Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 477




Chương 477

Tới gần núi non vùng ngoại thành, nơi này quạnh quẽ tịch liêu hơn nội thành, lúc Lương Hạnh đi thẳng về phía trước, bỗng nhiên nội tâm lại xuất hiện cỗ bi thương trước nay chưa từng có, cảm giác trầm trọng cứ quanh quần trong lòng cô, hai mắt cô lại chậm rãi hiện lên một tầng sương mù.

Tới mộ bia của Mộc Sạn, Lương Hạnh ngồi xổm xuống, bàn tay đeo găng tay da khẽ gạt lớp tuyết đọng xuống, ánh mắt nhìn lên gương mặt thanh lệ của người phụ nữ trước mắt.

Lúc này tỉ mỉ mà xem mới cảm thấy gương mặt người phụ nữ này có chút giống Mộc Điệp.

Đôi mắt xếch xinh đẹp, trời sinh cho khóe miệng khẽ nhếch khiến người khác cảm giác rất thân thiết.

Bỗng nhiên cô kéo khẩu trang xuống tới cằm, khẽ khụt khit: “Dì Mộc San, là con…”

Cô vừa mở miệng thì yếu hầu liền cứng đờ, ngẩng đầu một lúc lâu mới bình ổn được cảm xúc: “Một năm trước được ba con nhờ vả đến thăm người, năm nay cũng thế… Chẳng qua bây giờ ông ấy với người giống nhau, chỉ có thể chôn mãi ở nghĩa trang, trước khi ông ấy lâm chung còn từng nhắc tới tên người…”

Tiếng gió thổi vù vù đã át hết những lời nói tiếp theo của cô, ngay cả chính cô cũng không nghe rõ lắm.

Cô cũng không ở lại lâu, biểu đạt tâm ý của ba cô xong liền đeo khẩu trang lên.

Sau khi đứng dậy cô cầm lấy túi sách, nghiêm trang lạy một lạy về phía bia mộ: “Sau này con vẫn sẽ tới thăm người, lặp lại di nguyện của ba con.”

Nói xong, cô lùi ra sau một bước rồi xoay người dọc theo đường cũ trở về, trong lúc đó không khỏi thở phào một hơi, giống như một tảng đá nặng trĩu trong lòng đã rơi ra.

Bốn phía khu nghĩa trang, một đường thông tới lối vào đều tràn ngập cây tùng bách, mặc dù là mùa đông nhưng vẫn một mảnh xanh tươi, giống như sinh cơ khó có được trong không gian áp lực này.

Trên đường về, tâm tình của Lương Hạnh có vẻ đã thoải mái hơn nhiều, ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy trên lá cây tùng bách đọng đây tuyết, khung cảnh đẹp vô cùng.

chapter content



không chút do dự mà xoay người chạy vội về hướng đó.

Lương Hạnh lên xe, tháo mũ và khẩu trang xuống, đang muốn khởi động xe thì một một người đàn ông cao lớn lao ra từ khu nghĩa trang. Anh ta thở hổn hển ngăn cản đầu xe, một cánh tay khoác lên nóc xe gõ nhẹ hai cái.

Lương Hạnh giật mình ngắn ngơ, cô nhận ra người tới.

Tuy do dự nhưng cô vẫn gỡ đai an toàn ra rồi mở cửa xe đi xuống, đứng ở cạnh cửa đối diện với người đàn ông.

Hoặc là nói giằng co với anh ta.

Bởi vì không có phòng hộ, hai má trắng nõn rất nhanh liền bị gió thổi đỏ bừng lên, thổi tới mức phát đau.

Hai tay cô nắm lấy giỏ xách, khẽ rụt vổ, bởi vì gió lớn mà đôi mắt không tự giác híp vào.