Triệu Hoán Thần Binh

Chương 414: U linh các chủ




- Ta nhất định phải...

- Đồ vô dụng, chỉ biết học sự cao ngạo của mẫu thân ngươi, lại không có một chút tự giác cao ngạo nào. Cao ngạo chân chính là ở dưới bất kỳ nghịch cảnh nào cũng phải cao ngạo, còn phải cao hơn người khác một cấp, cho dù đối phương có là thần.

Ngay thời điểm Độc Cô Cửu Dương nổi giận, đột nhiên có một giọng nói uy nghiêm truyền đến. Trong nháy mắt, mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương hơi run rẩy một chút.

Đồng thời, mọi người cũng theo giọng nói kia nhìn sang, liền thấy hai nam tử trung niên sóng vai đi tới. Trong đó một người dáng vẻ lạnh lùng giống như người khác đều thiếu nợ hắn mấy trăm vạn kim tệ. Rất nhiều người ở đây đều biết hắn là Độc Cô Chiến U. Một người khác, chính là người vừa nói, toàn thân mặc áo đen, không thêu bất kỳ vật gì, cảm giác giống như u linh.

Con ngươi Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền thoáng co lại, sau đó nhìn về phía Vu Nhai, rồi lại nhìn về phía nam tử trung niên kia.

Bộ dạng hai người có ba phần tương tự. Trên phương diện khí chất hiện tại cho dù nửa điểm cũng không giống. Nhưng lúc trước, thời điểm hắn mang theo khí tức tử vong chém ra bảy trảm, gần như là một khuôn đúc ra. Hai người biết người đến là ai.

Độc Cô Cửu Dương lại hoàn toàn không giống hắn, bất kể là trên phương diện khí chất hay là tướng mạo.

- Phụ thân!

Độc Cô Cửu Dương vừa định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy người mới tới, trong nháy mắt nuốt tất cả những lời muốn nói xuống.

Cùng lúc đó, ở đây có người cũng run lên. Tuy rằng bọn họ đều có thể đoán được, nhưng thời điểm chứng thực vẫn khiến cho người ta run rẩy. Đột nhiên có người quì một gối nói:

- Tham kiến U Linh Các Chủ!

- Tham kiến U Linh Các Chủ!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đã kịp phản ứng, cũng quì một gối xuống. Cho dù là Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền cũng không ngoại lệ. Ở đó chỉ còn lại có mẫu thân Độc Cô Cửu Dương, Vu Nhai, Độc Cô Thanh Hải và Độc Cô Chiến U còn đứng.

- Được rồi, tất cả đều đứng lên đi!

Trong giọng nói của Độc Cô Chiến Phong dường như cũng mang mùi vị của tử vong. Thật ra ở đây không ít người cũng không dám nhìn hắn, cũng không biết bộ dạng hắn thế nào. Độc Cô Chiến Phong không để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương:

- Hoàng Phủ Nhàn, nàng khiến ta rất thất vọng.

- Chiến Phong, ta biết chuyện này là ta làm không đúng, nhưng cũng bởi vì ta quá yêu chàng. Ta không muốn chia sẻ chàng với bất kỳ nữ nhân nào. Hơn nữa còn là loại nữ nhân đê tiện như vậy!

Mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương, Hoàng Phủ Nhàn thét lớn.

Vu Nhai có phần sững sờ. Lẽ nào phụ thân này thật sự không biết chuyện. Vu Nhai vẫn nhìn hắn. Đồ cặn bã Vu Nhai trong cơ thể này gần như đã biến mất không còn, hiện tại lại nhô ra. Đây chính là điều trước đây hắn muốn thấy nhất, không biết đã chờ đợi bao lâu.

Đáng tiếc, chỉ trong chớp mắt hắn đã bị Vu Nhai áp chế xuống. Vu Nhai đối với Đồ cặn bã Vu Nhai sớm có sự chuẩn bị.

Cũng giống như linh hồn không dung hợp, đôi mắt Vu Nhai nhìn người phụ thân này trước mắt này, không có chút cảm giác nào. Cái gì mà huyết mạch kích động khi nhìn thấy người thân trong truyền thuyết, loại cảm giác khi nhìn thấy người thân nào đó, căn bản không có. Có chỉ biểu tình cô đơn của Vu Thiên Tuyết.

- Không cần kiếm cớ. Cũng vì nữ nhân này thân phận hơi thấp, nếu không chỉ sợ nàng không chỉ phế bỏ con ta đơn giản như vậy đâu. Chuyện này ta sẽ không bao che. Chiến U, ngươi cứ theo quy định mà giải quyết là được!

Giọng nói của Độc Cô Chiến Phong vẫn lạnh lùng, hình như cũng không có xem Hoàng Phủ Nhàn, nguyên phối của hắn vào mắt, không ngờ lại bảo Hình Kiếm Các bắt Hoàng Phủ Nhàn!

- Phụ thân!

Độc Cô Cửu Dương ngẩng đầu lên, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nói.

- Chiến Phong, chàng lại muốn đưa ta vào Hình Kiếm Các sao? Chàng… chàng không ngờ lại vì nữ nhân kia mà muốn đưa ta vào Hình Kiếm Các. Chàng đừng quên trước đây nếu không có ta, chàng đã chết. Chàng đừng quên, ta là người của hoàng tộc.

Hoàng Phủ Nhàn thét lên.

Trên mặt Độc Cô Chiến Phong có một chút chấn động. Hắn hít một hơi thật sâu:

- Chiến U, nếu người bị hại cũng không tổn thương quá lớn, xem như nể mặt ta, lại thêm đó là người nhà của ta, có thể xử phạt nhẹ một chút hay không?

- Ta sẽ cố gắng!

Độc Cô Chiến U gật đầu. Mặt mũi của Độc Cô Chiến Phong không ai không cho.

- Độc Cô Chiến Phong, ngươi thật sự muốn xử trí ta? Rốt cuộc ai mới là thê tẻ nguyên phối của ngươi? Lẽ nào nữ nhân đê tiện kia và tên tiện chủng này quan trọng hơn so với ta, quan trọng hơn so với mẹ con chúng ta sao? Nếu như vậy, ngươi dứt khoát giết chết chúng ta đi.

Hoàng Phủ Nhàn căn bản sẽ không bởi vì Độc Cô Chiến Phong cầu tình mà cảm động. Nàng giống như một người đàn bà chanh chua nói:

- Cửu Dương, chúng ta cùng chết là được rồi.

- Đủ rồi. Ta là vì Độc Cô gia. Nàng phạm sai lầm, ta cũng không bao che được nàng!

Độc Cô Chiến Phong quát lớn, không để ý tới nữ nhân phát điên này nữa. Hắn trực tiếp nhìn về phía Độc Cô Thanh Hải:

- Thanh Hải bá, người đã thoả mãn chưa?

- Ta không có vấn đề gì.

Độc Cô Thanh Hải nhún vai, kéo hai người Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền tránh sang một bên.

Hoàng Phủ Nhàn thoáng dừng lại. Hiện tại nàng mới biết được trượng phu đang nhắc nhở nàng, hiện tại có Độc Cô Thanh Hải ở đây, hắn không thể không cho Độc Cô gia một câu trả lời thỏa đáng. Nghĩ đến vừa rồi ứng phó với Độc Cô Thanh Hải, hắn hẳn sẽ nghĩ biện pháp trả thù mình?

- Ta xử lý như vậy, ngươi đã thoả mãn chưa?

Cho đến lúc này Độc Cô Chiến Phong mới nhìn về phía Vu Nhai, không có quá nhiều tâm tư.

Vu Nhai vốn cảm thấy vui vẻ khi Độc Cô Chiến Phong đả kích Hoàng Phủ Nhàn. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc. Trong nháy mắt vừa rồi, các loại biến hóa hắn đều thu vào đáy mắt. Hắn không biết Độc Cô Chiến U còn có thể lấy uy danh của hắn giải quyết việc chung hay không. Hiện tại hắn rất bất mãn.

Nói thật ra, hắn và Vu Thiên Tuyết không chết, cho nên Hoàng Phủ Nhàn cho dù bị xử trí theo quy định cũng sẽ không chết. Độc Cô Cửu Dương càng không có chuyện gì. Vừa rồi những chữ tiện chủng và đê tiện vẫn còn vang vọng ở trong lòng hắn. Còn có các loại lời nói uy hiếp và dồn mình vào tử địa...

Vu Nhai sẽ thoả mãn sao? Không, đương nhiên không hài lòng. Mẹ con bọn họ chưa chết, hắn sẽ không thoả mãn.

- Ta có hài lòng hay không thì thế nào? Cũng không phải ngươi nói là được!

Vu Nhai cuối cùng đã mở miệng, nhưng không còn suy yếu giống như vừa nãy.

- Được rồi!

Độc Cô Chiến Phong gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì nói:

- Đã như vậy, ngươi dưỡng thương đi. Sau khi tham gia hết nghi thức kim bào, đón mẫu thân ngươi tới đây. Ta cho nàng danh phận. Đương nhiên, không thể là chính thê, nhưng cũng sẽ không bạc đãi nàng.

- Vậy là xong sao? Hắc, ta muốn biết, vì sao nhiều năm như vậy ngươi không có đi tìm chúng ta? Lấy thân phận của U Linh Các Chủ của ngươi, tìm được chúng ta, sợ rằng còn dễ hơn so với uống hớp nước đi.