Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 454




Tay Lương Hạnh ở bên tai cứng đờ, tầm mắt cô thõng xuống, nhìn chằm chằm mu bàn tay tím bầm mà già nua của ba, đột nhiên không nói ra lời. Nửa ngày ép nước mắt trong hốc mắt trở về, mới miễn cưỡng đáp một chữ, “Được.”



Trước khi cúp điện thoại, cô lại điều chỉnh tâm trạng, trầm giọng an ủi mẹ, “Thật ra thì không cần thiết, nếu bọn họ không muốn cũng được, ba cũng chưa chắc muốn gặp bọn họ.”



“Ừ.” Mẹ Lương nghe nói, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, thủy tinh trên cửa số xe hiện đầy hơi nước, che cản tất cả tầm mắt, nhưng ánh mắt bà vẫn trống rỗng, tựa như rơi vào phía xa, “Mẹ biết, Hạnh, chiều mẹ trở về, đừng lo lắng.”



Bà cúp điện thoại, thở dài một hơi.



Từ khi xảy ra chuyện tới nay, bà ở bên chồng trải qua tất cả trắc trở, tin tức bị bắt ở tù vừa ra, những đồng liêu và bạn bè trong dĩ vãng quan hệ thân thiết từng người đều tránh, e sợ cho không kịp, sao bà có thể tự rước lấy nhục, cầu bọn họ tới bệnh viện thăm chứ.



Nhưng —— Trong đầu bà lặp đi lặp lại cảnh tượng buổi chiều hôm trước, người đàn ông nằm trên giường bệnh hiếm khi thanh tỉnh nháy mắt với bà, hô hấp trầm trọng phun ra hai chữ: “Bé Khê…”



Đã rất lâu ông không gặp cháu ngoại gái rồi.



Ngày đó, thần sắc mẹ Lương kiên định, vỗ vỗ ngực chồng, nói với ông: “Bé Khê cũng nhớ ông ngoại, bảo ngày mai sẽ tới thăm ông.”



Mẹ Lương thấy, lòng nhất thời nhăn lại thành một đoàn, bước chân theo bản năng đi về trước, trong miệng nỉ non một câu: “Bé Khê…”



Bà vừa gọi tên đứa trẻ, nước mắt không khống chế được lăn xuống. Mà mẹ Triệu cố chấp che ánh mắt An Khê, cho đến cô bé loay hoay thân thể, khóc gọi: “Bà ngoại, bà ngoại…”



Lúc này hỏa khí trong lòng mẹ Triệu vọt thẳng lên.