Triệu Hoán Thần Binh

Chương 324: Dốc túi truyền nghệ




Nghe nói lần này ngươi đã có cống hiến rất lớn đối với Bắc Đấu, thật khiến cho người ta bất ngờ. A, không biết có ngươi có thời gian hay không, chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát?

Đi ra khỏi nghiệp đoàn võ học, Vu Nhai lập tức liền gặp được một người quen. À cũng không tính là quen. Đó chính là vị Phó viện trưởng lúc trước khi chuẩn bị tham gia Thánh Hội, đã ở trên đài nói lời vô ích hết bài này đến bài khác.

Vu Nhai tất nhiên sẽ không bất ngờ nếu có người ở chỗ này chờ hắn. Hắn tiến vào nghiệp đoàn võ học chính là muốn khiến Lữ lão khẩn trương quan tâm. Thật không ngờ được lại là Phó viện trưởng tự mình qua gặp hắn. Đương nhiên, chính như Phó viện trưởng nói, bọn họ chỉ là vừa khéo lại gặp mà thôi!

Vu Nhai có thể khẳng định. Nếu như không phải chuyện của Lữ lão, Phó viện trưởng cũng không chắc có thể gọi ra tên của hắn. Đồng thời hắn cũng âm thầm bất ngờ. Không nghĩ tới mình thật may mắn. Lữ lão cùng học viện Bắc Đấu xem ra đặc biệt coi trọng đối phù văn.

- Aha, hóa ra là Phó viện trưởng đại nhân. Thực sự là trùng hợp. Tìm chỗ nào ngồi một lát sao? Ngài muốn biết chuyện Thánh Hội lần này sao? Không thành vấn đề. Không biết chúng ta đi đâu?

Vu Nhai cười trả lời.

Vu Nhai nói vậy khiến Phó viện trưởng rất thoải mái. Nghe nói tiểu tử này là một người trẻ tuổi lỗ mãng. Trong lòng phó viện trưởng thật sự sợ hắn sẽ vạch trần mục đích của chính mình.

Thật ra Phó viện trưởng thật sự không nhớ tới hắn. Nhưng chuyện trọng đại, hắn không thể không tới. Trước đó hắn cũng đã đi hỏi qua Nghiêm Lôi. Nghiêm Lôi cũng không phủ nhận chuyện hắn muốn Vu Nhai đi tìm phù văn, nhưng lại quỷ dị nói:

- Ta quả thật có bảo Vu Nhai đi tìm sách. Đúng là ta cần. Nhưng ta căn bản không hiểu gì. Thật ra tiểu tử Vu Nhai kia hiểu được một ít. Ta đã giao toàn quyền cho hắn phụ trách. Ngươi hỏi ta cần phù văn làm gì sao? Đây là bí mật của chính phủ. Thật xin lỗi, thật sự không thể nói ra được. Đúng rồi, các ngươi cũng phải giữ bí mật giúp ta!

Cho dù Nghiêm Lôi không nói, bọn họ cũng sẽ giữ bí mật. Phù văn sư, đây cũng không phải là chuyện nhỏ!

- Đi thôi. Trong học viện Bắc Đấu có vị sư phụ làm thức ăn rất ngon. Chúng ta tới nơi đó đi!

Phó viện trưởng cười nói. Nếu để cho các học sinh thấy Phó viện trưởng bình thường cao cao tại thượng đổi thành sắc mặt như thế, không biết sẽ có ý kiến gì.

Dọc đường đi, Vu Nhai duy trì sự trầm mặc. Phó viện trưởng hỏi cái gì, hắn cũng tỏ thái độ giải quyết việc chung đáp lại vài câu, làm cho Phó viện trưởng rất phiền muộn. Trong lòng thầm nói tiểu tử này quả nhiên giảo hoạt giống như trong lời đồn đại. Chuyện học sinh Bắc Đấu tham gia Thánh Hội lần này hắn tất nhiên đặc biệt rõ ràng. Trong lòng thật ra rất bất mãn đối với Vu Nhai. Có cần phải tàn khốc như thế không?

Ngươi ngay từ ban đầu thu phục tất cả học sinh trong học viện ta, sau đó bọn họ sẽ chấp hành tất cả các kế hoạch của ngươi không phải là được rồi sao? Đến lúc đó 60 học sinh của ta theo lo gic tất cả sẽ vượt qua đợt kiểm tra, lại đưa cho ta thêm mấy kỵ sĩ dự bị, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Ai biết, các học sinh chia năm xẻ bảy, thậm chí còn chết mấy người, phế mất mấy người. Ngoại trừ những học sinh đi theo Vu Nhai, những người khác sợ rằng đều sẽ bị phê bình. Về phần Trần Nhất Diễn và Chu Đình Lập, thật không biết bọn họ có còn mặt mũi tiếp tục ở lại học viện nữa hay không. Nhưng hai người này đã từng là người được học viện coi trọng nhất. Đây không phải là đánh vào mặt học viện Bắc Đấu sao?

Vu Tiểu Dạ là người duy nhất trở thành kỵ sĩ dự bị, lại không đủ thuần túy, không chỉ đại biểu học viện Bắc Đấu, còn đại biểu cho Dương gia Kiếm Vực.

Nếu không phải đột nhiên gặp phải chuyện phù văn sư này. Phó viện trưởng cũng phải tìm Vu Nhai chất vấn một lần. Bây giờ hắn lại hỏi không ra, còn đành phải nói vài câu:

- Ai, học sinh chúng ta quá kỳ quặc. Cũng tốt, cũng tốt, những người còn lại mới thật sự là tinh anh.

Quả thực, ác học sinh còn dư lại đều có sự thay đổi long trời lở đất. Đúng là chủ lực cường đại tương lai của học viện Bắc Đấu.

Phó viện trưởng không biết là, các tinh anh của học viện Bắc Đấu trong mấy chục năm tới, cũng không có cách nào thoát khỏi bóng ma đê tiện, vô sỉ. Những học sinh này có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng thứ bọn họ học được nhiều nhất chính là... quan sát ẩn nấp trong bóng đêm thế nào, sau đó tiến hành lợi dụng, lại dùng các phương pháp hãm hại, nói bừa, lừa đảo, lừa gạt, cướp, trộm để làm tốt mọi chuyện.

Hai người đi tới nhà ăn trong học viện Bắc Đấu. Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong. Đồng thời ở đó còn thấy cả Lữ lão.

- Tiểu tử, ngươi thắng. Sách phù văn sư thật ra ta có một quyển. Chỉ có điều ngươi phải nói cho ta biết trước, ngươi có hiểu về phù văn hay không?

Lữ lão sẽ không nói chuyện hàm xúc như Phó viện trưởng. Vừa thấy Vu Nhai, lão liền trực tiếp nói ngay vào điểm chính. Nếu tìm Nghiêm Lôi không có kết quả, để hiểu rõ hiểu phù văn, Lữ lão có thể trả bất cứ giá nào. Về phần chuyện Ma Điển, hắn sẽ không thể nhắc lại nữa.

Lữ lão cũng có chút tẩu hỏa nhập ma. Nhìn thấy thứ gì thần bí đều phải nghiên cứu qua một lần. Ma Điển là thứ ở trong thư viện, hắn nhìn nhiều lần vẫn không nhìn thấu. Không biết bên trong có các bí mật như phù văn hay không.

- Không hiểu. Chỉ là nghe nói qua một chút!

Vu Nhai cũng trực tiếp cắt ngang nói:

- Chỉ biết là các Thần Binh siêu cấp như thần búa người lùn sẽ xuất hiện phù văn. Đồng thời, ta cũng đã xem qua vũ khí có phù văn. Thất Tinh Thần Kích. Chỉ có điều phù văn trên Thất Tinh Thần Kích chỉ có một ít mà thôi.

Xích Thố ở trong Huyền Binh Điển đảo mắt.

Ta có phù văn lúc nào?

Lữ lão và Phó viện trưởng liếc mắt nhìn nhau, biểu tình quả nhiên là như vậy. Trước đó, bọn họ đã nghiên cứu mọi chuyện về Vu Nhai, cũng đoán được điểm ấy. Bọn họ đồng thời lại nói:

- Phù văn trên Thất Tinh Thần Kích có hình dạng thế nào?

- Không biết có thể đưa sách phù văn cho ta xem trước được không? Ta chỉ tiếp nhận truyền thừa Thất Tinh Thần Kích, lại không có cách nào vẽ ra được. Cho nên mới cần tìm vài thứ để học tập!

Vu Nhai đã sớm nghĩ xong lí do thoái thác. Hắn cũng biết Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết của Nghiêm Lôi nhất định là bí mật, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cho nên chỉ có thể sử dụng truyền thừa Thất Tinh Thần Kích, nói:

- Hai vị xin yên tâm. Chỉ dựa vào chuyện lão viện trưởng đại nhân đã từng giúp ta, chỉ cần ta có sở ngộ, nhất định sẽ dốc túi truyền cho!

Hai người lại liếc mắt nhìn nhau. Lữ lão gật đầu. Phó viện trưởng cuối cùng lấy một quyển sách từ trong người ra.

So với Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết của Nghiêm Lôi, quyển sách này trông còn cũ nát hơn nhiều, không có bìa. Xem bộ dáng là một quyển sách không hoàn chỉnh. Nhìn thấy Vu Nhai nhíu mày, hắn vội hỏi:

- Thời điểm chúng ta nhận được, quyển sách này đã như vậy rồi.

Vu Nhai gật đầu, không nói gì, giống như hắn mới là lão đại, hai người trước mắt đều là tiểu đệ.