Triệu Hoán Thần Binh

Chương 874: Nữ thần, người tiếp tục




Cổ Đế Long Linh phản rồi, không dạy nó một bài học không được. Tuy cuối cùng Cổ Đế Long Linh cải tà quy chính nhưng Vu Nhai còn ghim chuyện nó tính kế hắn, báo hại hắn suýt tiêu đời. Tạm thời Vu Nhai không rảnh tính sổ với Cổ Đế Long Linh.

Vu Nhai nói:

- Các huynh đệ tỷ muội, không cần khách sáo, đánh nó cho ta, đánh đến má nó không nhận ra!

- Hì hì . . .

Các binh linh rất nghe lời, nói thật là bọn họ muốn đánh hội đồng Cổ Đế Long Linh lâu rồi.

Cổ Đế Long Linh hét to:

- Các ngươi đang làm gì? Vu tiểu tử, không phải ta muốn vạch áo của ngươi mà là Thôn Thiên kiếm linh kêu ta làm!

Đúng là Thôn Thiên kiếm linh gai mắt cái tên khốn này còn muốn gạt người, kêu Cổ Đế Long Linh đi ra phá hoại.

Vu Nhai không cần biết Cổ Đế Long Linh có lý do gì, hắn hét lên:

- Đánh nó!

Vu Nhai dời chú ý từ thế giới trong cơ thể ra ngoài hiện thực. Dạ Tình đã xoay người lại từ khi nào, nàng nhìn Vu Nhai chằm chằm.

- Cái kia . . . Có thể chờ ta mặc quần lót rồi nàng nhìn được không? Ta xấu hổ.

Tiếc rằng bây giờ Vu Nhai có nói gì cũng vô dụng, Dạ Tình nhìn hắn chằm chằm, từng bước một áp sát, nét mặt đậm đặc sát khí. Trong đầu Dạ Tình nhớ lại từng hình ảnh lúc gặp U Hoang, những điều nàng khó hiểu chớp mắt giải mở. Lúc trước Dạ Tình thấy khó hiểu là vì nàng không liên tưởng Vu Nhai chính là U Hoang, giờ biết điều này mọi chuyện thông suốt. Hai người chồng lên nhau chính là một người.

Dạ Tình cũng là người Ẩn Nguyên tiểu tổ, có năng lực điều tra, suy luận ngầm.

Mỗi lần có Vu Nhai là sẽ có U Hoang, mỗi khi U Hoang biến mất là Vu Nhai trùng hợp lộ mặt. Mặt nạ thứ nhất của U Hoang tìm được trong phù văn nàng tặng Vu Nhai.

Tại sao mình ngốc như vậy?

Dạ Tình không biết rằng nữ nhân đang yêu thường sẽ trở nên ngốc nghếch, cơ bản giảm thấp.

Dạ Tình muốn xác nhận một lần nữa:

- Ngươi thật sự là U Hoang?

- Đúng . . . Đúng vậy, thật ra ta sớm muốn . . .

Dạ Tình hét to một tiếng:

- Ta giết ngươi!

Dạ Tình hung dữ lao lên. Bây giờ Vu Nhai có giải thích cái gì cũng vô dụng.

Vu Nhai chỉ có thể hét lên, rất là suy yếu kêu to:

- Mưu sát lão công!

Giờ cơ thể Vu Nhai trần truồng, bên ngoài chắc chắn có người, hắn không dám chạy trốn. Vu Nhai bị Dạ Tình bắt giữ, các loại công kích như cào, nhéo, cắn. Dạ Tình như cọp cái tức giận.

Vu Nhai chỉ có thể mặc cho cọp cái trút giận.

- Đủ rồi chưa?

Không biết qua bao lâu, Dạ Tình cắn chặt vai Vu Nhai, ú ớ nói:

- Không đủ!

- Muốn cắn bao lâu nữa?

Dạ Tình hung dữ nói:

- Cả đời!

Vu Nhai ngây người, trái tim mềm mại bị cảm giác kỳ lạ xâm chiếm, cơ thể thả lỏng mặc cho Dạ Tình cắn. Cảm giác không khí khác lạ, Dạ Tình nhả ra. Vu Nhai đẩy Dạ Tình ra ngoài, hai người nhìn nhau. Dạ Tình khép mi mắt.

Trong phút chốc hôn nồng nhiệt, cảm giác nồng cháy.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

- Mở rồi, chúng ta . . .

Trong phút chốc vang tiếng nổ điếc tai. Vu Nhai, Dạ Tình phản xạ tách ra nhìn hướng phát ra tiếng nổ. Cửa mật thất bị đánh mở, một đám người trợn mắt há hốc mồm hai người.

Đám người bên ngoài nói:

- Xin lỗi, chúng ta . . . Chúng ta không cố ý. Bởi vì hai vị đi vào quá lâu nên chúng ta . . . Chúng ta sợ hai vị gặp chuyện gì . . . Nên mới . . . Mới . . . Chúng ta không cố ý . . .

Dĩ nhiên không phải đám người sợ Vu Nhai, Dạ Tình gặp chuyện bất trắc mà lo trong cánh cửa có mật đạo, hai người đã đi từ lâu. Cả đám chờ nửa ngày rồi dứt khoát mở cửa ra, ai ngờ Vu Nhai, Dạ Tình làm chuyện kia trong chỗ như thế này. Cha nó, khắp nơi là vết máu, trên người nam nhân này còn dấu răng, móng tay cào, chảy máu.

Bọn họ sợ hãi, ánh mắt đồng tình nhìn nam nhân cơ thể trần truồng. Đáng thương thật, chắc chắn nam nhân này bị nữ nhân kia cưỡng ép. Không thấy hắn lõa thể còn nữ nhân kia thì mặc đồ ngay ngắn, chỉ hơi xốc xếch một chút sao? Ài, mỹ nữ sao lại có khẩu vị kỳ thế này?

Nam nhân này lúc trước phát ra kiếm khí đáng sợ vậy mà bị nữ nhân kia trấn áp, may mắn lúc trước bọn họ không rục rịch. Nàng này đúng là khủng long cái, quá đáng sợ.

Tham lang thần nữ cảm giác ánh mắt khác lạ của mọi người, nổi giận:

- Không mau cút đi?

Người dẫn đâu nói nhanh:

- Vâng vâng, nữ thần cứ tiếp tục, tiếp tục. Có gì cần chúng ta cứ tùy thời kêu. Phải rồi, chỗ ta còn ngọn nến, thuốc mỡ, roi da và dây thừng thì bao la.

Đám người vội vàng bỏ chạy.

- Ngọn nến? Roi da? Ta lấy những thứ này làm gì?

Vu Nhai cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha!

* * *

- Khốn kiếp, chết tên, đồ dê chúa, báo hại ta bị người hiểu lầm!

Thời gian chậm rãi trôi, Vu Nhai, Dạ Tình đã rời khỏi gian mật thất, tìm phòng ở tốt nhất trong mấy chục doanh địa, tạm thời cư ngụ. Lúc này Vu Nhai chỉ còn cái quần cộc ngồi trong nhà, Dạ Tình thì hiền thục bôi thuốc cho hắn, miệng lầm bầm.

Dạ Tình đã biết ngọn nến, roi da, dây thường là có ý gì, nàng tức giận suýt biến thành cọp cái ngược đãi Vu Nhai. Đương nhiên nếu bây giờ Dạ Tình đánh Vu Nhai càng khẳng định đám người hiểu lầm, nàng đành ngoan ngoãn bôi thuốc cho hắn.

Với Vu Nhai thì các vết thương nhỏ này sẽ tự lành vào ngày mai. Đặc biệt cơ thể trải qua tinh huyết Vua Đế Long tộc cải tạo, có lẽ không cần ngày mai. Nhưng Vu Nhai hưởng thụ Dạ Tình dịu dàng săn sóc, thật hạnh phúc.

Dạ Tình vẫn còn canh cánh trong lòng:

- Được rồi, thật tình, đáng đời ngươi, còn cần ta bôi thuốc giúp.

Hết cách, tên khốn này rất đáng hận, giấu nàng lâu như vậy, báo hại Dạ Tình đau khổ, rối rắm, tương tư, buồn bực, hoang mang, chịu đủ dày vò, Vu Nhai rất đáng chết. Tuy lúc ở Kiếm vực hành tỉnh Vu Nhai từng có ý định nói rõ với Dạ Tình nhưng vì nàng không nói chuyện với hắn nên Vu Nhai không nói thành lời. Nhưng Dạ Tình là nữ nhân, giải thích? Hừ hừ, vô dụng.

- Cái kia, Dạ Tình lão bà, đêm đã khuya, chúng ta có nên . . .

Sau hạnh phúc nên đến tính phúc?

- Nên cái đầu ngươi, nằm dưới dất đi!

Dạ Tình không cho tên háo sắc đắc ý, tuy trong lòng nàng xem Vu Nhai là chỗ dựa suốt đời nhưng còn đang tức giận. Huống chi chỗ đó rất đau, lúc trước Vu Nhai quá dữ dội, chỗ kia không chịu nổi hắn vùi dập.

Vu Nhai tự biết đuối lý, chỉ có thể nằm dưới đất.

- Này, thôi, ngươi lên đi, nhưng không được động tay động chân, không được cởi y phục.

Đêm khuya, Vu Nhai, Dạ Tình nằm xuống nhưng không buồn ngủ chút nào. Dạ Tình thì khỏi nói, ngày hôm nay nàng trải qua chuyện hoang đường, đến bây giờ vẫn khó chấp nhận được, như đang nằm mơ. Trong đầu Dạ Tình lặp lại hình ảnh quen Vu Nhai, U Hoang, mỗi một ký ức khắc sâu trong đầu nàng.

Lúc trước Dạ Tình khóc cố làm vì cứu U Hoang, giờ gió mưa thay đổi, cảm giác kỳ lạ hành hạ nàng muốn điên.