Triều Triều và Mộ Mộ

Chương 11




Editor: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã.

Cậu đang ngồi chơi game một mình trên chiếc ghế dài ở hoa viên đằng sau khu homestay, mới vừa chơi xong một trận game.

Đã nhìn thấy Khương Mộ Vân bế một cô bé tầm một hai tuổi chạy tới, phía sau còn có cả mẹ và bà ngoại của cô bé nữa.

Gia đình cô bé này đã ở homestay được mấy hôm, ra ra vào vào vài ngày, mọi người cũng dần quen nhau.

“Tiểu Nữu Nữu không khóc nữa nhé, chị dẫn em đi tìm Meo Meo được không?” Khương Mộ Vân một tay ôm cô bé, một tay thì giơ lên giúp cô bé lau đi mấy giọt nước mắt nhỏ trên khuôn mặt ú nụ.

Cô bé cũng nín khóc, giọng bé ngây thơ vang lên: “Meo Meo, em muốn đi tìm Meo Meo.”

“Vậy em không được khóc nữa đấy.” Khương Mộ Vân dịu dàng dỗ dành bé, giọng điệu nhẹ nhàng nhu mì. Ánh trời chiều dần ôm lấy bọn họ, cảnh tượng đó vô cùng đẹp.

“Dạ.” Cô bé gật đầu vui vẻ, còn cố sức khịt mũi.

“Vậy bé có thích chị không nè?”

“Thích, siêu thích luôn.” Cô bé nói, còn vòng tay ôm cổ Khương Mộ Vân hôn một cái bẹp lên mặt của cô nữa.

Khương Mộ Vân cười tới nỗi không thấy mặt trời đâu cả.

Mạnh Triều Huy ngẩng đầu, nhìn cô, nhất thời quên mất việc mình phải rời đi.

“Anh ơi!” Cô bé nhìn thấy cậu, hưng phấn khoa tay múa chân, hai mắt toả sáng: “Anh ơi, em muốn anh bế em cơ!”

Khương Mộ Vân còn khẽ mắng nhẹ: “Cái đồ không có chút lương tâm này nữa, nhìn thấy anh ý đẹp trai là không cần chị nữa đúng không?”

Cô bế con bé đến gần chỗ cậu.

Lúc này Mạnh Triều Huy muốn chạy thì đã không kịp, cậu khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm cô bé trước mặt mình, âm thầm phiền não.

Cậu tuyệt nhiên không thể thích được cái loại sinh vật nho nhỏ này, cơ thể thì mềm nhũn, khóc một cái là nước bọt nước mũi chảy ngang chảy dọc, tay thì lúc nào cũng cho vào miệng ngậm, nhơn nhớt dính dính.......

“Nữu Nữu cố chấp thật đấy.” Mẹ của cô bé cười nói ở phía sau.

“Đúng vậy, mỗi lần con bé nhìn thấy anh trai nào dễ nhìn, là lại đòi người ta bế mình.” Bà ngoại của cô bé cũng bất lực không thôi.

Nhưng mà lần nào Mạnh Triều Huy cũng cự tuyệt cô bé.

“Cậu bế con bé một lần thôi, con bé thật sự rất đáng yêu đấy.” Khương Mộ Vân đưa đứa bé qua cho cậu.

Mạnh Triều Huy theo bản năng thụt lùi bề phía sau, khuôn mặt tuấn tú của cậu căng thẳng, che đậy một tầng lạnh lùng: “Tôi không bế trẻ con.”

Đại khái là cô bé biết mình lại bị cự tuyệt, bẹp miệng, cô bé muốn khóc quá.

Nhìn đi, lại tới nữa rồi, những đứa trẻ như này thật sự rất phiền phức. Mạnh Triều Huy nghĩ thầm, cậu quay lưng rời đi.

Còn Khương Mộ Vân chơi nhây bế con bé đuổi theo cậu: “Bế có cái thôi, Nữu Nữu nhỏ đáng yêu lắm, bế một chút thôi mà.”

“Không bế.” Bước chân Mạnh Triều Huy lại tăng nhanh, cậu từ chói không thương tiếc.

“Mạnh Triều Huy, cái tên máu lạnh kia, bé con sắp khóc đến nơi rồi.” Khương Mộ Vân tay bế cô bé chân thì đuổi theo sau.

Sau một trận chạy nhảy đùa bắt này, cô bé bỗng nhiên cười khanh khách, tiếng cười giòn tan tràn ngập trong vườn hoa.

Mạnh Triều Huy chạy quanh khu cườn nhỏ được hai vòng thì bất động, không thể không dừng bước, cậu xoay lưng lại.

Khương Mộ Vân phanh không có kịp, thế là cô bế con bé đụng phải cậu, Mạnh Triều Huy bất đắc dĩ giang hai cánh tay ra, muốn dìu hai người bọn họ, nhưng lại không ngờ được cậu thế mà lại ôm trọn bọn họ vào lòng mình.

Khương Mộ Vân giơ tay xoa trán nhẹ nhàng đụng phải khoé môi cậu, bầu không khí quanh thân lập tức nóng rực lên, cho dù có gió đêm mát lạnh cũng không thể xua tan hạ nhiệt được.

Một chuyến du lịch, mục đích của Diêu Tinh Tinh coi như cũng hoàn thành viên mãn.

Quan hệ mẹ con Khương Mộ Vân cũng đã dịu đi rất nhiều, nhưng băng mà đâu phải ngày một ngày hai là tan hết được đâu, muốn để hai người bọn họ hoà dịu êm ấm, thì vẫn cần phải đi một con đường dài nữa.

Đồng thời với chuyến đi này cũng khiến cho quan hệ giữa Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy gần gũi hơn khá nhiều. Tuy rằng hai đứa vẫn làm bộ không quen biết nhau mỗi khi gặp mặt, nhưng nhìn cái điệu ở chung vô cùng tự nhiên tự tại của bọn trẻ lại vô cùng hoà hợp.

Chiêm chiếp ——

Sáng sớm bảy giờ, tiếng hót thanh thót của chiếc đồng hồ báo thức reo lên.

Khương Mộ Vân đang ngủ say, cô nhăn mày vươn tay lần mò, tầm năm phút sau, chuông báo lại vang lên, cứ như thế lặp đi lặp lại bốn năm lần, cô nàng mới gian nan ngồi dậy được.

Nhìn thời gian, đã bảy giờ rưỡi.

Ối trời ơi, muộn mất rồi!

Khương Mộ Vân còn đang gà gật ngay tức khắc bật ngửa người lên, cô nhanh chóng đi dép, chạy vào phòng tắm.

Hôm nay là ngày cô và Tân Thần hẹn nhau, cô định nói với cậu ấy mình không phải là chú Giang, mà là chị Khương.

Cô nhất quyết không thể đến muộn trong một ngày quan trọng như này được.

Tắm xong, sấy tóc xong, Khương Mộ Vân quấn khăn đứng ở trước tủ quần áo.

Tầm mắt của cô rơi vào trên chiếc váy có kiểu dạng thục nữa, bên trái bên phải đủ các kểu dáng, hết nhìn váy rồi lại quay ra nhìn quần bò, còn cả mấy chiếc áo sơ mi đã đắp đất từ lâu, cô giơ tay sang bên phải.

Không hiểu vì sao, cô nhớ tới lúc mà Diệp Trân Ni hỏi Mạnh Triều Huy ‘Có phải nó mặc vầy trông nhìn đẹp mát hơn đúng không’, Mạnh Triều Huy hôm đấy đã gật đầu. Mắ thẩm mỹ của cậu ta chắc cũng không khác biệt với nam sinh lắm nhì.

Do dự mãi, Khương Mộ Vân cuối cùng vẫn chọn chiếc váy liền áo màu tím nhạt.

Đúng tám giờ ba mươi phút, Khương Mộ Vận đeo một chiếc túi nhỏ màu trắng, cô thay một đôi giày đế bằng màu trắng, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Cô nàng vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu, thím Trương ở dưới lầu nhìn thấy vậy, toát hết cả mồ hôi lạnh, bà quát: “A Mộ con chạy chậm một chút, thím vừa lau cầu thang đấy!”

Dĩ nhiên là không kịp, chân Khương Mộ Vân làm cái xoạt, trọng tâm cả người không vững, cứ thể đổ nhào về phía trước.

Lúc này Mạnh Triều Huy cũng vừa mới ăn xong, đang muốn lên tầng, đi đến khúc cầu thang, cậu chỉ kịp nhìn thấy Khương Mộ Vân đang lao tới, một tay vội cầm lấy tay vịn cầu thang, tay kia thì duỗi ra, đỡ lấy thắt lưng của Khương Mộ Vân.

Khương Mộ Vân kinh hồn, vỗ vỗ ngực, dáng cười cô hôm nay trong trẻo đến lạ thường cô nói: “Cám ơn.”

Tin Mạnh Triều Huy thình thịch đập loạn, hơi hơi giật mình, cậu sửng sốt một lúc, rồi mới buông cô ta: “Không cần cám ơn.”

Khương Mộ Vân cẩn thận từng li từng tí đi vào bước cuối cùng, sau đó lại lon ton chạy thẳng ra cửa lớn.

“A Mộ, con định đi mà không ăn cái gì hả?” Thím Trương hô ở phía sau.

“Không ăn đâu, sắp không kịp nữa rồi.” Khương Mộ Vân đáp lại một các rõ ràng, tâm trạng hình như có vẻ rất tốt.

Là ai? Có chuyện gì mà cô lại vui vẻ như thế?

Mạnh Triều Huy không nhịn được mà quay đầu lại, cậu nhìn về phía cổng lớn, chỉ nhìn thấy mép váy màu tím nhạt của Khương Mộ Vân bay bổng, cô đã biến mất ở ngoài cửa.

Trạm xe cách lối ra ga xe lửa khoảng tầm 500 mét.

Khương Mộ Vân xuống xe, bắt đầu chạy vội.

Lúc ở trên xe, cô nhận được tin nhắn Wechat từ Tân Thần, tàu đã vào ga từ sớm, cậu đã xuống xe rồi, hiện tại đang ở trạm ra.

Cô dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét để vọt tới, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện ở lối ra, cô đứng thở hồng hộc trong đám đông rồi đưa mắt nhìn quanh.

Nhưng mà vẻ vui mừng tung tăng trên mặt cô bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

Cách đó không xa, khoảng tầm 5 mét, có một cậu nam sinh cao gầy thanh tú lưng đeo một chiếc ba lô màu đen rất lớn, tay kéo một chiếc vali màu bạc, cậu đang nói chuyện với một cô gái trông rất xinh xắn lanh lợi.

Cậu nam sinh kia, là người xa lạ mà cô quen thuộc nhất, Tân Thần.

Mà cô nữ sinh kia, cũng là người cô rất quen thuộc, Trình Oánh Oánh.

“Bọn họ sao lại biết nhau nhì?” Khương Mộ Vân thì thào tự nói.

Tân Thần chỉ quay đầu nhìn xung quanh một lúc, Trình Oánh Oánh cũng đưa mắt nhìn theo tầm mắt cậu.

Khương Mộ Vân theo bản năng trốn sau cây cột lớn bên cạnh.

Đúng lúc này điện thoại rung lên, cô cúi đầu mở Wechat.

Tân Thần: 【Chú ơi, con đang ở lối ra rồi. 】

Do dự một hồi, Khương Mộ Vân trả lời tin nhắn của cậu: 【Xin lỗi, hôm nay chú có việc không thể đón con được, con tự về trước nhé. 】

Ngay sau đó Tân Thần trả lời lại: 【Vâng, chú đang bận mà không sao cả. 】

Sau đó Khương Mộ Vân thấy Tân Thần kéo vali đi về phía trạm xe buýt với Trình Oánh Oánh.

Khương Mộ Vân đi theo họ từ xa, lặng lẽ quan sát bọn họ.

Cô để ý thấy cử chỉ của hai người họ có chút thân mật, đầu tiên khoảng cách giữa bọn họ còn chưa đến năm mươi cm, đây chính là khoảng cách trong phạm vi thân mật, tiếp sau đó là Trình Oánh Oánh đã lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán Tân Thần, Tân Thần cũng không né tránh hay gì.

Mãi cho đến khi bọn họ ngồi lên xe buýt, Khương Mộ Vân mới đến sân ga xe buýt, ngồi ở dài ghế dài.

Cô lấy điện thoại ra, suy nghĩ một lát, rồi mới gửi tin nhắn Wechat cho Tân Thần.

【Phí học tập và phí sinh hoạt chú đã chuyển vào thẻ của con rồi, chăm chỉ học tập. 】 Khương Mộ Vân nhắn trên Wechat.

Rất nhanh cô nhận được tin nhắn trả lời: 【Chú ơi, con đã trưởng thành rồi. Học phí có thể tìm đến khoản vay sinh viên, còn phí sinh hoạt con có thể đi làm công. Ngày không cần…. Đưa con tiền nữa. 】

Khương Mộ Vân có chút vui mừng, nhưng mà cô vẫn học theo giọng điệu của bố nhắn mấy dòng chữ.

【Con đã quên mục đích chú giúp đỡ con sao? Con không cần chú ý đến mấy chuyện khác, chỉ cần chú ý đến chuyện học tập thôi, không lãng phí tài hoa của mình! Cô phụ sự kỳ vọng của chú! 】

Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Tân Thần: 【Con biết rồi chú ạ. Về sau con sẽ trả lại cho chú nhé. 】

Khương Mộ Vân thở vào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ, lật ngón tay, lại gửi cho cậu thêm một tin Wechat: 【Con mới đến Doanh Châu, hai ngày nữa mới khai giảng, có cần chú dẫn con đi thăm xung quanh hay gì không? 】

Tân Thần: 【 cám ơn chú ạ, tình cờ con có một người bạn cũ ở Doanh Châu, nên cháu sẽ không cần phải làm phiền đến chú nữa đâu ạ. 】

“Bạn cũ.” Khương Mộ Vân thì thào tự nói. Bỗng nhiên nhớ tới, Tân Thần và Trình Oánh Oánh đều đến từ huyện Ngô Xuyên, thế giới này đúng là rất nhỏ.

Hồn Khương Mộ Vân đang treo trên mây, bỗng tiếng điện thoại kêu lên làm cô giật nảy mình.

Cô nhận điện thoại: “Alo, Hồng Tử.”

“A Mộ, sao rồi babe? Đã đi đón tình nhân trong mộng của mình chưa em yêu? Người thật vật thật có đẹp trai như trong video không hở?” Lâm Hồng nhiều chuyện hỏi.

“Không.”

Lâm Hồng thất vọng nói: “Không đẹp trai như trong video hả?”

“Không phải, đứng nhìn ở phía xa, không khác so với trong video mấy.” Khương Mộ Vân nói.

“Có ý gì? Bà không đi đón người à? Sao lại đứng ở phía xa. Này cũng đâu giống phong cách của cậu đâu, đại tiểu thư của tôi ơi.”

“Cậu ấy bị người ta đón đi trước rồi.”

“Ai vậy? Dám cướp người của đại tiểu thư chúng ta!” Lâm Hồng rất tức giận, giọng đột nhiên cao lên.

Khương Mộ Vân đưa điện thoại cách tai mình khoảng một cm: “Trình Oánh Oánh.”

“Gì? Chuyện gì thế này? Tại sao tình nhân trong mộng của cậu lại quen biết Trình tiện nhân chứ?” Decibel của Lâm Hồng lại tăng gấp đôi.

Khương Mộ Vân lại đưa điện thoại ra xa hơn thêm xíu nữa: “Hai người bọn họ đều là người đến từ huyện Ngô Xuyên, quen biết nhau ở cái chốn nhỏ ấy cũng không có chuyện gì kỳ quái cả.”

Lâm Hồng hừ một tiếng, căm giận bất bình nói: “Con ả đó sao cứ như âm hồn xua mãi không tan vậy trời. Nhớ ngày đó bà đối xử với nó tốt bao nhiêu, nó vừa mới chuyển học đã đắc tội với mấy đám lưu manh kia, nếu không phải bà giúp nó dọn dẹp, thì nó sống yên ổn được mấy ngày chứ? Sau này bà giúp nó dung nhập vói trường học mới, lớp mới, bạn mới. Nó thì giỏi rồi, không chỉ câu dẫn Ninh Vũ, lại còn nói xấu bà trước mặt Ninh Vũ, nếu không phải chính tai tôi nghe được, thì tôi cũng không tin nó lại là loại trà xanh ti tiện như vậy……..”

Thật ra mấy chuyện Lâm Hồng nói Khương Mộ Vân chưa từng để ở trong lòng.

Ninh Vũ là giáo thảo ở trường cao trung nơi mà Khương Mộ Vân từng học, cậu ta một mực theo đuổi cô, nhưng cô không thích Ninh Vũ, chỉ coi cậu ta như một người bạn học cùng bình thường; Về sau không biết xảy ra chuyện gì, mà Trình Oánh Oánh và cậu ta lại qua lại với nhau, nhưng mà chưa đầy một tháng, hai người bọn họ đã chia tay.

Khương Mộ Vân không hề quan tâm đến chuyện tình giữa bọn họ, cho nên hiểu biết của cô về họ có giới hạn, nhưng trải qua chuyện này, cô chẳng còn ấn tượng tốt gì đối với Trình Oánh Oánh. Nói chung là cả hai không có tiếng nói chung, không thể đàm đạo với nhau được.

Điều thực sự khiến Khương Mộ Vân ghét cay ghét đắng Trình Oánh Oánh là vì cô ả đã chủ động tác hợp Diệp Trân Ni và bố của cô ả – Trình Hồng Tường với nhau, năm lần bảy lượt lấy danh nghĩa của mình hẹn Diệp Trân Ni ra ngoài, dùng đủ mọi cách để chế tạo cơ hội cho bọn họ ở cùng một chỗ.

Cô đây làm con gái của Diệp Trân Ni cũng sắp điên mất thôi. Khương Mộ Vân không phản đối Diệp Trân Ni đi tìm hạnh phúc của chính mình, nhưng người đấy tuyệt nhiên không thể là Trình Hồng Tưởng, cô tuyệt đối không chấp nhận người đàn ông này.