Sáng sớm hôm sau, điện thoại vang lên. Người đàn ông nhìn vào màn hình, bên trên là ảnh chụp của một người phụ nữ lớn tuổi đang mặc quần áo phẫu thuật nằm trên giường bệnh.
Anh thản nhiên nhìn lướt qua, giống như vô thức nhắn lưu hình ảnh, sau đó đặt điện thoại ở bên cạnh tiếp tục bận rộn với công việc.
Ngày Lương Hạnh chính thức nghỉ việc, cô mời Cung Kì và Tống Ba tới nhà ăn cơm.
Cô gọi điện thoại nói Triệu Mịch Thanh bảo anh Hoắc dẫn theo Châu La La qua chơi luôn. Ai ngờ là đến buổi tối, ngoài hai người bọn họ còn có Cố Thời đi theo ở phía sau.
Nếu không vì tầng quan hệ với Triệu Mịch Thanh thì Cố Thời và Lương Hạnh cơ bản là không xuất hiện cùng nhau bao giờ. Cho nên khi Lương Hạnh thấy anh ta đến đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Còn Cố Thời thì vẫn luôn bảo trì bộ dạng như trước đây, anh cười híp mắt kéo khoá áo khoác xuống, lấy ra một chai rượu đỏ ở trong lòng: “Chị dâu, xin vui lòng nhận.”
Lương Hạnh cúi đầu, thấy rõ nhãn hiệu của rượu, không nhịn được quay đầu nhìn về phía căn phòng của cục cưng.
Lúc này Cung Kì vừa mới đi ra từ phòng cục cưng, Bé Mèo ở phía sau trông như cái đuôi nhảy vọt lên trước, phản ứng còn cấp tốc hơn “meo” một tiếng nhào vào lòng Cố Thời. Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào áo khoác của anh ta: “Chú Cố Thời…”
Cố Thời thấy con bé nhào vào lòng mình thì cực kỳ kinh ngạc, không nhịn được nhìn người phụ nữ ở cạnh cửa dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung liếc qua. Chỉ thấy Cung Kì mặc một chiếc áo len màu trắng thuần rộng thùng thình. Hai tay khoanh ở trước ngực, đôi mắt ươn ướt tràn ngập sự coi thường và hơi đố ky.
Lương Hạnh cũng vô cùng ngạc nhiên, không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì. Thái độ của Bé Mèo đối với Cố Thời vậy mà lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, lùi về phía sau để ba người đi vào phòng khách: “Ngồi đây đã nhé, cơm sẽ nấu xong ngay đây.”
Bé Mèo nghe vậy, dính trên người Cố Thời giống như kẹo cao su tụt xuống, lúc quay đầu thì nhìn thấy rượu đỏ mà Lương Hạnh cằm trong tay. Đôi mắt to lập tức chớp hai cái, trên mặt nỗi lên hai cái lúm đồng tiền: “Chú Cố Thời, chú và mẹ mang tới cùng một loại rượu…”
“Hửm? Vậy sao?” Cố Thời bị Bé Mèo kéo tới phòng khách, nghe Bé Mèo nói như vậy anh không nhịn được nhìn Cung Kì một cái.
cậu ta, bĩu môi về phía sô pha: “Chuyện này không liên quan đến cậu.”
Dứt lời cô đến gần tủ âm tường lấy hai ly rượu đi qua, lúc quay lại đã biến thành hai ly rượu đỏ. Cô đưa một ly cho Tống Ba, lại chỉ chỉ về phía ban công: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Trọng tâm của chuyện mà Lương Hạnh muốn nói với Tống Ba không thể nghỉ ngờ chính là để trần an tâm tư của cậu ta.
Trước khi cô từ chức thì đã dẫn Tống Ba đến chỗ Cung Kì, cho nên hiện tại cậu ta trở thành trợ lý cá nhân của Cung Kì, vẫn có rất nhiều chỗ chưa kịp thích ứng. Đồng thời khi Lương Hạnh rời đi cũng khiến Tống Ba hoài nghi chính mình, xem có nên làm tiếp ở Doanh Tín hay không.
“Tôi có ý định mời cậu đến Thượng Đỉnh, tiếp tục đi theo tôi. Thế nhưng nói thật…” Vừa ra bên ngoài sân thượng thì lập tức có gió lạnh thổi tới. Tống Ba vô cùng tri kỷ đóng cửa số kỹ càng, hai người quan sát cảnh đêm của tiểu khu xuyên qua ô cửa kính.
Lương Hạnh cúi đầu, lắc lắc ly rượu đỏ ở trong tay, tiếp tục đi vào trọng tâm câu chuyện: “Nói thật, tôi cũng không nắm chắc lắm rốt cuộc tôi có thể phát triển Thượng Đỉnh đến trình độ nào. Ít nhất thì hiện tại chức vị của cậu ở Doanh Tín cũng coi như không tệ, tôi không thể lôi kéo cậu mạo hiểm cùng.”