Triệu Hoán Thần Binh

Chương 428: Dị Ma nhân Ục ịch




Hình dạng cũng không khác gì so với quái nhân liêm đao. Thậm chí dáng người cũng không khác mấy, một nam bốn nữ. Nam rất gầy, gần như không khác gì so với quái nhân liêm đao hắn. Có lẽ bởi vì hắn đủ gầy...

Nữ tính... Bởi vì dáng của quái nhân liêm đao nữ tính so với nhân loại có sự chênh lệch rất nhỏ, cho nên nữ tính càng không có nửa điểm khác lạ.

Vu Nhai là ai chứ? Thời điểm hắn làm tiểu binh thủ thành, có thể phát hiện ra sự tồn tại của Nguyệt Lâm Sa. Hắn chỉ cần liếc qua ánh mắt của bọn họ, động tác của bọn họ là có thể nhận ra. Cho dù không nghe được bọn họ nói chuyện, Vu Nhai chỉ cần tới gần, vẫn có thể phát hiện ra.

Hắn cảm thấy lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng cũng gặp được loài người. Vu Nhai có thể không tới gần được sao?

Đương nhiên, trong tình huống không biết rõ ràng, Vu Nhai sẽ không để lộ thân phận. Trước làm vài chuyện lén lén lút lút đã. Cái này hắn tương đối lành nghề.

Cho nên, Vu Nhai liền khoa chân múa tay càng lúc càng tới gần mấy người kia.

- Thơm quá. Làm gián điệp còn không quên chuẩn bị nước hoa. Hay những quái nhân liêm đao này không có khứu giác?

Vu Nhai vừa tới gần liền ngửi thấy được một mùi thơm ngát, rất nhạt, cũng rất thơm. Có cảm giác tươi mát tự nhiên, giống như tia sáng trải dài. A, nếu như lột bỏ lớp ngụy trang xuống, nữ nhân này hẳn là rất đẹp.

Căn cứ vào kinh nghiệm của Vu Nhai nhiều năm, dường như nữ nhân toả ra loại mùi thơm ngát này đều rất dễ coi.

Không quan tâm có đẹp hay không, Vu Nhai cũng xem như là dễ coi. Nhìn những quái nhân liêm đao khác xung quanh tướng mạo buồn nôn, thật sự ngoại trừ huyễn tưởng ra không có biện pháp nào khác. Hắn chậm rãi tới gần, đi loanh quanh vòng quanh mấy người.

- Cửu Lan, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Dị Ma tộc rõ ràng đã phát hiện ra chúng ta xâm nhập. Vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ sao?

Ngay thời điểm Vu Nhai tới gần, bên cạnh chợt có giọng nói nam tính rất nhỏ nói. Xem ra bọn họ cho rằng đã bị phát hiện.

Bọn họ cũng không vì Vu Nhai tới gần mà cảm thấy cảnh giác. Xem ra tài nghệ diễn kịch của Vu Nhai rất cao.

Xung quanh có rất nhiều quái nhân liêm đao tới gần. Hơn nữa mặc dù có ánh sáng, nhưng xung quanh vẫn tối đen như mực. Hơn nữa, ở trên đường đi Vu Nhai cũng đổi hướng mấy lần. Tuy rằng tương đối với các quái nhân liêm đao mà nói, hắn vẫn còn có chút suất, nhưng rất khó nhận ra sự khác biệt.

Lại nói, ai sẽ nghĩ ở chỗ này còn có hàng giả mạo giống như bọn họ chứ?

- Trước xem tình huống thế nào rồi nói sau. Sợ rằng nơi đám Tiểu Loan bị giam giữ sẽ càng nghiêm mật hơn, thậm chí bày cạm bẫy chờ chúng ta nhảy vào. Đương nhiên, chúng ta không thể bởi vì vậy mà buông tha. Giữ nguyên kế hoạch. Nếu như không được, sẽ ra tay vào thời điểm Dị Ma tộc hiến tế. Bất kể thế nào, nhất định không thể để cho Tiểu Loan và Tiểu Dịch có chuyện!

Nữ nhân được gọi là Cửu Lan, có chữ lót là Cửu, đồng trang lứa với Vu Nhai.

- Nếu phải tiến hành theo kế hoạch cũ, chúng ta thừa dịp thời điểm đang hỗn loạn tới gần hành cung của Dị Ma tộc Vương rồi nói sau.

Một người khác bên cạnh nói giọng nữ. Giọng nói của nàng mang theo sự trầm thấp, xem ra tuổi tác có hơi lớn.

- Lúc này, có thể quá mạo hiểm hay không?

Nam nhân kia nói.

- Cẩn thận một chút là hơn. Như vậy đi, chúng ta trước cứ tới hành cung Dị Ma tộc Vương, sau đó xem tình hình thế nào rồi hành sự!

Cửu Lan trầm giọng nói.

Mấy người gật đầu, cũng không kích động, mà đi theo đám người Dị Ma đi tới. Lúc này mọi người trong Dị Ma tộc cuối cùng đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Chỉ có điều xung quanh xuất hiện không ít binh sĩ Dị Ma tộc, sẽ tiến hành lục soát đối với nhân vật khả nghi. Đồng thời, tại chỗ tối trên vách đá cũng có rất nhiều ánh mắt sâu kín, không ngừng lướt ngang qua. May là mấy người đều có kinh nghiệm phong phú, tạm thời không bị phát hiện.

Bọn họ lấy phương thức riêng để tiến về phía trước. Vu Nhai không cần nghĩ cũng biết, khẳng định đó chính là hướng đi về phí hành cung Dị Ma Tộc Vương đã nói lúc trước.

Vu Nhai vẫn ở phía sau bọn họ. Vòng hắc ám đã ép khí tức nhân loại của bản thân hắn xuống đến mức thấp nhất. Trên người hắn chỉ tán phát ra khí tức của bộ quái nhân liêm đao.

Chỉ có điều Vu Nhai không nghĩ tới là, nữ nhân tên là Cửu Lan lại cảnh giác như vậy. Hình như nàng phát hiện có người đi theo bọn họ. Sau đó liền nhìn Vu Nhai. Tim Vu Nhai chợt đập mạnh, sau đó tự nhiên nhe răng nhếch mép cười với nàng.

Trong nháy mắt, đến phiên tim Độc Cô Cửu Lan đập rộn lên. Nàng rất nhanh liền quay đầu lại, sắc mặt không mấy dễ coi.

- Cửu Lan, thế nào?

Nam tính duy nhất trong nhóm hành động đó liền hỏi.

- im lặng. Chúng ta có khả năng bị phát hiện!

Độc Cô Cửu Lan lại nhanh chóng bình tĩnh lại, thận trọng nhỏ giọng nói.

Trong nháy mắt, mấy người bên cạnh đều cảm thấy lông tóc dựng ngược. Chuẩn bị tinh thần chiến đấu bất cứ lúc nào. Ngày hôm nay thật sự không thuận lợi. Thế nào mỗi lần đều bị phát hiện như vậy? Lẽ nào bọn họ làm không tốt sao?

Chỉ có điều đợi một hồi, cũng không phát hiện có bất kỳ dấu hiệu nào bị phát hiện.

Qua khoảng hai phút, mấy người lại đi tới hơn mười thước, cũng không cảm ứng được bất kỳ điều gì, cũng không có cảm giác được sát khí.

- Cửu Lan, có phải nàng quá khẩn trương hay không? Có cần nghỉ ngơi một lát hay không?

Nữ tử trung niên kia cau mày nói. Bọn họ đều vô cùng cẩn thận. Bọn họ cũng biết, nếu như hành động thất bại, sẽ có kết quả như thế nào.

- Các ngươi nhìn tên Dị Ma tộc mặt buồn bã phía sau đi? Có phải hắn vẫn theo chúng ta hay không?

Mấy người thay phiên khẽ liếc ra phía sau, tiếp đó liền phát hiện ra Vu Nhai đang lảo đảo ở phía sau, hết nhìn trái lại tới nhìn phải, bộ dạng như một kẻ mới từ nông thôn đến thành phố lớn. A, là người quê mùa trong Dị Ma tộc. Hắn cũng cách bọn họ một khoảng xa. Từ phía xa nhìn lại, hắn với Dị Ma tộc khác cũng không có gì khác biệt:

- Cửu Lan, nàng muốn nói là tên đó phải không? Hắn phát hiện ra chúng ta sao? Sao ta nhìn thế nào cũng cảm giác hắn giống như một kẻ ngu si vậy?

Độc Cô Cửu Lan liền quay đầu lại, không ngờ phát hiện tên Dị Ma tộc Ục ịch này, từ phía xa lại nhìn nàng nhếch miệng cười. Tim nàng lại đập mạnh.

- Các ngươi không cảm giác gia hỏa kia đang nhìn chúng ta cười sao?

- Nhìn chúng ta cười? Làm sao có thể?

Nam tử chớp mắt nói, lại quay đầu lại thoáng liếc mắt nhìn, sau đó lắc đầu.

- Hắn đúng là nhìn ta cười!

Độc Cô Cửu Lan nghiêm túc nói.

- A, đoán chừng là Cửu Lan nàng cho dù hoá trang thành Dị Ma nhân cũng là một đại mỹ nữ.

Nữ tử trung niên cười nói.

Những người khác đều cúi đầu cười khẽ vài tiếng. Bầu không khí có phần thả lỏng hơn rất nhiều. Bọn họ cũng không biết chính là gia hỏa kia hại bọn họ hiện tại khẩn trương như vậy. Dị Ma tộc cũng không phát hiện ra mấy người bọn họ.