Triệu Hoán Thần Binh

Chương 403: Ta đã tới




- Ta muốn hỏi một chút, Độc Cô Cửu Dương đang ở đâu?

Vu Nhai đột nhiên dừng động tác, thản nhiên hỏi.

- À, ngươi không cần phải hỏi chuyện đó. Cứ đánh gãy hai chân, theo chúng ta là được rồi.

- Nhưng nếu như các ngươi chết, không ai dẫn ta đi thì phải làm thế nào?

Vu Nhai hỏi ngược lại.

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói, các ngươi chết.

Vu Nhai từ tốn nói một câu, chợt quả đấm trong không trung đột nhiên nắm chặt. Hai làn gió sắc bén gió ở phía sau lưng hai người trên vân cáp ngưng kết thành kiếm, đâm xuyên qua trái tim của hai người:

- Xin lỗi, ta còn chưa hỏi các ngươi.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Hai người khó có thể tin giơ tay lên. Đáng tiếc, tay bọn họ chỉ giơ lên giữa không trung rồi rơi xuống. Đến tận lúc chết bọn họ cũng không nghĩ ra Vu Nhai vì sao có gan lớn như vậy, giết chết bọn họ. Giết chết bọn họ, tương đương với không lưu lại đường sống cho chính mình.

- Độc Cô Nhai, ngươi...

Độc Cô Cửu Tà cũng ngây người, quên hết thêm một từ Cửu ở trước.

- Độc Cô Cửu Dương ở chỗ nào?

Vu Nhai lặng lẽ mỉm cười. Khi nghe tới chuyện chiếc nhẫn kim sắc, hắn chỉ biết chuyện đã không thể hòa hoãn được nữa. Nếu vậy, giết hai người ỷ thế hiếp người này cũng chẳng sao. Nếu chỉ là Độc Cô Chư, hắn có thể nghĩ biện pháp giao dịch với Độc Cô Cửu Dương. Hắn không muốn đang không lại chơi đùa với một địch thủ cường đại như vậy. Lại nói, nếu không làm tốt, sẽ giống như là vì Độc Cô Vận Nhi, rất không có giá trị.

- Độc Cô Cửu Nhai, ngươi quá kích động rồi. Mọi người đều biết về loại người như Độc Cô Cửu Dương này. Hắn tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào đắc tội hắn. Ngươi giết người của hắn...

Độc Cô Cửu Huyền cũng cắn răng nói. Nhưng nàng mới nói đến phân nửa đã bị Vu Nhai cắt ngang:

- Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng. Nếu như vậy, tốt nhất vẫn là nói cho ta biết hắn đang ở chỗ nào đi. Không cần khuyên ta, người chết không nhất định là ta.

- Cái này...

- Cửu Nhai đại nhân, Độc Cô Cửu Dương đang ở trên Thiên Tội Pha, hướng kia!

Gia hỏa Độc Cô Đỉnh này hình như có rất nhiều biện pháp để nghe được các loại tin tức. Không đợi hai người Độc Cô Cửu Tà trả lời, hắn liền giơ ngón tay nói.

- Thiên Tội Pha? Nó có liên quan gì với Thiên Tội Uyên?

Vu Nhai hỏi.

- Ngay bên cạnh Thiên Tội Uyên.

Độc Cô Đỉnh rất nhanh liền trả lời.

- Ừ, cám ơn ngươi. Nếu như ta có thể còn sống trở về, sẽ mời ngươi uống rượu!

Trong mắt Vu Nhai lại lóe ra một đạo tinh quang, từ phía xa nhìn về phía Độc Cô Đỉnh vừa chỉ. Gió nổi lên, nâng hắn cùng vân cáp bay lên không trung. Hắn gật đầu chào hai người Độc Cô Cửu Tà, trực tiếp điều khiển vân cáp bay về hướng đó, trong chớp mắt đã biến mất ở trước mặt ba người.

Độc Cô Cửu Tà hỏi:

- Làm thế nào bây giờ? Hay là đi gặp gia chủ?

- Gặp gia chủ thì thế nào? Hai người kia đã nói, gia chủ cũng không hy vọng có một Huyền Binh giả cục gạch làm kim bào. Nếu làm không tốt, để Độc Cô Nhai lên kiếm đàn tế tổ, gia chủ còn có thể gánh trên lưng một tội danh khinh nhờn tổ tiên.

Độc Cô Cửu Huyền nhìn theo bóng lưng Vu Nhai đang xa dần, trong lòng vẫn không hiểu nổi vì sao Vu Nhai lại đột nhiên giết người, khiến bản thân rơi vào tình cảnh không có cách nào quay đầu như vậy. Chẳng lẽ hắn lại thật sự vì Độc Cô Vận Nhi kia sao? Nếu thật sự là như thế này, vậy Vu Nhai thật sự là một nam nhân tốt, không hoa tâm.

- Đi thôi. Trước cứ đi gặp gia gia ta đã.

Độc Cô Cửu Tà suy nghĩ một chút, cũng biết hiện tại cho dù đi gặp gia chủ cũng không làm được chuyện gì. Gia chủ cùng các cao tầng có thể đẩy chuyện không còn một mảnh. Thế hệ trẻ đấu tranh, bọn họ sẽ không nhúng tay.

Bọn họ cưỡi trên Kiếm Điêu, phóng về phía kiếm phong của Độc Cô Thanh Hải. Về phần nghi thức kim bào, bọn họ cũng không đi.

Nói cách khác, hai người trực tiếp truyền tin cho gia chủ cùng cao tầng của gia tộc. Chỉ có điều, nếu gia chủ có thể không muốn Vu Nhai không đi thấy hắn, như vậy cũng có thể không cần để ý tới bọn họ... Nói cách khác, nếu như gia chủ không trách tội Độc Cô Cửu Dương uy hiếp Vu Nhai, vậy cũng không thể trách tội bọn họ. Gia chủ và cao tầng nhận được truyền tin cũng không trả lời được.

Hai người đều là người thông minh, loại chuyện này vừa nhìn đã hiểu rất rõ, không cần giao lưu.

- Ngươi là ai? Vì sao cướp vân cáp của chúng ta...

Vu Nhai đã đi tới Thiên Tội Pha. Đây một nơi có quang cảnh cổ quái. Bởi vì nó ở bên cạnh Thiên Tội Uyên, dường như luôn luôn có một cổ sát khí vọt tới. Trên sườn núi này cũng có những tảng đá với hình dạng kỳ quá lởm chởm, thoạt nhìn có chút hoang vắng. Nhưng phía trên lại xây dựng các loại kiến trúc xa hoa, giống như biệt thự xây ở trên núi. Tình trạng xanh hoá vẫn làm không tệ. A, được rồi, thoạt nhìn giống như đang mang nón xanh.

Khi Vu Nhai tới gần dưới chân Thiên Tội Pha, lập tức liền có người phóng lên cao. Thật không nghĩ tới ở đây còn có phòng vệ. Khi bọn họ chất vấn, Vu Nhai trực tiếp ném hai thi thể ra ngoài, sau đó lạnh lùng nói:

- Độc Cô Cửu Dương ở nơi nào?

- Ngươi dám giết người của chúng ta...

Các hộ vệ ở trang viên phía trước trang viên tiếp nhận hai thi thể, mở to hai mắt nhìn nói.

- Độc Cô Cửu Dương? Ta đã tới.

Vu Nhai không để ý đến bọn họ, nói thẳng.

Bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời bọn họ không kịp phản ứng. Bởi vì từ trước đến nay loại chuyện này cũng chưa từng phát sinh qua. Từ trước tới nay chưa từng có người nào dám động tới người của Độc Cô Cửu Dương đại nhân bọn họ. Thấy bọn họ không có phản ứng, Vu Nhai lại nói:

- Thế nào, muốn ta xông vào phải không?

- Để hắn tiến vào!

Đúng lúc này, bên trong truyền đến giọng nói lười biếng, giống như thiên thần cao cao tại thượng. Đám hộ vệ cuối cùng đã kịp phản ứng, trực tiếp tránh đường.

Mặt Vu Nhai không đổi sắc nhảy xuống khỏi vân cáp, đi về phía giọng nói vừa vang lên kia.

Tất cả hộ vệ đều nhìn hắn. Hiện tại bọn họ đã biết đây là người nào. Đương nhiên, biết cùng không biết cũng không có gì khác nhau. Bởi vì qua một hồi nữa, hắn cũng sẽ biến thành một người chết. Không một ai giết người của thiếu gia Cửu Dương mà còn có thể sống sót được.

Kim bào? Ha ha, kim bào cũng không phải không chết được. Kim bào cũng có phân chia đẳng cấp.

Vu Nhai đi từng bước một tiến về phía trước. Thiên Tội Uyên càng lúc càng gần. Trong gió cũng mang theo sát khí.

Vu Nhai trực tiếp đi qua kiến trúc xa hoa phía trước, tới một sườn núi trống trải, ngay sát với Thiên Tội Uyên. Hắn nhìn thấy Độc Cô Cửu Dương, cũng nhìn thấy Độc Cô Chư. Chẳng qua trong chớp mắt khi nhìn thấy Độc Cô Chư, con ngươi Vu Nhai chợt co lại. Hắn liền nhìn về phía Độc Cô Cửu Dương, tiếp tục tiến về phía trước, đồng thời chậm rãi nói:

- Hóa ra đường đường là kim bào cũng có sở thích ngược đãi áo bào đỏ nho nhỏ.

- Ngươi không phải đã trở thành kim bào, đã có tư cách để ta ngược đãi sao? Hắn bị như vậy cũng bởi vì ngươi mà thôi. Nếu không ta thật sự lười ngược đãi loại kiến nhỏ như vậy.