Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 468





Thời tiết càng ngày càng lạnh, chớp mắt đã gần đến tết Nguyên Đán.

Ngày làm việc cuối cùng trước tết, cuối cùng Sếp Quý cũng gọi Lương Hạnh vào văn phòng.

Trong lúc đi vào, cô đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

“Rất xin lỗi, sếp Quý.” Không dám đối mặt với đáy mắt của sếp Quý, Lương Hạnh vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mím mím môi: “Bởi vì chuyện cá nhân của tôi, mà khiến công ty gánh chịu áp lực lớn như vậy, tôi không xứng với sự kỳ vọng của ông.”

“Công ty dù sao cũng là công ty, có một số việc một mình tôi không có quyền quyết định hoàn toàn.” Sếp Quý khoát tay, sau đó thở dài một hơi, tỏ ra đã hiểu hết tắt cả những chuyện đã xảy ra gần đây: “Tôi vẫn rất hi vọng cô có thể ở lại, cho nên đã trần tình với cấp trên, cho cô một ít thời gian nữa, hi vọng cô có thể giải quyết những sóng gió trước năm mới.”

Lương Hạnh im lặng, cổ họng tắc nghẹn.

Ngay ngày hôm ấy tan tầm về đến nhà, cô tỏ ra khá là mỏi mệt, ngay cả bữa tối cũng không ăn.

Sau khi vùi mình trên ghế xô-pha nhận điện thoại của Châu La La, nghe bên kia nói một đống chuyện, nét mặt cô mới có một chút ý cười, không nhẹ không nặng “Ừ”” Hai tiếng rồi nhắn kết thúc.

Trong thời gian gần đây Triệu Mịch Thanh cũng không biết đang bận làm gì, hàng ngày đến đêm khuya mới về nhà, có lúc trở về quá muộn sợ làm phiền Lương Hạnh bèn ngủ luôn trên ghế xô-pha.

Mùi thơm của canh gà bay ra từng đọt từ trong nhà bếp, tầm mắt của người đàn ông theo đó mà xoay sang chỗ khác: “Hầm canh?”

Anh cười, một tay bóp bóp mũi của cô: “Hơi đói bụng rồi.”

Nhìn bóng lưng người phụ nữ quấn thảm len toàn thân chạy đi, người đàn ông mải miết bật cười rồi đi theo.

“Anh ngồi đi, xong ngay mà.” Giọng nói ong ong vừa có một chút vang dội của người phụ nữ truyền tới từ trong nhà bếp, Triệu Mịch Thanh lên tiếng trả lời, kéo ghế tựa bên bàn ăn ra, cởi áo khoác com lê vắt sau lưng ghế dựa rồi cởi khuy áo sơ mi mới ngồi xuống.

Không lâu sau người phụ nữ bưng một bát canh gà nóng hồi đi ra, lúc đi được một nửa, hơi nóng của bát canh được ngăn bằng khăn lau vẫn còn nóng đến mức cô hít một hơi lạnh, suýt chút nữa tiện tay ném cái bát ra ngoài.

Cuối cùng cô đặt mạnh cái bát trên mặt bàn, nước ấm bắn tung tóe đầy một bàn.