Triều Tư Mộ Noãn

Chương 69. Phẫu thuật




Thập Nhất là từng điều tra qua thân thế của mình, là trong thời gian ở nước ngoài, lúc trước Vệ Kiều nói giúp nàng tìm người nhà, muốn đưa nàng đi, đây là cái gai trong lòng nàng, thủy chung đâm vào lồng ngực nàng, làm cho nàng đêm không thể say giấc, khi bản thân đã có năng lực, chuyện đầu tiên chính là điều tra thân thế của mình, cha mẹ là người như thế nào, nàng cũng biết mình là bị vứt bỏ, biết rõ phụ thân nàng là vì tai nạn giao thông qua đời, chỉ là không biết có liên quan đến Vệ gia, nàng tất nhiên cũng sẽ không tin, phụ thân của Vệ Kiều sẽ làm ra chuyện như vậy, giết người để lấy tim, nàng tin tưởng Vệ Kiều vô điều kiện, nhưng vẫn là có oán trách.

Phụ thân nàng và Vệ gia có mối quan hệ như vậy, người kia thế nhưng lại không tự nói với mình, để một ngoại nhân nói cho nàng biết chân tướng, làm sao có thể như vậy được?

Cho nên nàng nổi lên tiểu tính tình, Thập Nhất khẽ thở dài, sau khi nổi lên tiểu tính tình, người khó chịu vẫn là chính mình, hiện tại từng giây từng phút đều muốn gặp người kia, nhưng là vừa oán người kiakhông tự mình nói rachân tướng, liền cứ như vậy mà kéo dài, không liên hệ.

Sau khi ăn cơm trưa, Thập Nhất đem tất cả tư liệu Cố Hòe đưa sắp xếp cẩn thận, cổ phần công ty chính thức chuyển sang dưới tên nàng, đợi đến khi nàng trở về Giang thành, liền có thể trả cho Tam tiểu thư rồi, nghĩ đến Vệ Kiều, Thập Nhất nhịn không được mà mỉm cười, nàng cân nhắc nửa ngày vẫn là nhắn tin cho Vệ Kiều: Buổi chiều ta sẽ trở về.

Đầu bên kia điện thoại không có hồi âm, trong lúc Thập Nhất đang cau mày, nhân viên đấu giá đem tài liệu đưa cho nàng: "Vệ tổng, ngài xem qua, không có vấn đề gì, hiện tại có thể ký kết."

Thập Nhất cúi đầu xem tài liệu, ngoài cửa còn truyền đến tiếng ồn ào, nàng quay đầu nhìn Bùi Thiên, nói khẽ: "Để Lạc tổng thanh tỉnh lại một chút."

Bùi Thiên gật đầu: "Ân."

Lạc Châu Bình luôn ở ngoài cửa không ngừng làm loạn, tựa hồ muốn thu được kết quả, nghĩ cũng biết, mảnh đất hắn không lấy được, cổ phần công ty cũng đã mất, còn tổn thất hai trăm triệu, bây giờ trở về công ty, những cổ đông kia chắc chắn sẽ không buông tha hắn, hiện tại Thẩm thị rút vốn khỏi công ty hắn, vừa rồi lại bùng nổ tin tức bị kiểm tra, có thể chèo chống qua được một cửa này hay không đều rất khó nói, cho nên hắn là tức giận công tâm, bắt đầu đứng ở ngoài cửa không ngừng làm loạn, đáng tiếc không có ai chú ý đến hắn, trước kia mọi người đối với hắn luôn là cười nhạo cùng trào phúng, Lạc Châu Bình sống hơn nửa đời người đều là bị cười chê như vậy, tức giận đến hận không thể phá cửa, Dương bí thư bên cạnh hung hăng kéo hắn đi, nhưng làm sao đều là kéo không được.

Bùi Thiên mở cửa, nhìn thấy bộ dạng Lạc Châu Bình nghiến răng nghiến lợi hai mắt căm hận, hắn cúi đầu: "Lạc tổng, mọi thứ đều là hảo tụ hảo tán, ngài bây giờ vẫn còn 5% cổ phần Vệ Thiên, chỉ cần ngài không dùng loạn, quãng đời còn lại dưỡng lão cũng là đủ rồi."

"Con mẹ nó!" Lạc Châu Bình mắng chửi: "Ngươi để Vệ Noãn tiện nhân kia ra đây!"

Bùi Thiên không thích dây dưa như vậy, lông mày hắn hơi cau lại, nói: "Nếu như Lạc tổng rượu mời không uống vậy thì uống rượu phạt đi, bảo an, làm phiền đưa người này rời khỏi đây."

Hai người bảo an mặc tây trang màu đen lập tức tiến đến giữ lấy Lạc Châu Bình, kéo hắn đi giữa những lời mắng chửi căm hận của hắn, Lạc Châu Bình giương nanh múa vuốt còn muốn phản bác, đã bị dễ dàng ngăn chặn, Bùi Thiên nhìn bóng lưng hắn rời khỏi lại quay đầu nhìn về phía gian phòng, thật sự không ngờ Thập Nhất thế những lại dùng loại phương pháp rút củi dưới đáy nồi này, thật sự là quá lớn mật, vạn nhất Lạc Châu Bình có hậu thủ, vạn nhất hắn có tài chính dư thừa, có những nhân mạch, như vậy mảnh đất này chính là của hắn rồi, kế hoạch như vậy thật sự là vô cùng lớn mật, cũng chỉ có Thập Nhất mới có thể làm được.

Bùi Thiên đi theo bên cạnh Vệ Kiều nhiều năm, quen thuộc phong cách làm việc của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.

Thập Nhất a.

Bùi Thiên mỉm cười lắc đầu, so với Vệ Kiều còn muốn lợi hại hơn.

Trong phòng, Thập Nhất cùng nhân viên đấu giá ký kết hảo hợp đồng, Bùi Thiên đúng lúc đi vào, Thập Nhất nói: "Bùi trợ lý, đem tài liệu sắp xếp xong, buổi chiều chúng ta liền trở về."

Bùi Thiên gật đầu: "Ân."

Thập Nhất nói xong nhìn vào điện thoại, vẫn là chưa nhận được hồi âm, nàng khẽ cắn môi, gọi một cuộc điện thoại qua, bị tắt máy, Thập Nhất vừa muốn cau mày, liền nhận được tin nhắn: Trở về a, ta đanglàm kiểm tra ở chỗ của Tử Ngạn, ngươi trực tiếp đến bệnh viện.

Không có nhắc đến chuyện lúc trước, Thập Nhất nhìn thấy tin nhắn này tâm tình có chút phức tạp, nàng cắn cắn môi, không có hồi âm.

Buổi chiều nhanh chóng trở về, thu xếp thỏa đáng đại khái đã hơn hai giờ, Thập Nhất cùng Bùi Thiên lên máy bay, mang theo vài bản hợp đồng đã ký kết ổn thỏa, Thập Nhất trước đến công ty một chuyến, Lạc Châu Bình vẫn chưa về, văn phòng của hắn ở đây, Thập Nhất đến công ty chuyện đầu tiên chính là bãi miễn chức vị phó tổng của hắn, vài nhân viên quản lý cấp cao nghe được tin tức đều nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng, ngay cả vài người trước sau như một luôn đứng về phía Lạc Châu Bình cũng là sau lưng xuất mồ hôi, sợ bị liên lụy.

Thập Nhất cũng không có liên quan đến bọn họ, chỉ nói là muốn ở muốn đi đều được, nếu như muốn ở lại Vệ Thiên, liền đem tâm tư thu hồi, nếu như có nhị tâm, sẽ giống như Lạc tổng, liền phải rời, những người khác làm sao còn dám lên tiếng vì một người đã bị bãi miễn, lúc này hoàn toàn là muốn lấy lòng Thập Nhất, Thập Nhất chán ghét những lời như vậy, không để ý tới, chỉ là đem hợp đồng cất trong tủ bảo hiểm, liền đến bệnh viện.

Đến bệnh viện lại không đạt được mục đích, y tá nói hôm nay Vệ tổng liền không có tới, trong lòng Thập Nhất dâng lên cảm giác bất an lập tức gọi điện thoại cho Vệ Kiều, sau khi chuông reo vài tiếng mới có người nghe máy, nàng gọi: "Kiều Kiều?"

"Là ta." Thanh âm của Tô Tử Ngạn nghe ra đặc biệt lãnh tĩnh: "Ta ở Vệ gia, ngươi trở về a."

Bàn tay Thập Nhất run lên, nhanh chóng cúp điện thoại, trước mắt đã là một mảnh mơ hồ, không có khả năng, không thể nào, nàng đã nói sẽ chờ mình, nàng đã nói sẽ chờ mình trở về!

"Lái xe." Sau khi lên xe Thập Nhất cũng có chút không khống chế nổi tâm tình, quát lớn: "Nhanh lái xe!"

Nàng ngồi ở phía sau nước mắt liên tục rơi xuống, mắt nước tràn ra rơi xuống lại chính là cắn răng không phát ra một tiếng, bờ môi đều đã bị cắn tím, nàng tựa hồ không cảm thấy đau đớn, thỉnh thoảng lại lắc đầu.

Sẽ không, nàng sẽ không làm phẫu thuật, nàng đã nói chờ mình trở về, ân, nàng nhất định đang ở nhà đợi mìnhtrở về, có lẽ, nàng đang ngồi trên chiếc ghế nàng yêu thích...

Thập Nhất không tưởng tượng nổi trường hợp như vậy, vùi đầu giữa hai đầu gối, khàn giọng bật khóc!

Bùi Thiên lái xe ở phía trước tựa hồ cũng đã cảm nhận được chuyện gì đó, không nói một lời, khóe mắt ửng đỏ, hắn đưa tay phủi đibọt nước nơi khóe mắt, tiếp tục dùng thần sắc nghiêm túc mà lái xe, mười phút sau, xe đến Vệ gia, Thập Nhất liền mở cửa xe lao xuống, chạy vào phòng khách, trên ghế không có người nàng yêu nhất đangngồi, chỉ có một mình Tô Tử Ngạn, Thập Nhất chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Tử Ngạn, hỏi: "Người đâu?"

Tô Tử Ngạn cúi đầu trầm mặc, mở miệng trấn an: "Thập Nhất, nàng..."

"Ta hỏi ngươi người đâu!" Thập Nhất ném túi xuống, đi đến trước mặt Tô Tử Ngạn, nắm lấy ống tay áo của hắn: "Người đâu! Nàng đi đâu rồi?! Nàng đã nói chờ ta trở về? Nàng có phải đã làm phẫu thuật rồihay không? Nàng làm phẫu thuật có phải hay không..."

"Thập Nhất." Tô Tử Ngạn nâng hai tay đỡ lấy vai nàng, Bùi Thiên ở phía sau cơ hồ là chạy vào, hắn vừa mới vào phòng tiếp khách liền nghe Tô Tử Ngạn nói: "Nàng, nàng đanglàm phẫu thuật. Ngươi không nên gấp gáp."

Thần sắc Thập Nhất lo sợ bất an, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Tử Ngạn: "Làm phẫu thuật gì?"

Tô Tử Ngạn hé miệng.

"Tử Ngạn, nếu như nàng hỏi tới, liền nói cho nàng biết, ta làm phẫu thuậtghép tim. Tử Ngạn điện thoại để ở chỗ của ngươi, ngăn cản nàng."

Tô Tử Ngạn lắc đầu, hắn làm không được, hắn là không ngăn cản được nàng, dưới ánh mắt trong trẻo của Thập Nhất, hắn không có biện pháp nói dối, Thập Nhất cắn môi: "Là bác sĩ Bạch làm phẫu thuật, đúng không?"

"Thập Nhất a." Tô Tử Ngạn thở ra: "Nếu như ngươi không thông minh như vậy liền tốt rồi."

Chuyện bên Hoàn thành hắn đã đoán được, chuyện lấy đi cổ phần của Lạc Châu Bình hắn cũng biết, những bước chuẩn bị cơ bản của Vệ Kiều gần mười năm qua, khi được Thập Nhất 'lửa cháy châm thêm dầu', rốt cuộc là nhìn thấy hiệu quả, đã thu hồi lại cổ phần công ty, hắn vốn còn trách Thập Nhất không biết đúng mực, không biết sự tình nặng nhẹ, là hắn sai rồi, vừa rồi hắn ngồi trên ghế sofa luôn suy nghĩ, rốt cuộc có nên gạt nàng hay không, nhưng vốn là không cần nghĩ, hắn không lừa được Thập Nhất.

Hắn không lừa được nàng, Thập Nhất quá thông minh, đối với chuyện liên quan đến Vệ Kiều lại càng quá nhạy cảm, thêm chút phỏng đoán, liền biết rõ mọi chuyện.

"Nàng sao có thể làm như vậy?" Trong lòng Thập Nhất như đao xoắn, đau đến khiến gương mặt nàng trắng bệch, bờ môi run rẩy: "Nàng nói chờ ta trở về mới làm phẫu thuật! Nàng lại gạt ta!"

"Bởi vì ngươi lúc đó đang đấu giá." Tô Tử Ngạn nhịn không được mà nói: "Trái tim nàng đột ngột phát bệnh, ta chuẩn bị làm phẫu thuậtcấy ghép cho nàng, vừa vặn bác sĩ Bạch gửi thư đến, nói đã nghiên cứu ra thành quả mới, hỏi nàng có nguyện ý thử một lần hay không."

"Nàng nguyện ý." Thập Nhất vừa gật đầu vừa khóc: "Nàng nguyện ý, vậy còn ta? Ta biết làm sao bây giờ? Vạn nhất phẫu thuật thất bại? Ta làm sao bây giờ? Ta còn chưa kịp nói cho nàng biết, ta đã lấy lại cổ phần cho nàng rồi, ta cũng đã trở về rồi, chuyện nàng giao phó cho ta, ta đều làm được, vì cái gì nàng chính là không nguyện ý đợi ta một chút?"

Thập Nhất có chút cuồng loạn, Vệ Kiều không có ở nhà và làm phẫu thuật đều đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng, khiến cho nàng mất đi lý trí, có chút điên cuồng: "Ta không quản, ngươi trả nàng lại cho ta..."

Nàng nói xong ngã xuống mặt đất, bật khóc, Tô Tử Ngạn cùng Bùi Thiên đều có chút không đành lòng, nghe từng thanh âm khấp huyết* này, dù là người có tâm địa sắt đá cũng nhịn không được mà ửng đỏ vành mắt, đến lúc này Tô Tử Ngạn vẫn là không quên trách nhiệm của mình, bàntay run rẩy của hắn từ phía sau ghế cầm lấy túi văn kiện đưa tới: "Xem qua cái này a."

(*Khóc chảy máu mắt, ý chỉ sự đau đớn tột cùng)

Trước mắt Thập Nhất là sương mù mông lung, nàng như cái xác không hồn mà tiếp nhận túi văn kiện, nước mắt rơi lên túi văn kiện, tan vỡ thành từng mảnh bọt nước.

"Đây là hiệp nghị thư giữa phụ thân của ngươi và Vệ gia lúc trước, phụ thân của ngươi là tự nguyện."

Ngón tay Thập Nhất run rẩy lấy hiệp nghị thư từ bên trong ra, từng con chữ phía trên rất mơ hồ, nàng cái gì cũng thấy không rõ, Tô Tử Ngạn nhìn thấy nàng như vậy quyết tâm lại cầm một phần túi văn kiện khác đưa đến: "Đây là di chúc của nàng."

Di chúc.

Thập Nhất nghẹn ngào khụ hai tiếng, nước mắt càng là tuông rơi không chút kiêng nể, toàn thân nàng đều căng thẳng, đầu đau muốn nứt ra, trái tim dường như đang bị người ta từng đao từng đao tùng xẻo, đau đến mức nàng cầm không nổi cái gọi là bản di chúc kia, 'BA~!' túi văn kiện thật dầy rơi xuống mặt đất, Thập Nhất đưa tay cầm lên, đầu ngón tay lại nhiều lần lướt sát qua túi văn kiện, vẫn là không thể nhặt lên được, nàng cố gắng kìm nén thở ra một hơi, nghe Tô Tử Ngạn nói: "Phong thư này, là nàng để lại cho ngươi."

Trong phòng khách rất an tĩnh, an tĩnh đến mức Thập Nhất có thể rõ ràng nghe được nhịp tim của mình, thình thịch thình thịch thình thịch!

Nàng nâng mắt nhìn Tô Tử Ngạn, tiếp nhận phong thư hắn đưa tới, phía trên viết, Vệ Noãn thân mở.

Thập Nhất cẩn thận từng li từng tí lại thành kính mở phong thư ra, bên trong chỉ có một câu.

Tiểu Noãn:

Nếu như ta có thể trở về, sẽ trả cho ngươi một câu thực xin lỗi, nếu như không thể, phải hảo hảo sống.

Tiểu Noãn.

Tiểu Noãn, người kia từ đầu đến cuối luôn gọi là nàng Thập Nhất, chưa từng gọi là Tiểu Noãn, người kia gọi nàng Tiểu Noãn là có ý gì? Là khẳng định thân phận của nàng ở Vệ gia, là nhấn mạnh nàng là Vệ Noãn, là biết mình —— sẽ không về được.

Thập Nhất nắm chặt phong thư, trái tim dường như bị khoét đi, đau đến mức nàng nhịn không được mà cả người run lên, thần kinh bỗng nhiên đứt đoạn, thân thể buộc chặt bỗng nhiên thả lỏng, nghẹn thắt mà khụ hai tiếng, cổ họng ngai ngái, một búng máu tràn ra khỏi miệng! Máu đỏ phun lên mặt giấy trắng, rực rõ chói mắt!