một lúc, dường như đã quyết định, “Anh có chuyện muốn nói với em vào ngày mai.”

Vừa đúng lúc trả lời tin nhắn xong, Khương Ninh cất điện thoại, ngẩng đầu lên cười với anh: “Sao vậy? Hôm nay không thể nói sao?”

“Không thể.”Chu Trạch Sơ lười biếng liếc nhìn cô, “Em không nghĩ là muốn thật hy vọng tới ngày mai à?”

Khương Ninh chớp mắt: “Em chỉ biết, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.”

“Yên tâm, anh không làm em thất vọng đâu.” Vừa nói xong, người phục vụ đã bưng đồ ăn lên cho hai người. Chu Trạch Sơ đẩy đồ ăn đến trước mặt Khương Ninh, “Ăn trước đã.”

Tăng ca tới tận bây giờ, Khương Ninh cũng thực sự thấy đói. Cô “ừm” một tiếng rồi bắt đầu cầm đũa.

Cơm nước xong, Chu Trạch Sơ đưa Khương Ninh về nhà. Hai người mua vé xem phim lúc 10 giờ 30, chốt sẽ tới rạp lúc 10 giờ.

Khương Ninh mãi tới 9 giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Tắm rửa sạch sẽ rồi ăn vài lát bánh mì, cô thu dọn đồ đạc đi tàu điện ngầm tới chỗ hẹn.

Vừa tới ga tàu điện ngầm, biên tập viên lại gọi điện.

Khương Ninh nghe may, bên kia vang lên một giọng nói khá là trẩn trương: “Em mau tới tiệm hoa Cửu Cửu ở số 35 đường Thanh Hà. Vừa rồi ở đó có vụ phóng hỏa làm thương rất nhiều người. Em không cần báo lại với tòa soạn. Chị đã yêu cầu Khâu Vũ lấy thiết bị tới hiện trường, em cũng nhanh chóng tới đó đi, càng nhanh càng tốt.”

“Được, em biết rồi.” Cup điện thoại, Khowng Ninh liêc nhìn chuyến tàu điện dẫn đến thành phố điện ảnh Đức Húc, không chút do dự liên xoay người đi về hướng ngược lại.

Chu Trạch Sơ đến thành phố điện ảnh Đức Húc rất sớm. Bởi vì hôm nay là ngày thất tịch, ở đây có rất nhiều cặp đôi.

Anh mua trước bỏng ngô và Coca, ngồi đợi Khương Ninh. Trong lúc chờ, Chu Trạch Sơ lấy chiếc vòng cổ vừa mua ở cửa hàng trang sức ra nhìn một lần nữa. Chiếc vòng cổ dưới ánh đèn trông vô cùng rực rỡ. Nghĩ đến cảnh lát nữa chiếc vòng sẽ trông như thế nào trên chiếc cổ thon thả của cô, khuôn mặt anh thoáng lên vẻ dịu dàng.

Thời gian trôi qua, Khương Ninh vẫn chưa đến. Chu Trạch Sơ thỉnh thoảng cầm điện thoại lên xem giờ, lại mở Wechat xem tin nhắn chưa đọc, sợ bỏ lỡ tin nhắn nào của Khương Ninh.

Còn nửa tiếng nữa là phim bắt đầu. Chu Trạch Sơ tính gọi điện cho Khương Ninh để hỏi xem cô đang ở đâu thì Khương Ninh lại gọi cho anh trước.

Giọng nói của Khương Ninh ở đầu dây bên kia có chút hổn hển. Mí mắt Chu Trạch Sơ giật giật. Giọng nói xin lỗi của Khương Ninh truyền đến: “Hôm nay em có nhiệm vụ phỏng vấn gấp, không thể xem phim cùng anh được. Ngày khác đi được không ạ?”

Chu Trạch Sơ trầm mặc vài giây, “Không sao đâu, em cứ làm việc của mình trước. Lúc khác xem phim cũng được.”

“Hôm nay anh muốn nói gì với em thế?” Khương Ninh tò mò hỏi.

Chu Trạch Sơ nhìn sợi dây chuyền trong tay, “Không có gì quan trọng. Anh chỉ muốn khuyên em sắp tới phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, đừng để mẹ em phải lo lắng.”

“Ừm, em hiểu rồi.” Khương Ninh trả lời, “Vậy không nói nữa, đồng nghiệp vừa gọi cho em.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Chu Trạch Sơ một mình ngồi trong rạp rất lâu. Anh nhìn hai cốc Coca trước mặt, khóe miệng có chút chua chát.

*

Khương Ninh chạy tới hiện trường, trước cửa hàng hoa bị mọi người vây quanh. Đồng nghiệp của cô, Khâu Vũ trông thấy liền vẫy tay với cô: “Khương Ninh, ở đây.”

Khương Ninh chen qua đám người. Bởi vì Khâu Vũ tới sớm nên chiếm được vị trí có tầm nhìn tốt.

“Tôi chụp ảnh ở đây. Những người bị thường vừa rồi đã được đưa tới bệnh viện. Kẻ phóng hỏa và chủ tiệm đang ở đồn cảnh sát, lát nữa chúng ta chia nhau ra nhé.” Khâu Vũ vừa nói vừa cất chân đế và máy ảnh lại.

“Được.” Khương Ninh cầm giúp mấy món đồ trên tay rồi cả hai người lao lên xe.

Đồn cảnh sát cùng đường với bệnh viện. Khâu Vũ đưa Khương Ninh tới trước cổng đồn rồi mới lái xe tới bệnh viện.

Đồn cảnh sát đã có vài phóng viến đứng đấy chờ đợi. Bởi vì nhiều người như vậy, sợ tiến vào sẽ rất hỗn loạn nên bảo vệ đã ngăn hết mọi người đứng bên ngoài. Đứng ngoài cổng, Khương Ninh điều chỉnh trang bị, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, sẵn sàng đặt câu hỏi.

Một lúc sau, chủ tiệm hoa bước ra sau khi lấy khẩu cung. Các phóng viên chen nhau xông tới, vây quanh cô để phỏng vấn.

Giữa một đống tiếng nói ồn ào, Khương Ninh hỏi xong câu hỏi của cô rồi lùi ra xa.

Co đứng sang một bên, nhìn cuộn phim mình vừa quay lại, đồng thời lắng nghe câu hỏi của người khác để điền vào những phần còn thiếu của mình.

Cô mải nhìn vào máy ảnh, khôngg nhận ra có một bóng người đứng trước mặt mình.

“Khương Ninh?”

Nghe được âm thanh của Tống Nguyên Dã, Khương Ninh khẽ run lên, trong nháy mắt cô đã cho rằng mình nghe nhầm.

Cô ngẩng đầu lên, trong con mắt thoáng lên chút bối rối.

Tống Nguyên Dã từ xa đã trông thấy Khương Ninh cầm theo máy ảnh giữa một đám đông. Dáng người cô vừa nhỏ vừa yếu, tưởng chừng như cơn gió thổi qua cũng có thể khiến cô bị ngã. Dù bị ép đẩy ra bên ngoài, nhưng cô vẫn nỗ lực tiến về phía trước.

“Cậu tới phỏng vấn?” Tống Nguyên Dã liếc nhìn máy ảnh trong tay cô.

“Ừm.” Lại nghe được giọng nói của anh, Khương Ninh phục hồi tinh thần, liếc nhìn tòa nhà phía sau rồi hỏi: “Cậu làm việc ở đây à?”

“Đúng thế.” Tống Nguyên Dã gật đầu, liếc nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô gái, không nhịn được hỏi: “Có muốn theo tôi vào trong nghỉ một lát không?”

“Được không?” Trái tim Khương Ninh đập thình thịch, cô ngẩng đầu nhìn anh, lông mi run run.

“Được.”

Bước vào bên trong, Tống Nguyên Dã cầm lấy máy ảnh trong tay Khương Ninh. Lúc cầm trên tay, anh cảm thấy khá là nặng.

Tống Nguyên Dã liếc nhìn cánh tay gầy gò của cô, không biết làm thế nào mà cô có thể cầm được cái này.

Bước vào bên trong, Tống Nguyên Dã sắp xếp cho cô vào trong phòng họp của đội.

Ngồi ở đây được gió lạnh điều hòa thổi vào, Khương Ninh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vừa rồi ngoài kia đông người, thời tiết oi bức khiến cô có chút khó thở.

Tống Nguyen Dã đưa cho cô một cốc nước. Bởi vì hiện tại đang rất khát, Khương Ninh nhận lấy, uống mấy ngụm là hết.

“Uống nữa không?” Tống Nguyên Dã hỏi cô.

“Có.” Khương Ninh đưa cốc qua, “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Tống Nguyên Dã rất nhanh đã lấy cho cô một ly nước khác, sau đó kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống.

Anh ngồi bên cạnh, trái tim Khương Ninh không thể khống chế được mà đập liên hồi. Cô uống thêm mấy ngụm nước, đặt cốc nước lên bàn, tìm chủ đề: “Cậu không đi thẩm vấn sao?”

“Sáng nay tôi có việc nên không tới. Là nhóm Lục Phóng đi bắt được hung thủ.” Tống Nguyên Dã thuận miệng nói.

“Vậy cậu có nghe Lục Phóng nói vì sao lại phóng hỏa giết người không?” Khương Ninh lại mắc bệnh nghề nghiệp, giống như cô đang phỏng vấn Tống Nguyên Dã vậy.

“Không nghe cậu ta nói gì.” Sau khi Khương Ninh uống xong cốc nước, Tống Nguyên Dã đi lấy cho cô một ly khác, “Nhưng lát nữa cậu có thể đi hỏi cậu ta.”

“Được.” Khương Ninh nắm chặt ly nước trong tay, cảm giác lành lạnh truyền tới, khiến tâm tình cô phấn chất hơn một chút.

Ngồi trong phòng họp một lúc, ngoài cửa âm thanh dần lớn hơn. Lục Phóng cùng hai người đẩy cửa bước về vị tri của mình.

“Tên đó đúng là không phải người. Chỉ vì bạn gái muốn chia tay mà đổ xăng vào người cô ta.” Một người trong đó nói.

“Còn không phải sao. Hôm nay vẫn là ngày Thất tịch. Không biết chừng các cô gái đời này sẽ bị ám ảnh, không bao giờ muốn nghĩ tới thất tịch nữa…” Một giọng nói khác truyền tới từ bên ngoài phòng họp.

Hôm nay là thất tịch?

Khương Ninh không nhịn được liếc mắt sang bên cạnh.

Tống Nguyên Dã hôm nay đi làm, chẳng lẽ là do hôm nay không có hẹn sao?

Có nghĩa là hiện tại anh chưa có bạn gái phải không?

Nghĩ tới đây, Khương Ninh cụp mắt xuống, đè nén niềm vui bất giác dâng trào trong lòng.

Ngoài cửa thanh âm ngày càng gần. Khương Ninh ngăn lại dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Cánh cửa bị đẩy ra. Khi nhìn thấy hai người bên trong, Lục Phóng giật mình lùi lại vài bước: “Đ*! Sao trong này lại có người!”

Những người bên cạnh nhìn thấy một cô gái ngồi bên cạnh Tống Nguyên Dã, vẻ mặt kinh ngạc, bị kích động mà hét lên với những người phía sau:

“Đại Chu! Mau tới đây! Đội trưởng Tống đưa bạn gái tới rồi!”