Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 487




Hai tay bị người đàn ông nắm chặt, Tề Uyên không nhịn được nhìn cảnh tượng anh ta đột nhiên tới gần, nhưng trong giây cuối cùng anh ta lại gần, khuôn mặt Thượng Điền đột nhiên hiện lên trong đầu cô ta.

Một năm qua, anh ta thản nhiên nhìn cô cười đùa rồi tức giận chửi bới, sau đó bình tĩnh dọn dẹp đống hỗn độn do cô gây ra, điều quan trọng nhất là trong hình ảnh đó, cô ta đã là người của anh ta rồi.

“Cố Thời!”

Cô ta đột nhiên hét lên, tách khỏi anh ta.

Cô ta bắt đầu thích ứng với bóng tối, một cái tát dứt khoát vang lên trong không khí, năm ngón tay của cô ta tê dại, cánh tay buông thõng bên hông, cả người đã sớm run lên.

“Đùa bỡn với tôi vui lắm đúng không?” Đôi mắt cô ta đỏ như máu, nước mắt không ngừng rơi xuống, để ý đến động tĩnh bên ngoài, cô ta cố hạ thấp giọng, nỗi phẫn uất không thể trút hết được.

“Tôi đã cho anh cơ hội, rất nhiều lần!”

Trước khi tâm trạng suy sụp, Tề Uyên đã đẩy người đàn ông bên cạnh sang một bên, nhấc chân định bước ra ngoài.

Cố Thời vô thức đưa tay ra bắt bừa trong không khí, cuối cùng chỉ chạm được vào đầu ngón tay của cô ta, giống như hai người quấn quít với nhau nhiều năm như vậy, giờ chỉ còn sót lại sự tiếc nuối.

Ra ngoài, có ánh sáng trở lại, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn, lòng bàn chân của người phụ nữ vô lực, lảo đảo bước đi, trước khi cô ta ngã xuống thì có bóng người chạy vụt tới, người nọ đưa tay đỡ lấy, kéo cô ta vào trong ngực.

“Không sao chứ?” Sau tai cô ta là tiếng hô hấp của Thượng Điền.

Cơ thể cứng ngắc vốn luôn cảnh giác lúc này hoàn toàn thả lỏng, cô ta bất lực gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi.” Cảm giác được một cỗ lực lượng nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu, sau một hồi im lặng, cô ta bám lấy cánh tay anh ta đứng thẳng người dậy.

“Được.” Cô ta đảo mắt, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Hai người lần lượt đi lên lầu, sau khi rẽ vào cầu thang, thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Thượng Điền đột nhiên từ phía sau bế cô ta lên, không thèm để ý nữa, đưa cô ta vào tận phòng ngủ.

Tề Uyên vùi mình trên ghế sô pha, cầm một con gấu bông bên cạnh, nhàn nhạt cười với người đàn ông đứng cạnh cửa: “Em không sao, anh cứ làm việc của anh trước đi.”

Cô ta tái nhợt, ngay cả lớp trang điểm cũng không che đi được vẻ nhợt nhạt ấy.

Thượng Điền rũ mắt xuống, nhìn thẳng vào mặt Tề Uyên, nói: “Có nhìn ra anh ta rất quan tâm đến em.”

Anh ta nói xong, trong mắt chậm rãi tràn đầy vẻ ấm áp.

Lời nói sắc bén đột ngột khiến Tề Uyên đột ngột quay đi, hai cánh tay ôm lấy gối, cuộn tròn trên ghế sô pha, nhìn sang bên cạnh, giống như đang giận dỗi không muốn đáp lời.

Thực ra cô ta không giận nhưng cũng không biết phải đáp lại như thế nào.

Tuy nhiên, những cử động và biểu cảm nhỏ của người phụ nữ đều rơi vào trong mắt Thượng Điền, điệu bộ giận dỗi của người phụ nữ khiến anh ta không khỏi nảy sinh cảm giác rung động. Anh ta khẽ cong môi, đi tới chỗ cô ta.

Trước khi Tề Uyên kịp phản ứng, Thượng Điền đã dùng hai tay nắm chặt cằm cô ta, hơi dùng lực, ép cô ta phải đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu và u ám của anh ta, cảm xúc nhẹ nhàng ấm áp lan giữa môi và răng.

“Ưm…”

Trước khi cô ta kịp kháng cự, người đàn ông đã tự giác biến nụ hôn thành cái hôn sâu, khiến nó trở nên nóng bỏng và kéo dài.

Trong không gian ấm cúng, có rất nhiều vật liên quan đến Cố Thời, hình nền họ chọn cùng nhau, chiếc bàn họ mua cùng nhau.

Nhưng lúc này, có một người đàn ông khác lại đang hôn cô ta trong không gian ấy.

Hai người chìm đắm trong những tâm trạng khác nhau, gần như hoàn toàn quên hết mọi thứ về thế giới bên ngoài, tự nhiên sẽ không để ý tới có một bóng đen xuất hiện trước cánh cửa căn phòng.

Cung Kì không hề cố ý đi thám thính gì cả, nhưng vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy bóng lưng ai đó đang ôm người vào phòng ngủ, sau đó nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn kia, ánh mắt cô ta sáng lên, làm sao mà không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Xách váy đi xuống lầu, đáy lòng cô ta vẫn còn hoảng loạn không thể giải thích được, quả nhiên vừa định bước xuống bậc thang cuối cùng thì đụng phải Cố Thời đang chuẩn bị đi lên lầu.

Cô ta giật mình, gần như vô thức đưa tay ra ngăn cản.

“Cô làm gì vậy?” Tâm trạng Cố Thời đang hỗn loạn, cũng không rảnh để trêu đùa với cô ta, chân mày anh ta nhăn lại, tự nhiên toát ra mấy phần nghiêm nghị.

Cung Kì cố cản: “Nhà vệ sinh đang có người.”

“Tôi không đi vệ sinh.”

Ánh mắt lạnh lùng, đẩy cánh tay cô ta ra.

Người đàn ông bước nhanh, Cung Kì xách váy muốn đuổi theo, nhưng lại đang đi giày cao gót nên có vẻ rất chật vật.