Triền Miên

Chương 3: Khách má hồng




Kỷ Mai Hoa là danh kỹ. Mẹ của nàng cũng từng là một hoa khôi chốn hồng lầu. Nàng đang đi lại con đường mẹ đã đi.



Tuy nhiên, Mai Hoa đã dặn lòng sẽ không yếu đuối như mẹ. Mẹ nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại mềm lòng. Cha Mai Hoa không chỉ là một người khách. Ông còn là cả cuộc đời của mẹ. Vì ông ta, mẹ đã đánh đổi nhiều thứ. Nhưng cái mà bà nhận lại chỉ là cuộc sống không danh phận, sự rẻ khinh của người đời và cả người tình.



Đóa hoa mai trên trán chính là một lời thề của nàng. Kỷ Mai Hoa tâm niệm, nhan sắc này nàng sẽ dùng như một vũ khí lợi hại, mang đến cho nàng cuộc sống nhung lụa hoặc nếu có thể, sẽ dùng để trả thù kẻ đã tạo ra nàng.



Với Hạ Vũ, cảm giác ban đầu của Mai Hoa chỉ xoay quanh sự háo thắng. Đây là người duy nhất trong đêm đố đèn hồng lầu không quan tâm đến vẻ đẹp như hoa như ngọc của nàng.



Trong mắt anh ta dường như chỉ có cây đàn đó. Mai Hoa càng lúc càng tò mò muốn biết, thái độ lạnh nhạt tối hôm ấy là một cách gây ấn tượng cho người đẹp hay bản thân Hạ công tử quả thật chính là một tảng băng.



Sau Tết, người đó lại Hồng lầu tìm Mai Hoa. Nàng cho người đến trường học thông báo với Hạ Vũ, bảo hằn buổi tối đến chỗ mình ngay.



Quả nhiên là đến. Đúng giờ hẹn, Hạ Vũ có mặt ở Hồng lầu.



-Hạ công tử.



-Cô nương.



Kỷ Mai Hoa nhìn qua người Hạ Vũ. Y phục của anh chỉ là loại vải bố bình thường, gặp người ấy có vẻ hơi thất lễ. Nàng nhẹ nhàng:



-Tiểu Hồng sẽ đưa công tử vào trong thay y phục. Mời công tử…




Hạ Vũ vốn không để ý tới trang phục bên ngoài, nhưng đã có chuyện nhờ cậy đến người ta, làm theo yêu cầu của họ là điều đương nhiên. Một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ ân hận hay so đo tính toán. Trong đầu của Hạ Vũ chỉ có một ý nghĩ…. Trả đá trở về với nước. Âm thanh thánh thót và trong trẻo ấy, bây giờ không thể nghe lại được, song 5, 10 năm nữa…khi giấc ngủ kéo đến, Hạ Vũ muốn nằm ngay vị trí của chủ nhân ngày đó, thưởng thức giai điệu hòa quyện của nước và đá. Vì cảm giác tuyệt vời và thanh thản sắp tới, bỏ công bỏ sức cũng là chuyện nên làm.



Lúc Hạ Vũ bước ra ngoài, bộ trang phục văn nhân xanh nhã càng làm tăng vẻ thanh tú cộng thêm cử chỉ nhã nhặn, tao nhã khiến những nữ tử có mặt, có cả Kỷ Mai Hoa hơi có chút giật mình.



-Cô nương…



-Công tử. – Mai Hoa hướng về người đang ngồi cạnh mình, nụ cười ôn nhu dịu dàng như nước thoảng qua- Đây là Thượng Quan công tử, thiếu gia của Thừa tướng đại nhân. Người là người đã tặng đàn cho tiểu nữ tử.



Nàng quay sang phía Thượng Quan công tử, giọng nói có phần yểu điệu hơn:




-Thượng quan công tử…Hạ công tử là người tiểu nữ đã nói, có một tiếng đàn như khúc nhạc trên trời vậy. Thiếp thẹn là không bằng.



-Nàng là đệ nhất danh kỹ mà còn nói vậy thì biết ngón đàn của Hạ huynh cao diệu tới chừng nào -Thượng Quan Nguyên cười nhẹ- Ta rất mong được thưởng thức. Xin mời Hạ huynh…



Hạ Vũ không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên đàn.



Trường tương tư tuôn ra như suối chảy. Lần này nỗi bi thương càng được đẩy lên cao.



Nỗi niềm của đá hòa cùng âm thanh trong lành ngày nào bên suối. Đá như một thiếu nữ đang cố giãy bày tâm tình trong tuyệt vọng. Tay Hạ Vũ nhẹ nhàng lên xuống. Gương mặt không chút cảm xúc, lạnh như một tảng băng.




Trường tương tư mang đến những cảm nhận khác biệt. Thượng Quan Nguyên là người cứng rắn, nhưng cũng có chút mủi lòng. Đàn đã dứt mà người nghe cứ bần thần…Nỗi tương tư thấm qua hơi thở, ngấm sâu vào tận con tim.



-Thượng Quan công tử…



Tiếng nhắc khéo của Kỷ Mai Hoa làm Thượng Quan Nguyên như bừng tỉnh. Hắn lại mỉm cười, nụ cười tự nhiên và vui vẻ hơn nhiều so với lúc mới tới đây:



-Hạ huynh thật là cầm nghệ tuyệt vời. Ta đã hiểu vì sao mà nàng sẵn sàng cầu xin cho người chiếc đàn quý giá này. Ta đã tặng nó cho Kỷ Mai Hoa thì nàng toàn quyền với nó. Muốn giữ lại hay muốn tặng là tùy nàng.



-Cảm ơn công tử -Kỷ Mai Hoa cầm chiếc đàn ngọc thạch, trao cho Hạ Vũ- Hạ công tử. Đàn đã tìm được tri kỷ. Xin tặng lại cho người. Mong là còn nhiều dịp nghe người khải đàn, cho tiểu nữ tử học hỏi kinh nghiệm.



-Không cần đâu.



Hạ Vũ cúi đầu thay cho lời cảm tạ. Tiệc tàn cũng là lúc anh mang cây đàn ngọc, trở về chỗ ngày xưa.



Phiến đá lớn là nơi chủ nhân nằm đó. Bên tai Hạ Vũ âm thanh của nước vẫn đều đặn vang lên.



Tuy nhiên…Không còn trong trẻo nữa. Không còn là những thanh âm mê hồn của sự sống, của những kẻ đang đắm chìm, hạnh phúc bên cạnh tri kỷ của mình.



Hạ Vũ ném cây đàn xuống suối. Đá và nước đang mừng vui khi gặp lại. Âm thanh của nước bề ngoài không thay đổi nhưng nghe kỹ sẽ thấy, tiếng róc rách dường như cũng mạnh mẽ và vội vàng hơn.