Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 62: Có phải ta đã hơi già hay không




Kinh nguyệt không tới, vốn cũng không phải chuyện gì đáng lo

Không phải kinh nguyệt của mỗi nữ nhân đều đúng giờ, chuẩn xác như vậy.

Dù sao kinh nguyệt đến tháng cũng không phải gà gáy buổi sáng, cho dù là gà gáy cũng có lúc không chính xác.

Đối với Ôn Nhu, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng hiện giờ nàng lại rất lo lắng.

Vì chuyện này, nàng hết sức bực bội, vô cùng lo lắng, bởi vì nàng không biết mình có bị người khác làm gì hay không.

“Người” là chỉ Bạch Sầu Phi.

“Làm gì” là chỉ…

Ôi!

Chuyện này bảo nàng phải nói như thế nào đây!

Nàng thậm chí chỉ suy nghĩ cũng cảm thấy nóng mặt, tim đập nhanh.

Rốt cuộc đã “làm gì”?

Đều là buổi tối đó.

Đều là buổi tối hại người đó.

Đêm máu tanh tràn đầy sát phạt và tình dục đó.

Sau buổi hoàng hôn nàng đặc biệt trang điểm đó…

Bạch Sầu Phi rốt cuộc có “làm gì” nàng hay không?

Nàng không biết, cũng không rõ.

Đêm đó, nàng bị khống chế huyệt đạo, đã hôn mê. Sau khi tỉnh lại, nàng thấy mình trần truồng, còn Thái Thủy Trạch đẫm máu bỏ mình. Đến khi nàng biết đó là chuyện tốt do Bạch Sầu Phi làm, Bạch Sầu Phi cũng đã chết.

Trương Thán luôn ấp úng, vẫn không nói rõ với nàng.

Nàng cũng không tiện hỏi thẳng, nàng là con gái, bảo nàng làm sao hỏi ra khỏi miệng.

Nhưng nàng vẫn luôn băn khoăn lo lắng, cái tên rau cải trắng chết tiệt, “Quỷ Kiến Sầu” xấu xa kia rốt cuộc có làm gì nàng hay không?

Nàng từ nhỏ đã không có mẹ, mặc dù phụ thân Ôn Vãn rất yêu thương nàng, nhưng cũng không giải quyết được rất nhiều chuyện cá nhân.

Ví dụ lần đầu tiên kinh nguyệt đến tháng, nàng sờ vào thấy cả tay đầy máu, ban đầu cho là mình ăn phải thứ gì không tốt, sau đó lại cho rằng sẽ chảy máu không dứt, vì vậy khóc mãi không thôi.

Nàng thật sự sợ hãi, thậm chí còn đi hỏi phụ thân xem mình có thể chết hay không.

Phụ thân nàng cũng không biết giải thích với nàng thế nào, làm sao an ủi nàng, chỉ đành ôm chặt nàng nói:

- Nhu nhi không chết, Nhu nhi sẽ không chết. Cho dù cha chết, Nhu nhi cũng sẽ không chết. Cho dù lỡ may có chuyện, cha nguyện chết thay Nhu nhi.

May mắn cha nàng có một thân tín gọi là “Trần Tam Cô” (người khác ở sau lưng gọi bà là “nữ quản gia”), luôn luôn thay Ôn Nhu “thu dọn tàn cục”.

Sau lần đó, Ôn Nhu mới ý thức được, hóa ra mình là một nữ nhân, mà nữ nhân và nam nhân dù sao cũng không giống nhau.

Tam Cô cũng lần lượt dạy nàng rất nhiều chuyện, những chuyện của con gái.

Nhưng nàng không thích biết, càng không thích học.

Nàng căn bản không muốn chấp nhận sự thật mình là một cô gái, nàng không hiểu người vì sao phải phân nam nữ.

Nàng hi vọng mình là một nam tử.

Là một nam nhân thật tốt biết bao.

Có thể đi nơi này, đến nơi kia.

Có thể không sợ bị nam tử chiếm tiện nghi.

Có thể giống như phụ thân, cho dù không có phu nhân, cũng có một trăm mấy chục hồng nhan tri kỷ.

Có thể không cần học may vá, nấu ăn, tam tòng tứ đức, nữ công gia chánh gì đó.

Có thể không cần sinh con.

Có thể miễn đi nỗi khổ mang thai.

Đúng rồi, mang thai.

Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lúc ấy Tam Cô muốn nói tỉ mỉ với nàng, nhưng nàng vừa nghe liền kháng cự.

Nàng vừa nghe liền nói:

- Ghét chết đi được!

Sau đó nàng lại dùng tay bịt tai lại, liên tục nói:

- Hạ lưu! Hạ lưu! Ta không nghe, ta không nghe…

“Nữ quản gia” Tam Cô rất hảo tâm, khéo léo nói cho nàng biết chi tiết, nàng lại chớp mắt, hai tay nhéo hai gò má của Tam Cô, nghiêm túc hỏi:

- Bà nói xem, có phải bà và phụ thân của ta có chuyện này chuyện nọ hay không, cho nên mới quen thuộc như vậy…

Tam Cô nghe được liền giận đến biến sắc, xoay người rời đi. Về sau Tam Cô cũng không nói chuyện này với nàng nữa.

Một lần đó, nàng nhớ tới còn mặt mày hớn hở, dương dương đắc ý.

Cuối cùng nàng cũng dọa được Trần Tam Cô rồi.

Khi đó nàng vẫn còn nhỏ, đến lúc nàng trưởng thành, muốn hiểu thì lại không biết tìm ai để hỏi.

Nàng không có mẹ, nàng biết hỏi ai?

Nếu hỏi người khác, da mặt nàng mỏng, sợ người khác cười.

Cho nên, chuyện đắc ý kia, nàng càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Không ngờ chuyện đắc ý trong cuộc đời, kết quả mang đến lại là phiền muộn nhiều hơn vui sướng.

Vì vậy đến bây giờ nàng vẫn không biết, một nam một nữ làm gì sẽ mang thai, sẽ trở thành vợ chồng, sẽ sinh con.

Là miệng đối miệng? Mũi đối mũi? Nơi đó đối với nơi này? Nơi này đối với nơi đó?… Trẻ con lại là từ đâu tới?

Vì vậy nàng cũng không biết, Bạch Sầu Phi có làm gì nàng hay không? Nàng có thể mang thai hay không?

Nghe giọng điệu của Trương Thán, hình như A Phi chết tiệt kia còn không vấy bẩn sự trong sạch của nàng, nhưng nếu nàng không thất thân, vì sao kinh nguyệt lại dừng?

Kinh nguyệt của nàng không tới, tuy không phải là lần đầu, có lúc cũng từng xảy ra, nhưng tại sao lại đến vào lúc chết người này? Giờ phút quan trọng này? Hơn nữa lần này còn chậm như vậy. Nếu thật sự có con với Bạch Vô Thường chết tiệt kia, vậy nên làm sao đây?

Nàng còn muốn lưu lạc giang hồ, muốn đánh thiên hạ, muốn làm nữ hiệp.

Đáng tiếc, Hắc Thán Đầu chết tiệt kia lại không có ở đây, nàng không tìm được người nào có mặt ở hiện trường để hỏi cho rõ ràng.

Nàng chỉ muốn tìm một người để hỏi, cho dù không phải là người có mặt ở hiện trường cũng không sao.

Nàng bực bội, khó chịu.

May mắn, trong đội ngũ chạy trốn lần này còn có một cô gái khác, đó là Hà Tiểu Hà.

Hà Tiểu Hà vẫn luôn lưu ý đến tâm tình của Ôn Nhu trong quá trình chạy trốn, từ vui vẻ, hiếu kỳ đến bực bội, giận hờn.

Dù sao nàng cũng là “người từng trải”, cũng từng là danh kỹ được xưng là “Lão Thiên Gia” trong lầu Khổng Tước.

Nàng phát hiện hai bên quai hàm Ôn Nhu phồng lên, hở một tí là nổi giận, vành mắt vừa đen lại lớn, hơn nữa thường có hiện tượng muốn nôn, nàng liền lưu ý.

Có lẽ bởi vì nàng quan tâm Ôn Nhu, hoặc là bởi vì mọi người đang cùng ở trên một con thuyền chạy trốn, cũng đều là thân con gái, nàng thật sự không muốn Ôn Nhu tự gây khó dễ cho mình, hành hạ bản thân, cho nên nàng tìm cách nghe ngóng xem chuyện gì xảy ra, sau đó sẽ đi khuyên giải.

Trước tiên phải biết được nguyên do, mới có thể khuyên giải.

Muốn hiểu một người là chuyện không dễ dàng. Bởi vì con người cho dù cần người khác hiểu, nhất định vẫn sẽ bảo vệ mình, không để cho người khác biết.

Có lúc không tháo được, còn khiến nút thắt ban đầu biến thành nút chết.

Một khi đã thành nút chết sẽ không dễ tháo ra.

Ngươi thì sao?

Trong lòng ngươi có nút thắt hay không? Có để người khác tháo gỡ hay không? Có thể để người ta hiểu rõ hay không?

Trong lòng ai không có nút thắt?

Ai không hi vọng có người hiểu rõ?

Rốt cuộc khi nào mới có thể chấm dứt?

Ngoại trừ Hà Tiểu Hà, trong đám đồng hành ít nhất còn một người khác, rất muốn tháo gỡ nút thắt trong lòng Ôn Nhu.

Nhưng hắn lại không tiện, bởi vì hắn là nam tử.

Một nam tử, nếu như kiên quyết đi tháo gỡ nút thắt trong lòng cô gái, có lúc còn khó hơn tháo nút thắt trên y phục của nàng.

Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể quan tâm, cũng chỉ đành trêu đùa cho Ôn Nhu vui vẻ.

Nhưng gần đây Ôn Nhu lại không vui.

Hắn đương nhiên chính là La Bạch Ái của Uyên Ương Hồ Điệp phái.

Hỏi một người thì dùng miệng.

Nhìn một người thì dùng mắt.

Yêu một người thì dùng tâm.

La Bạch Ái đối với Ôn Nhu dùng cả tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý, tâm, ngay cả xúc giác, linh cảm, nguyên thần cũng không rãnh rỗi.

Nhưng cho dù hắn dụng tâm ra sao, cũng không thể thuận tiện như Hà Tiểu Hà.

Cả hai đều là thân con gái, muốn nói là nói, muốn hỏi là hỏi.

Hà Tiểu Hà biết (ít nhất cảm giác được) Ôn Nhu rất mất bình tĩnh, cho nên phương thức nàng nói chuyện với Ôn Nhu cũng rất đặc biệt, khía cạnh tiến vào kỳ lạ, nhìn giống như dứt khoát, nhưng lời nói lại kỳ quái.

Câu thứ nhất nàng hỏi:

- Có phải ta đã hơi già hay không?

Nếu là câu khác, Ôn Nhu có thể sẽ không đáp, nhưng câu này thì khác.

Lập tức, Hà Tiểu Hà đã biến thành một người cần nàng an ủi, ít nhất tình cảnh còn tệ hơn cả nàng.

Cho nên, khí khái hào hiệp của Ôn Nhu khiến nàng tự nhiên sinh ra ý định an ủi vị tỷ muội cùng hội cùng thuyền này.

Vì vậy nàng nói:

- Tỷ già? Vậy nơi này không có người trẻ nữa rồi.

Theo đó, hai người bắt đầu mở rộng đề tài.

Con người, một khi đối thoại thì sẽ hiểu rõ lẫn nhau, nút thắt trong lòng cũng có cơ hội tháo gỡ.