Triêu Tần Mộ Sở

Chương 17




Bàn tay xách phong đăng siết thật chặt, tâm Sở Du dần dần lạnh xuống, hắn vươn tay vén mái tóc dài tán loạn của mình ra sau tai, lộ ra dưới màn đêm một khuôn mặt trông có vẻ tái nhợt.

“Thanh Từ.” Tần Tranh căng thẳng trong lòng, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng có phần cong lên của Sở Du. Đôi môi ấy nhìn rất đẹp, dù cho khóe môi mang theo góc cạnh, vẫn vô thức động lòng người.

Sở Du không như y mong muốn, vẫn mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng lạnh như băng: “Là đạo đãi khách của Giang gia quá độc đáo hay là phong tục địa phương của Giang Nam khoáng đạt quá mức, khi nào mà hạ nhân cũng có thể đêm hôm riêng tư gặp quý khách, ôm ấp yêu thương.”

Mạnh Hàn Y toàn thân cứng đờ, đầu ngón tay kìm nén bấm trong lòng bàn tay, hồi lâu mới hạ thấp người thi lễ với Sở Du, nhặt đàn từ trên đất, ngước mắt nói: “Sở nhị gia hiểu lầm, năm đó nhờ Giang Công gia không bỏ, chịu lưu ta ở lại đây làm cầm sư. Lại nói, Hàn Y chưa từng ký văn tự bán mình, thực không tính là hạ nhân Giang gia. Thứ hai, Hàn Y cùng Hầu gia càng không thể gọi là gặp riêng, chẳng qua là ôn lại chuyện cũ thôi.”

Vừa dứt lời, Sở Du đã chán nản vỗ tay: “Không tệ, cốt truyện dài thật đấy.”

Thị nữ vừa vặn chạy đến, đón lấy phong đăng từ tay chủ tử, lại choàng thêm một chiếc áo lông lên đầu vai Sở Du. Sở Du kéo kín áo choàng, nhịn không được ho húng hắng, vừa rồi chạy quá mau sặc gió lạnh, lúc này ngay cả bào thai trong bụng cũng đạp loạn. Hắn khẽ cúi người, đưa tay chống lên phần bụng đã hở ra, bực bội nén cơn ho, không chịu lộ ra nửa phần mềm yếu trước mặt Mạnh Hàn Y.

“Sở nhị gia coi chừng thân thể.” Ánh mắt Mạnh Hàn Y rơi trên bụng Sở Du, đáy mắt hiện lên mấy phần đắng chát.

Sở Du khẽ cười một tiếng: “Không so được với Mạnh công tử thân mềm thể yếu, kéo một phát đã ngã ra rồi.”

Đầu óc Tần Tranh nóng lên, vô thức muốn giải thích: “Nhị gia!”

“Ngươi im miệng.” Sở Du lạnh lùng trừng mắt liếc y một cái: “Không có chỗ cho ngươi chen vào nói đâu.”

Tần Tranh yên lặng: …

Mạnh Hàn Y cúi đầu cười khổ: “Sở nhị gia nhiều năm không gặp, không ngờ ngài vẫn… hùng hổ dọa người như xưa.”

Sở Du nâng người, vuốt cằm nói: “Mạnh công tử cũng vậy, nhiều năm không gặp vẫn thích làm bộ làm tịch như cũ. Chẳng qua năm đó ngươi ngay đến dũng khí ngẩng đầu nhìn ta còn không có, bây giờ có Giang gia làm chỗ dựa, lá gan ngược lại cũng lớn hơn, đoán rằng Giang gia đối đãi ngươi không tệ.”

Sắc mặt Mạnh Hàn Y tái đi, thân mình khẽ run rẩy.

Nói tới năm đó, Tần Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du.

Sở Du không hề e dè mặc kệ Tần Tranh dò xét, sắc mặt thản nhiên nói: “Sở Du ta không có chuyện dám làm mà không dám nhận, ngươi không phải muốn biết năm đó Mạnh Hàn Y vì sao vứt bỏ ngươi mà đi, ngươi không phải muốn biết ta từng nói với hắn những gì ư? Tốt, hôm nay ta ở ngay trước mặt hắn nói cho ngươi nghe một lần.”

“Không muốn!” Mạnh Hàn Y thất thanh quát, toàn thân hắn run rẩy, cực kì sợ hãi cái miệng đó của Sở Du.

Sở Du kiêu căng ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Tần Tranh cùng Mạnh Hàn Y, gằn từng chữ: “Sở gia Tĩnh Quốc Công, thần tử sáu đời, tiên tổ là bậc đại học sĩ nổi danh thiên hạ, hậu xuất ba đời đế sư, lục đại các lão đều là trụ cột triều đình. Gia phụ khi còn sống từng nhận chức phụ tá hàng đầu, gia mẫu Vương thị kế thừa huyết mạch Đạo gia Quỷ Cốc Tử*, gia huynh mười bảy tuổi làm quan, đứng đầu Hàn Lâm Viện. Sở gia viết lên ba sách lược cứng rắn, quất roi rồng trên đánh hôn quân, dưới quất sàm thần*, Thái tổ khai quốc tự mình đề phủ biển cho Sở gia. Sở gia ta đời đời kiếp kiếp, lấy thiên địa làm tâm, lấy sinh dân* làm mệnh, lưu lại tuyệt học tự cổ chí kim, vì vạn thế mở thái bình.”

*Quỷ Cốc Tử: là tên của một người, cũng là tên của một bộ sách nghiên cứu thủ đoạn và mưu kế đấu tranh trong chính trị thời cổ đại dùng cho đế vương. Luận thuyết có nhiều nét tương đồng với tư tưởng của Đạo gia. Nếu như so sánh, Binh pháp Tôn Tử lấy chiến để thắng, thì Quỷ Cốc Tử lấy ngôn từ để thắng.

*Sàm thần: thần tử gièm pha, thêu dệt lời bậy bạ.

*Sinh dân: có thể hiểu là sự an cư lạc nghiệp của dân chúng.

Sắc mặt Mạnh Hàn Y trắng bệch, vô thức lui ra sau hai bước, cái bóng xóa đi không được trong trí nhớ lại lần nữa trùng khớp trước Sở Du, tựa như ác mộng vây quấn, đời đời kiếp kiếp khiến hắn phải cúi đầu. Không cần biết là thiếu niên vênh váo tự đắc năm đó, hay là nam nhân kiêu căng vạn phần hôm nay, đều cao quý khiến cho hắn không thể nào sánh kịp.

Đáy mắt Sở Du tràn đầy vụn băng tan nát, giọng mỉa mai nói: “Ta là kẻ không có tiền đồ nhất nhà đấy, chẳng qua chỉ là một Nhị phẩm, lừa được văn võ bá quan nhượng cho ba phần địa giới thôi. Thế nhưng Mạnh Hàn Y à, ngươi lấy cái gì so cùng ta đây.”

Lời vặn hỏi năm năm trước lần nữa ném vào mặt Mạnh Hàn Y, cảm giác nhục nhã năm xưa hiện về, khiến hắn toàn thân phát run đứng không vững.

Sở Du ngước mắt nhìn trăng, cong môi khẽ cười: “Lấy gần gũi lâu năm, lấy bên nhau sớm tối của y và ngươi năm ấy, hay là lấy sự đối xử như châu như ngọc của y dành cho ngươi? Nếu như năm đó ngươi dám can đảm đáp lại ta một câu như vậy, ta liền kính ngươi ba phần. Nếu ngươi thật sự có can đảm có cốt cách ấy, thì không nên chỉ vì mấy phần tự ái vô nghĩa mà bỏ y đi, ngươi dựa vào cái gì mà không chịu tin tưởng y có thể bảo toàn lời thề non hẹn biển ấy vì ngươi. Nếu ban đầu ngươi không chịu tin, cớ sao hiện tại lại tới dây dưa không ngớt với y. Ta hôm nay liền mắng ngươi một câu không biết liêm sỉ, ngươi ấm ức cho ai nhìn!”

Sắc mặt Mạnh Hàn Y đã gần như tái xanh, hắn vô thức trốn sau lưng Tần Tranh, lại chậm chạp chờ không được một câu nhẹ giọng an ủi cùng cái ôm che mưa chắn gió từ Tần Tranh.

Sở Du ác liệt gọi Tần Tranh một tiếng: “Còn không đi, ở đây ăn tết à?”

Đầu óc Tần Tranh trống rỗng, bất giác nhấc chân đuổi theo Sở Du, thấy áo choàng ở đầu vai hắn hơi trượt xuống, còn thay hắn giật giật kéo lên.

Sở Du cũng không quay đầu lại, có chút không muốn nhìn thấy Mạnh Hàn Y đang bị bỏ lại sau lưng. Đợi đi một đoạn đường, đột nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm một tấc cũng không rời Tần Tranh theo ở phía sau.

“Thanh Từ…” Tần Tranh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Đáy mắt Sở Du tràn đầy chán ghét nhìn y một cái: “Cởi y phục.”

Tần Tranh khẽ giật mình.

Sở Du nghiêm mặt quát: “Cởi xuống!”

Tần Tranh vội vàng đưa tay thoát xiêm y, đầu tiên là cởi ngoại bào, sau đó là áo trong, mãi đến khi nửa người trên toàn bộ trần trụi, chỉ còn lại một cái khố bên dưới mới thoáng do dự hỏi: “Thanh Từ, khố tử trở về phòng mới cởi được không?”

Lời còn chưa nói hết, Sở Du bỗng nhiên tựa cả người vào trong ngực y, ngữ khí uể oải nói: “Ngươi ôm hắn, y phục kia dính mùi hắn, thiêu hủy.”

Tần Tranh cứng đờ người, đỡ lấy đầu vai Sở Du không nói gì.

Sở Du nói: “Ôm ta về.”

Tần Tranh không nói hai lời ôm ngang Sở Du, im lặng đi về phía trước.

Sở Du vùi mặt vào ngực y, bóng đêm cuối thu rất lạnh, thế nhưng nhiệt độ trên người Tần Tranh vẫn nóng bỏng là thế.

Năm đó ngay cả bao phục Tần Tranh cũng đã thu thập xong xuôi, y muốn từ bỏ hết thảy cùng Mạnh Hàn Y lưu lạc thiên nhai, thế nhưng thứ chờ đợi được chính là công dã tràng. Lời nói của Sở Du tựa như một thanh dao găm bén nhọn, phá vỡ muôn vàn lý do y từng vì Mạnh Hàn Y mà vẽ ra. Những cái được gọi là tình vững hơn vàng*, chẳng qua chỉ là chuyện tiếu lâm.

*Tình bỉ kim kiên: 情比金坚.

“Sở Thanh Từ, ngươi cứ như vậy tin ta sao?” Tần Tranh nhỏ giọng đủ cho bản thân cũng không thể nghe thấy.

Nếu như lúc trước ngay cả người y tin tưởng nhất còn không chịu tin tưởng y, vậy hôm nay Sở Du lấy dũng khí từ đâu mà dám tin rằng ngày hôm nay y sẽ không tái phạm.

Sở Du tựa hồ mệt mỏi, thanh âm yếu ớt: “Đồ đần, nếu không tin ngươi, lúc trước làm sao lại gả cho ngươi…”

Tần Tranh chưa từng nghe rõ ràng, vốn muốn hỏi lại lần nữa, thế nhưng thấy Sở Du không nhúc nhích nằm trong ngực mình, đành phải bỏ ý niệm này đi.

Chờ tới khi bế Sở Du về nơi ở, ánh nến sáng rõ chiếu ra khuôn mặt không còn chút huyết sắc cùng vầng trán đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp của Sở Du. Tần Tranh cả kinh trong lòng, đặt Sở Du lên giường, nắm tay hắn gọi: “Nhị gia? Nhị gia!”

Sở Du kêu lên một tiếng đau đớn, cuộn tròn thành một cục, cứng còng đặt trước bụng.

Tim Tần Tranh thoáng chốc như rơi vào hầm băng, vội vàng xốc vạt áo Sở Du, chỉ thấy tiết khố thấp thoáng đỏ.

Hoàn chương 17