Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 485




Cô ta cong môi cười, thu lại tầm mắt, lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay rồi nhấp một ngụm.

Nhàn nhã ngồi một chỗ, làm ra tư thế của một người khách, chỉ ở đó nhìn xem.

Khoảnh khắc thứ chất đắng tràn vào xuống cổ họng, cô ta khẽ nhíu mày, hơi bất mãn, rượu không hợp khẩu vị của cô ta.

Cân nhắc tửu lượng của mình, cô ta uống tượng trưng lấy hai ngụm, rồi nhìn xung quanh, không còn gì hấp dẫn cô ta nữa. Cô ta đặt ly sang một bên, định rời đi.

Cô ta cầm chiếc túi phía sau, định về bằng cửa sau, vừa định nhấc chân đi thì thấy một người đàn ông mặc bộ âu phục thẳng thớm đi tới chỗ chiếu đèn sáng ở cửa ra vào.

Anh ta bước đi rất nhanh, khuôn mặt luôn giữ vẻ tà mị và mê hoặc, đôi mắt ánh lên cảm xúc nhẹ nhàng và thư thái, thật giống phong thái thường ngày vẫn dùng để ra vào mấy nơi gió trăng kia.

Cung Kì quay đầu lại, hai mắt cong lên, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, sinh ra tâm tình muốn xem náo nhiệt.

Cô ta lại cầm ly rượu bên cạnh lên, hòa vào trong đám người, nghiêng người đi về hướng cửa biệt thự.

Cố Thời cầm hai hộp quà được đóng gói tinh xảo trong tay, đặt chúng lên chiếc bàn dài đặc biệt bố trí ở cửa, mỉm cười gửi lời chúc đến bà cụ Tề: “Ba cháu vẫn đang bận họp ở Thượng Hải, không kịp về dự lễ mừng thọ của bà, vì vậy ông ấy đặc biệt bảo cháu đến đây, mong bà không trách, đứa cháu này ở đây chúc bà sống lâu trăm tuổi.”

Anh ta vừa nói vừa nở nụ cười, đôi mắt đào hoa dưới hàng lông mày rậm hơi cong lên, giống như có vô cố chân thành và tình cảm tuôn ra vậy.

Cung Kì hiếm khi thấy Cố Thời cười như vậy, lúc này mới chợt nhận ra người đàn ông này dựa vào cái gì mà lừa được khối các cô gái trẻ như thế.

Hóa ra chính là cặp mắt này.

Đây không phải lần đầu tiên Tề Uyên nhìn thấy Cố Thời cười kiểu này.

Thời học sinh còn nhiều mơ mộng, lúc đó không có nhiều người đẹp trai như Cố Thời, cô ta đã từng lẽo đẽo theo đuôi anh ta gọi “Anh Cố Thời”, lúc anh ta quay lại xoa đầu cô cũng cười như vậy.

Cười rồi hỏi cô: “Sao thế, bé con ngốc nghếch?”

Cảnh tượng vụt qua trong đầu đột nhiên khiến Tề Uyên cảm giác có một luồng gió lạnh thổi vào người, lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ánh mắt cô ta hơi mờ đi, suýt chút nữa không cầm nổi ly rượu trong tay, làm sao có thể nhớ tới những cảnh tượng hoang đường như vậy được chứ.

Hoặc có thể là do nãy giờ uống quá nhiều rượu, dù sao từ khi Cố Thời bước vào cửa, đầu cô ta đã cảm thấy choáng váng, trong đầu như nổ ra mấy âm thanh đùng đoàng, cô ta muốn tránh đi, nhưng dưới chân như thể bị buộc chì, một bước cũng không đi nổi.

Bà cụ Tề bình tĩnh đáp lời, cho đến khi Cố Thời đưa rượu tới trước mặt, mãi không thấy Tề Uyên đáp lại, bà mới vô thức liếc nhìn sang đứa cháu gái bên cạnh.

Vừa nhìn thoáng qua đã thấy cháu gái mình đang trợn tròn mắt, chỉ thiếu chút nữa là dán mắt lên người Cố Thời.

“Khụ khụ…” Bà cụ Tề họ nhẹ hai tiếng, cây gậy đập lên mặt đá cẩm thạch phát ra tiếng “cách cách”, sau đó mới đáp lại: “Bà già này hai ngày nay không uống được rượu, kính rượu thì miễn đi.”

Bà cụ nhìn khuôn mặt nhỏ của Tề Uyên đã đỏ bừng cả lên, cũng biết tối nay con bé đã thay mình uống không ít, thực ra bà uống một chút không phải là không được, nhưng Cố Thời không phải là người mà bà coi trọng, khước từ cũng không phải vấn đề gì to tát.

Nhưng Tề Uyên đã bị động tác vừa rồi của bà làm cho giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, không nghe thấy bà cụ nói gì, liền cầm chai rượu đỏ rót đầy ly, cụng ly với ly rượu Cố Thời đưa ra.

“Bà của tôi mấy ngày nay sức khỏe không tốt, còn đang uống thuốc, ly này tôi thay bà kính ngài.”

Câu đáp vẫn như thế, quên cả thay đổi kính ngữ ở cuối câu.

Nói xong, cô ta nuốt nước miếng, hay tay cầm ly, ngẩng đầu rót thứ chất lỏng kia xuống cổ họng.

Rượu rót quá nhanh, mà cô ta cũng uống quá gấp, một vị đắng trượt xuống cổ họng, cô ta nhíu chặt mày, thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra.

“Quên đi…” Cố Thời nhíu mày, đôi mắt đào hoa còn mang ý cười bỗng cứng đờ, nhìn cô ta từng chút từng chút một đổ ly rượu đỏ đầy ắp kia xuống cổ họng, định ra tay ngăn cản.

Nhưng cánh tay vừa đưa ra giữa không trung đã bị một đạo lực trầm ổn khác chặn lại.

Lúc Tề Uyên mở mắt ra, nửa phần rượu còn lại trên tay đã rơi vào tay của Thượng Điền.

Người đàn ông nhìn cô ta thật sâu, lấy nốt ly rượu trên tay cô ta, trong mắt không hề che giấu cảm xúc quan tâm: “Em không sao chứ?”

Tề Uyên một tay che miệng, tay còn lại đưa ra vẫy trong không khí, biểu hiện trên khuôn mặt có hơi hốt hoảng.

Cô ta không dám nhìn Cố Thời vào lúc này.

Mà người phụ nữ đứng cách đó không xa đang cầm ly rượu làm như liếc mắt nhìn sang, thế nhưng toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào một người.