Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 57: Nam tử máu tanh




Từ lúc hắn vừa mới chào đời, nghe nói bà mụ phải đánh vào cái mông trơ trọi của hắn, hắn mới chịu khóc ra tiếng. Bà đỡ đẻ đã nhận định về hắn như sau: “Đứa nhỏ này mùi máu tanh rất nặng.”

Hôm nay mọi người thấy được dáng vẻ nóng nảy của hắn, cũng đã nghe nói hắn thân kinh bách chiến (hắn không thể xem như một người hễ chiến là thắng, cho nên từng tầng đi lên, từng loại công phu luyện có thành tựu, càng gian khổ khó khăn, thực lực phi phàm), đương nhiên đều đồng ý với câu này.

Ngay cả người trong võ lâm cũng cho rằng hắn là một nam tử mùi máu tanh quá nặng.

Thực ra không phải, ít nhất hắn cũng không tán đồng.

Hắn thường xuyên chiến đấu với người khác. Hắn chỉ có thể từ trong chiến đấu cầu tiến bộ, tinh tiến. Hắn đương nhiên cũng từng giết người, nhưng trên thực tế hắn giết người cũng không xem là nhiều.

So với người võ lâm bình thường xem giết người là thú vui, khát máu là anh hùng, hắn giết người đã xem như rất ít.

Tướng mạo của hắn mặc dù hung hãn, nhưng rất ít khi hận người khác đến mức muốn giết chết. Đối với kẻ địch bình thường, hắn chỉ cần đánh ngã, đánh bại đối phương, đã xem như trút giận rồi.

Tính khí của hắn mặc dù nóng nảy, nhưng rất ít khi nóng nảy đến mức phải đoạt đi tính mạng của một người sống sờ sờ. Bình thường gặp phải người mà hắn không thích, căm ghét, hắn chỉ dạy dỗ đối phương một trận, chịu một chút đau khổ, chỉ cần đối phương biết sợ, hoặc nhận thua với hắn, hắn sẽ bỏ qua.

Hắn không xem là quá máu tanh.

Hắn hiếu chiến, hiếu thắng, hiếu đấu, nhưng không xem là khát máu.

Chung quy một câu, hắn là thích khoe tài.

Thế nhưng, có thể người người đều cho rằng trên người hắn “mùi máu tanh rất nặng”, mà hắn cũng tự hào vì toàn thân có thể tỏa ra một luồng “sát khí bức người”, cho nên cũng cảm thấy mình là một “hán tử máu tanh”.

Nghĩ như vậy, có thể khiến cho hắn cảm thấy tự trọng, ít nhất cũng rất uy phong.

Hắn thích uy phong.

Mục đích làm người của hắn không ngoài hi vọng có một ngày mình có thể uy uy phong phong.

Uy phong tám hướng, chính là mục tiêu và phương hướng trong cuộc đời của hắn.

Thực ra những năm gần đây, nhất là sau khi đánh một trận với Kinh Đào Thư Sinh, mùi vị của Thiên Trúc thần dầu trên người hắn còn nồng hơn mùi máu tanh.

Do đó, hắn được người ta gọi là “Thần Du Gia Gia”, chứ không phải là “Huyết Tinh Hán Tử”.

Nhưng hắn vẫn hi vọng mình là một “hán tử máu tanh”. Giống như một nam nhân hai tay nhuộm đầy máu tanh, mới có thể xem như là một hán tử chân chính.

Một hán tử chân chính, mình phải chảy mồ hôi, kẻ địch phải chảy máu.

Đúng vậy, kẻ địch phải chảy máu, nhất định phải chảy máu.

Hắn muốn giết chết (bọn) đối phương.

Hắn đã không có lựa chọn khác.

Hắn nhất định phải giết chết đối phương.

Hắn nhất định phải làm cho đối phương chảy máu.

Hắn lặn lội đường xa, phong trần mệt mỏi, vất vả lắm mới dựa vào tình báo do Đại Tứ Hỉ cung cấp mà đuổi kịp đám người này, lần này hắn quyết không buông tha.

Tuổi tác của hắn đã lớn, hắn không thể sắp thành lại bại.

Hắn không thể để cho người cản trở tiền đồ tươi sáng của hắn còn sống. Hắn nhất định phải diệt trừ chướng ngại này, giành được sự tin tưởng coi trọng của tướng gia.

Đây là đại địch số một của hắn.

Mặc dù hắn và đối phương cũng không có thù riêng, nhưng hắn không giết đối phương thì không được, giống như hai người trời sinh đã không thể cùng tồn tại.

Bằng không, chính là bản bè sinh tử.

Bằng không, chính là tử địch, ngươi chết ta vong.

Kẻ địch trong suy nghĩ của Diệp Vân Diệt đương nhiên là Vương Tiểu Thạch.

Nhưng mà, hắn phải làm thế nào để giết chết Vương Tiểu Thạch?

Hắn tận mắt nhìn thấy Vương Tiểu Thạch uy hiếp Thái Kinh trong Biệt thự Biệt Dã, cho đến khi xông ra khỏi Tây Uyển. Mặc dù hắn không thật sự giao thủ với người này, nhưng có thể từ đó suy đoán ra thực lực của đối phương.

Nhưng hắn không vì vậy mà sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn.

Mỗi lần gặp phải đại sự, cao thủ và quyết chiến trọng đại, hắn đều cảm thấy hưng phấn khó tả.

Vào thời điểm này, bình thường hắn đều rất cần nữ nhân.

Nhưng mỗi khi gặp phải thời khắc quan trọng này, hắn đều cố tự kiềm chế, có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, hắn không đại thành, cũng không đại năng. Đối với một nam nhân, “thành” và “năng” là chuyện rất quan trọng. Mặc dù võ công của hắn cao cường, hơn nữa còn vô cùng máu tanh, nhưng làm loại chuyện đó, hắn rất miễn cưỡng, có lúc bất thành, thậm chí phần lớn thời gian đều bất năng.

Thứ hai, hắn tin chắc, tinh khí vừa tiết, nguyên khí của hắn sẽ bị giảm sút, hơn nữa sát khí còn biến mất, công lực cũng không đủ tinh thuần. Vào thời khắc quan trọng này, gặp phải cao thủ, tinh thần và nguyên khí của hắn không thể lạm dụng.

Thứ ba, hắn không miễn cưỡng nữ nhân làm chuyện đó với hắn, bởi vì miễn cưỡng cũng vô dụng, hắn nóng nảy thì càng không dùng được. Nữ nhân cũng không nguyện ý chủ động làm chuyện đó với hắn, do đó phải gọi kỹ nữ, vậy thì càng lực bất tòng tâm. Kỹ nữ hiềm hắn không tốt đẹp, cũng không xem là nhiều tiền, hơn nữa trên người còn có vị dầu thuốc, gay mũi sặc họng. Hắn cũng hiềm kỹ nữ bẩn, sau chuyện hắn cũng cảm thấy ác tâm, huống hồ quả thật cũng bất lực.

Do đó, hắn hưng phấn thì hưng phấn, phần nhiều chỉ ở trong lòng lén lút giải quyết.

Vì vậy, hắn kìm nén trong lòng, càng thêm bực bội.

Hắn bực bội thì lại đau răng.

Cho nên, ác tính tuần hoàn, dáng vẻ của hết sức dữ tợn, tướng do tâm sinh, lại là như nhau.

Cũng không ai biết một nam tử máu tanh, sát thủ giang hồ như vậy lại ít khi giết người, ít chơi đùa với nữ nhân, thậm chí ngay cả đối với kỹ viện cũng sợ như rắn rết, tránh xa để bình an.

Có lúc chính hắn cũng cảm thán, hán tử máu tanh sao lại như thế.

Hắn là người như vậy, nhưng ngoài mặt lại muốn khoe khoang khoác lác, nói rằng ngày đó hắn tại Hạ Lan các uy phong như thế nào, không đâu chống nổi, hôm qua lại tại Xuân Ngưu tiểu trúc độc chiếm hoa khôi ra sao, tối nay còn dự định tại lầu Thu Cúc bao trọn bốn vị hồng bài cô nương, uy phong đến mức lập tức đột quỵ cũng không tiếc.

Hắn là người như vậy, nhưng bốn đồng bạn của hắn thì lại khác.

Bốn người này là Thái Cảm Động, Hách Âm Công, Bạch Cao Hứng, Ngô Khai Tâm, bọn họ đều là thủ hạ tâm phúc của Đồng Quán, ngoại hiệu là “Đại Tứ Hỉ”.