Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 458




Người đàn ông còn mặc bộ tây trang màu đen, trên cánh tay buộc một miếng vải trắng. Trên đường từ công viên tưởng niệm về mưa một trận không lớn không nhỏ, quần áo anh ta sớm đã bị ướt, ngay cả tóc cũng ướt nhẹp.

Triệu Mịch Thanh thấy vậy, biểu cảm trên mặt lãnh đạm, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở, “Căn phòng đối diện có quần áo, cần thì đi thay.”

Sau đó đưa điện thoại lên mở màn hình, không nhìn anh ta nữa.

Ánh mắt anh dính chặt lầy, nhìn chằm chằm màn hình nhỏ kia. Mà Trương Quyền lạnh lùng cắn răng, đối với thái độ lạnh như băng của anh vô cùng bất mãn, “Triệu Mịch Thanh, anh đã từng thề với tôi, anh là người duy nhất xứng với Lương Hạnh trên thế giới này, bây giờ anh còn cho là vậy sao?”

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh co lại, động tác cùng biểu cảm lại hoàn toàn không đổi.

Dáng vẻ tỉnh táo kiềm chế này rơi vào mắt Trương Quyền vô cùng đau nhói, anh ta bỗng nhiên đứng dậy, hai ba bước đi tới trước mặt anh, hai tay nắm cổ áo sơ mi anh, “Triệu Mịch Thanh, rốt cuộc anh đang nghĩ gï? Ai có thể giống như anh, sau khi trở về còn có tâm tình thay quần áo, sắy tóc… Giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy?”

Động tác của Trương Quyền bắt ngờ, làm rơi điện thoại trong tay Triệu Mịch Thanh, nghe “bụp” một tiếng, màn ảnh vỡ vụn, hình ảnh vẫn còn dừng lại trang tin tức.

Xảy ra chuyện cũng không lâu lắm, các công ty truyền thông lớn của Tấn Thành đã báo cáo vụ tai nạn giao thông khác với ngày thường này, có dân thành phố nhiệt tình quay lại quá trình tranh chấp, cũng có nhân viên tiệm cà phê làm chứng, cơ bản nói rõ căn nguyên sự việc.

Triệu Mịch Thanh trầm mắt, hai tay phản nắm lại cổ tay Trương Quyền, hơi dùng lực một chút, kéo anh ta ra. Sau đó khom người nhặt điện thoại trên đất lên, giống như thờ ơ phủi bụi đất trên đó.

“Sau khi anh vào cửa thì ngồi đó như một pho tượng cũng không đại biểu anh buồn thế nào, bây giờ là mùa đông, anh ốm có thể đi nằm viện, bởi vì Lương Hạnh không cần người không có bất kỳ năng lực xử sự như anh ở bên người. Nhưng coi như anh bị bệnh, tốt nhất cũng đừng nói cho cô ấy, tránh cho cô ấy cảm thấy áy náy.”

Lời của anh trong trẻo lạnh lùng mà đoạn tuyệt, lại để ánh mắt Trương Quyền không tự chủ run rẫy.

Anh ta không thể chối, Triệu Mịch Thanh có khí tràng bẩm sinh, là phần lớn người khác không có. Đối mặt với phản bác như vậy, Trương Quyền chỉ có cười khanh khách, tùy ý cổ họng lăn qua lại, nuốt lời muốn nói xuống.

Triệu Mịch Thanh lại nhét điện thoại vào trong túi, xoay người đi tới cửa đổi giày, đẩy cửa ra trước khi rời đi, ánh mắt anh co lại, đưa lưng dặn dò người đàn ông phía sau, “Tôi có chút việc phải xử lý, anh chăm sóc kỹ Lương Hạnh, có chuyện gọi điện thoại cho tôi.”

Sau đầy cửa đi ra ngoài, lúc xoay người xuyên qua khe cửa sắp đóng nhàn nhạt dặn dò một câu: “Trong phòng tắm giữ lại một bộ quần áo cho anh, thay đi.”

Trương Quyền há miệng một cái, một chữ cũng chưa kịp phun ra, bị tiếng đóng cửa mãnh liệt cắt đứt.

Triệu Mịch Thanh đi đến thang máy, khi đang chờ điện thoại di động lại vang lên, anh đưa tay móc ra, nhìn chằm chằm màn hình bể tan tành hiển thị cuộc gọi, biểu cảm lạnh ngắt, cuối cùng ấn từ chối.

Nghe được tiếng chốt cửa chuyển động bên ngoài, mẹ Triệu đang ở trong phòng khách dỗ Bé An Khê bú sữa.

Bởi vì chuyện xảy ra hai ngày trước, cô bé thật vất vả bắt đầu tiếp nhận hoàn cảnh mới tâm tình hình như bị kích thích không nhẹ, khóc nháo, không chịu ăn cũng không chịu ngủ.

Bưng bình nhìn nó từ từ từ ấm áp thành lạnh như băng, mẹ Triệu cơ hồ đã tiêu hao hết kiên nhẫn cuối cùng, ngón tay bà dần dần nắm chặt, đập bình sữa xuống sàn nhà bên cạnh.

“An Khê, bà là bà nội của con!” ba vẻ mặt tức giận, cơ hồ là gầm nhẹ.

chapter content



chapter content



lấy ra một tắm giấy màu đỏ, giơ trước mắt mẹ Triệu, “Xin lỗi, người phụ nữ trong miệng mẹ, từ phương diện pháp luật mà nói, là vợ con. Ba cô ấy, cũng là ba con.”