Triệu Hoán Thần Binh

Chương 328: Hạnh phúc của Hồng hội trưởng




- Chậm đã, không phải là vì chuyện này!

Nghiêm Sương thoáng ngẩn người, vội vàng trả lời.

- Không phải vì chuyện này thì là vì chuyện gì?

- Trong lòng ngươi tự hiểu rõ.

Loại chuyện này Nghiêm Sương làm sao có thể nói ra miệng được.

- Ta không rõ. Thôi đi, ta cũng không cần hiểu rõ. Đây là lệnh bài của binh phòng đại nhân, còn có phần thưởng công trạng của ta. Nếu như nàng cảm thấy ta ở bộ binh phòng chướng mắt, vậy ta trả lại!

Vu Nhai trực tiếp ném quân lệnh bài cho Nghiêm Sương, sau đó xoay người rời đi. Cho dù ai, vừa rồi mệt nhọc vì phụ thân nàng, lúc này đột nhiên bị vu oan hãm hại một cách khó hiểu, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Vu Nhai chợt dừng lại một chút, còn nói thêm:

- Yên tâm, chuyện Dạ Tình chậm rãi sẽ phai nhạt. Đương nhiên, nàng muốn làm sáng tỏ cũng được, tùy nàng!

Nhìn Vu Nhai dần dần đi xa, biến mất ở nơi khúc ngoặt trên đường, Nghiêm Sương vẫn không kịp phản ứng. Nhìn vật trong tay, nàng thật sự không biết tại sao lại như vậy. Rốt cuộc là vì sao? Nàng xoay người, chạy quay về phía bộ binh phòng. Nàng muốn tìm phụ thân hỏi rõ.

Vu Nhai quay về đến nhà, tức giận lúc này cuối cùng cũng tiêu tan không thiếu. Trên đường trở về hắn luôn suy nghĩ không biết mình rốt cuộc đắc tội Nghiêm Sương ở chỗ nào. Hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra. Chẳng lẽ bởi vì mình cướp sự sủng ái của phụ thân nàng sao? Mình cũng không phải là con trai của Nghiêm Lôi.

Không hiểu nổi, đã vậy hắn cũng không để ý tới nữa.

Về phần lệnh bài và chuyện công trạng, hắc hắc, chỉ cần phù văn không xảy ra vấn đề, Nghiêm Lôi còn đưa tới cho hắn.

Sự lo lắng của cường giả thế nào, cuối cùng Vu Nhai đã cảm nhận được một chút.

Về đến nhà, Vu Nhai lại cùng Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ ăn một bữa đầm ấm, lại đùa giỡn một chút với bạn học Tiểu Dạ. Chỉ có điều Vu Tiểu Dạ hình như không hăng hái lắm, hình như có tâm sự gì đó.

Vu Nhai cũng không hỏi nhiều. Nữ hài tử, một tháng luôn luôn mấy ngày như vậy.

Về trong phòng, Vu Nhai không lấy ra thứ có liên quan tới phù văn để nghiên cứu, mà tiếp tục tu luyện. Nói thật ra, phù văn đối với hắn hiện tại mà nói vẫn chỉ là một bước nhạc đệm nhỏ, rất không đáng tin cậy. Hiện tại nâng cao thực lực vẫn tốt hơn.

Mấy ngày qua, hắn nâng thực lực lên tới Hoàng Binh Sư. Ở tỉnh Kiếm Vực không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì. Nếu không có thực lực có thể không làm được.

Vu Nhai vận dụng Thần Huyền Khí Điển, huyền khí đang không ngừng ngưng kết, lại không ngừng phân chia. 1950 đường huyền khí. ba ngày, trong vòng 3 ngày nhất định phải tăng số lượng huyền khí lên tới 2000, sau đó đột phá.

Ba ngày lo lắng trôi qua, Vu Nhai đã có ba ngày thoải mái nhất. Hắn nói với bên ngoài là muốn bế quan, tất nhiên không ai tới quấy rối.

- A, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao còn không đạt được Hoàng Binh Sư?

Sáng sớm ngày thứ tư, số lượng huyền khí của Vu Nhai đã đột phá tới hai nghìn. Điều có thể khiến cho hắn kỳ quái chính là bức tường Hoàng Binh Sư kia vẫn nằm chết ở đó. Hắn khẽ nhíu mày. Chuyện càng quỷ dị hơn lại phát sinh. 2001 đường!

- Ta ngất, chuyện gì xảy ra vậy?

Vu Nhai nhanh chóng lấy Thần Huyền Khí Điển ra. Hắn sợ chuyện tu luyện lại xảy ra vấn đề. Sạu khi từ Thanh Man Cốc trở về, hắn không có lấy ra lần nào. Hắn vẫn cho rằng đã ghi nhớ huyễn ảnh và công pháp ở trong đầu, nhưng không biết huyễn ảnh đã biến hóa từ lâu.

- 2080 đường. Đây là có chuyện gì vậy? Không phải nói cực hạn chính là 2000 đường sao?

Vu Nhai ngây người nói. Về vấn đề này Vu Nhai đã thỉnh giáo mấy Binh Linh. Đáng tiếc toàn bộ đều lắc đầu như trống bỏi. Trời ạ, mình thật sự nên tìm một chuyên gia võ học Binh Linh mới được.

- Chẳng lẽ là bởi vì Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết?

Vu Nhai lại thì thào tự nói. Đột nhiên hắn lại hưng phấn. Hóa ra Linh Binh Sư còn có cực hạn nữa. Vậy rốt cuộc cực hạn thật sự ở chỗ nào?

Đã vững tâm, Vu Nhai quyết định tiếp tục tu luyện Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết

Đương nhiên, không phải lúc này. Chỉ còn lại có hai ngày. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không kịp đột phá đến Hoàng Binh Sư. Sáng sớm, theo thói quen hắn đánh một bộ thái cực. Chuyện đánh bại Lý Thân Phách lần trước vẫn còn sờ sờ ở trước mắt. Hiện tại hắn không thể quên thái cực được.

- Vu Nhai, Vu Nhai!

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói oang oang của Răng Lớn. Hắn vội vàng ra mở rộng cửa. Sau đó hắn liền thấy Huyết Lệnh và Răng Lớn đang ở bên ngoài. Lữ Nham cũng không đi cùng, chắc hẳn đã đi tìm Lữ lão. Vu Nhai bế quan ba ngày nhưng không quên chuyện của Lữ Nham, đã tranh thủ thời gian đi thông báo.

- Hắc hắc, Vu Nhai, người của sáu tổ liên minh đều đã đến, đang ở trong nghiệp đoàn võ học chờ ngươi đấy!

Vu Nhai vỗ đầu một cái. Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này rồi. Hắn vội vàng cùng hai người chạy tới nghiệp đoàn võ học. Hắn lại không biết là, sau khi đánh xong thái cực, huyễn ảnh của Thần Huyền Khí Điển lại biến thành 2081 đường!

Bên trong nghiệp đoàn võ học, hai mắt Hồng Đại Bảo đã híp lại từ lâu thiếu chút nữa ngay cả đường mí mắt cũng không thấy được. Hắn đang không ngừng giục mọi người làm tốt các loại kiểm tra, lại chứng nhận hội viên cho nghiệp đoàn võ học. Bên ngoài người bình thường cũng vây thành một vòng lớn.

Ba người Vu Nhai phải chen lấn rất lâu mới chen vào được. Khi Hồng Đại Bảo nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, hừ hừ vài tiếng, quay lưng lại, sau đó mắt lại híp lại. Cũng không có cách nào. Ngẫm lại chuyện nghiệp đoàn võ học Bắc Đấu sau này, hắn đã muốn cất tiếng cười to.

- Hồng hội trưởng, thật sự làm phiền hội trưởng rồi.

Vu Nhai đi tới nói.

- Hừ, hoàn hảo!

Hồng Đại Bảo lại thu hồi dáng vẻ tươi cười, quay người lại hừ hừ nói.

Vu Nhai làm sao không nhìn ra được tâm tình của vị Hồng hội trưởng này. Trong lòng hắn cười thầm, lại thỉnh giáo vài chuyện. Thái độ rất hài lòng, Hồng Đại Bảo cũng dần dần tỏ ra thân thiện hơn. Mà khi Vu Nhai hỏi tới chuyện của Tiểu Hắc, sắc mặt của hắn trong nháy mắt biến thành màu tím.

Cùng ngày đó, Tiểu Hắc đã bị gửi trở lại. Dù sao nó cũng muốn trở lại bên cạnh Thủy Tinh. Nói cách khác, Thủy Tinh chắc hẳn cũng sẽ không để nó ở lại nghiệp đoàn võ học, mà mang theo trên người. Trước khi rời đi trước, Tiểu Hắc vẫn ngắm qua khố phòng các loại của nghiệp đoàn võ học một chút. Dù sao đi nữa, sau khi Tiểu Hắc rời đi, nghiệp đoàn võ học của Hồng Đại Bảo thiếu chút nữa thành nghiệp đoàn của Người Nghèo.

Kêu rên vài tiếng, Hồng Đại Bảo quá mót - lại vội vàng rời khỏi đó!

Vu Nhai không rõ cho nên lại nghĩ không biết mình lại đắc tội gì với vị béo mập này. Nhưng hắn không có thời gian để ý tới chuyện này.

Lúc này người của sáu tổ liên minh đã vây qua, trong đó bao gồm cả đám người của Tiết tổ trưởng đã trở thành kỵ sĩ dự bị, hai ngày sau phải đi tới trước tỉnh Kiếm Vực.

- Đúng rồi. Nhân cơ hội lần này, ta nâng cao trang bị cho các vị!

Đối với chiến hữu, Vu Nhai chưa bao giờ làm bộ làm tịch. Sau khi mới chỉ hàn huyên vài câu, hắn liền lập tức nói.