Triệu Hoán Thần Binh

Chương 312: Không cần khách khí




Mọi người tâm cao khí ngạo ngẩng đầu đi về phía khách sạn lớn nhất.

Có lẽ chỉ có hai người Vũ Qua và Chu Đình Lập là buồn bực nhất.

Về phần đám người Hô Duyên Không Đài, ai còn để ý tới bọn họ chứ?

Vu Nhai ngất đi, càng không để ý tới hắn được. Cho dù không ngất đi, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đối xử với hắn thế nào. Đối với một người không có lực uy hiếp, không cần thiết phải hao tổn tâm trí.

Phía ngoài tiểu thành Thanh Man, Hạng Phi ca hát khiến người ta muốn suy sụp.

Lưu Hàn Trạch đã sắp biến thành người da đen. A không, chắc là người bảy màu. Hắn quả muốn biến mắt thành ma pháp pháo, trực tiếp đánh nát cả đám người kỵ sĩ dự bị và đám người Vu Nhai thành mảnh nhỏ.

Đúng vậy, ngay cả kỵ sĩ dự bị Độc Cô Cửu Tà, hắn cũng muốn đánh. Ai bảo hắn không có việc gì tự nhiên lại đồng ý so đấu làm gì chứ? Còn lại 17 người, chỉ có 17 người. Điều này cũng có nghĩa là hắn không qua được đợt kiểm tra. Sau đó hắn sẽ bị trừng phạt. Cũng có nghĩa là vị trí kỵ sĩ chính thứ mà hắn phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết thật vất vả mới có được kỵ sĩ sẽ bị lung lay. Lúc này Hạng Phi lại còn đang ca hát.

- Lưu kỵ trưởng, cám ơn ngươi. Nếu không có sự hỗ trợ của ngươi, dẫn mọi người tới doanh địa tạm thời của kỵ vệ Bắc Đấu trước kia, đội ngũ của ta cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Ngươi thực sự là người tốt. Hạng Phi lại ám chỉ chuyện Lưu Hàn Trạch cùng kỵ vệ Bắc Đấu cấu kết.

- Phụt...

Lưu Hàn Trạch phun ra một búng máu.

- Ngao...

Trời đã sáng, ánh bình minh đã đến. Trên bầu trời truyền đến tiếng của ma thú bay. Mấy con sư tử bay màu trắng xuất hiện ở trên bầu trời của tiểu thành Thanh Man. Người dẫn đầu tuyên đọc, nói:

- Cuộc chiến đấu dừng lại. Mọi người ra ngoài thành tập hợp!

Ánh sáng mặt trời nhu hòa. Phía ngoài tiểu thành Thanh Man đổ nát đã tập trung đầy người.

Lúc này không ít người vẫn đang căm hận nay. Bầu không khí thật sự không tốt. Đặc biệt là những người bị mất huy hiệu kỵ sĩ dự bị. Bọn họ đã tự do. Nếu như không phải ở trường hợp này, bọn họ nhất định sẽ vọt vào trong đám người Vu Nhai, đánh một trận long trời lở đất.

- Các kỵ sĩ dự bị lúc trước còn giữ được huy hiệu kỵ sĩ dự bị, tiến về phía trước!

Vẫn là vị kỵ sĩ chính thức đang dẫn đầu kia nói. Chỉ thấy hắn mặc kỵ sĩ giáp màu trắng, tuổi đã trung niên, trên ngực trái có gắn một huy hiệu sáng chói. Đây mới thực sự là huy hiệu kỵ sĩ chính thức. Mấy người sau lưng hắn cũng thế. Đương nhiên, Lưu Hàn Trạch mặt đen cũng đang đứng ở sau lưng bọn họ. Sau đó mới là 16 giáo quan kỵ sĩ ngoài điện. Phía sau nữa, chính là một vài chấp sự Huyền Thần Điện các loại. Trong đó có chấp sự Mặc Dung, người lúc trước đã dẫn Vu Nhai tiến vào Thanh Man Cốc. Còn có cả đám lão bản của khách sạn gọi là lớn nhất thành kia!

Ba vị người lùn cũng có mặt ở đó. Bọn họ đang chờ sau khi kết thúc sẽ đi bái Vu Nhai làm sư.

Lộp cộp...

Mười bảy danh kỵ sĩ dự bị chỉnh tề tiến về phía trước, nhìn không chớp mắt.

- Rất tốt, các ngươi vẫn là kỵ sĩ dự bị. Ngoại trừ mười lăm cái huy hiệu bình thường, thêm cái nào mỗi cái tính là một điểm kỵ sĩ!

Kỵ sĩ chính thức dẫn đầu nói. Sắc mặt mười bảy danh kỵ sĩ dự bị liền tỏ ra vui mừng. Xem ra điểm kỵ sĩ chắc hẳn là thứ có lợi đối với bọn họ. Vu Nhai cũng giống như đưa cho mỗi người bọn họ năm điểm kỵ sĩ.

- Những người nhận được huy hiệu kỵ sĩ dự bị bước lên trước!

Thủ lĩnh kỵ sĩ lại nói.

- Vâng!

Lấy Vu Nhai dẫn đầu, một đội ngũ chỉnh tề tiến về phía trước. Tổng cộng có 23 người. Vu Nhai, Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Vu Tiểu Dạ, Nghiêm Sương, Vũ Qua, Úy Trì Thiên Kinh, Lữ Nham, Huyết Lệnh, Răng Lớn, Tần Song, Đoạn Giáp, Ngọc Vấn Hiền, Từ Hắc Tử, Tư Đồ Ẩn!

Ngoài mười lăm người xem như là chủ lực, còn có tám mười là của bốn tổ khác trong sáu tổ liên minh. Mỗi tổ hai người.

- Hiện chính thức trao tặng cho các ngươi danh hiệu kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Mỗi kỵ sĩ mới bắt đầu nhận 10 điểm kỵ sĩ!

Thủ lĩnh kỵ sĩ không để ý đến việc bọn họ nhận những huy hiệu này như thế nào, trực tiếp ra lệnh, sau đó lại vung tay lên. Hai mươi ba bộ kỵ sĩ giáp màu trắng được ném ra:

- Các ngươi mặc kỵ sĩ giáp, đeo huy hiệu dự bị vào.

- Yến đại nhân, ta không phục. Ta nghe nói, tên họ Vu này trộm cướp đoạt giết toàn bộ đều dùng tới. Hắn không xứng làm kỵ sĩ Huyền Điện!

Cuối cùng Lưu Hàn Trạch dùng tới tài hùng biện, khiến các chiến sĩ phía sau Vu Nhai trợn mắt nhìn.

- Họ Lưu kia, ngươi nói cái gì?

Hạng Phi thật sự khó chịu.

- Chuyện này ngươi còn biết rõ ràng hơn ta. Thủ đoạn của hắn không có gì không ổn. Chẳng những không có gì không thích hợp, vẫn đáng được thưởng!

Thủ lĩnh kỵ sĩ Yến đại nhân thản nhiên nói.

Mọi người từ trong tiểu thành Thanh Man đi tới, tập hợp tại đây cũng tốn không ít thời gian. Yến đại nhân đã sớm hỏi thăm rõ ràng được từ chỗ lão bản khách sạn về chuyện của Vu Nhai. Mặc dù hắn tâm như mặt nước, cũng bị tất cả hành động của Vu Nhai làm chấn động, không biết nên nói cái gì cho phải. Cuối cùng sau khi mấy kỵ sĩ thảo luận một chút, quyết định không để ý tới tất cả hành động của Vu Nhai, đồng thời còn cho thưởng.

- Vu Nhai ra khỏi hàng nghe lệnh!

Tất nhiên Yến đại nhân sẽ không biểu hiện sự chấn động của mình ra ngoài, vẫn lạnh mặt nói.

- Vâng!

- Xét thấy biểu hiện xuất sắc của ngươi, hiện thưởng ngươi 50 điểm kỵ sĩ. Đồng thời, tất cả những thứ ngươi cướp được ở trong thành cũng thuộc về ngươi!

Trên mặt Yến đại nhân vẫn lạnh lùng, chỉ có điều trong giọng điệu có cảm giác thưởng thức. Lưu Hàn Trạch còn muốn nói điều gì, cuối cùng lại bị Yến đại nhân trừng mắt ngăn lại. Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, nhìn chằm chằm vào gia hỏa đã phá hỏng kế hoạch của hắn, hận không thể một ngụm nuốt hắn vào.

Vu Nhai ngẩn người, sau đó liền trở nên vui mừng. Nói vậy chẳng phải tất cả những thứ ta trộm được đều là của ta sao?

Tuy nói hắn đã dùng hết rất nhiều nguyên vật liệu để chế tạo trang bị, nhưng vẫn còn lại không ít. Ban đầu hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ mất chúng. Hiện tại vội vàng cám ơn. Nhưng sau đó hắn lại buồn bực. Nhẫn không gian của hắn quá nhỏ. Tối hôm qua hắn đã trả lại tất cả những chiếc không gian đã giành được. Hiện tại đồ đều để ở trong khách sạn.

- Vậy, Yến đại nhân, có thể lại thưởng thêm hay không?

Tim mọi người chợt đập mạnh, bộ dạng khó có thể tin được nhìn Vu Nhai giống như nhìn kẻ ngu ngốc.

- Ngươi còn muốn cái gì nữa?

Không ngờ Yến đại nhân không giận, trên mặt lại có vẻ tươi cười, rõ ràng hắn rất thưởng thức Vu Nhai.

- Có thể cho ta mượn cái nhẫn không gian lớn hơn một chút hay không? Nếu không ta cũng không biết phải mang đồ đi thế nào nữa!

Vu Nhai nói. Nọi người lại điên cuồng đổ mồ hôi lạnh. Không đợi Yến đại nhân nói, Hạng Phi trực tiếp móc ra một cái nhẫn ném ra ngoài nói:

- Vu tiểu tử, đây là của ngươi. Không cần khách khí với ta.