Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 452





Dứt lời anh ta đẩy cô ta ra, thay đổi trạng thái khác chỉ trong nháy mắt, cần trọng nghiêm túc nói, “Thật có lỗi, cô gái này, vừa nãy em gái tôi không cần thận, nếu không tôi cho người dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra một chút. Hoặc nếu không ngại, tiền phòng hôm nay của hai người ở đây, tôi sẽ bao hết.”

Cung Ki bị đẩy ra, ở một bên vuốt tóc mái cắt ngang trán, mới nhìn rõ người vừa nói với giọng điệu trêu tức kia, bảo sao cảm thấy hơi quen quen, cẩn thận nhớ lại, đây không phải là người đàn ông —— đã phá hủy bữa tiệc Halloween của mình sao.

“Được rồi, tôi không sao.” Người phụ nữ nũng nịu buông lỏng tay ra, trên mặt cũng không có dấu vết rõ ràng gì, nhưng cô ta vẫn mượn cơ hội nhích lại gần người đàn ông bên cạnh, đưa tay lặng lẽ chống lên lồng ngực anh ta.

Cố Thời không chú ý đến người phụ nữ ở bên cạnh, lúc này trên người anh ta khí chất ngời ngời, khác hẳn với con ma men cô ta gặp trong ngõ sâu lúc trước.

Ánh mắt anh ta một mực tập trung vào Cung Kì, ánh mắt hai người giằng co một lúc, mang theo mấy phần hào quang.

“Đã vậy thì chúng tôi sẽ miễn phí hóa đơn hôm nay của hai vị được không?” Cung Viễn nhận ra điều gì đó, lơ đãng nhích qua bên cạnh, ngăn em gái ở sau lưng, tỏ vẻ ôn hòa.

Cố Thời khẽ cong môi, “Hôm nay tôi và cô Miêu có cuộc hẹn quan trọng, mặc dù cô ấy không sao, nhưng tâm trạng đã bị tụt dốc. Tiền thì tôi không thiếu, cắt tóc của cô gái này đi, tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Cung Kì lạnh lùng nhìn người đàn ông, biết anh ta còn ghi hận chuyện lúc đi ra khỏi cục cảnh sát, cô ta và bé mèo đã cắn anh ta hai lần.

Cô ta siết chặt nắm đấm, chưa kịp lên tiếng, đã thấy dáng vẻ anh trai trở nên ác liệt, “Yêu cầu của anh có hơi quá đáng, những điều kiện khác thì có thể thương lượng, nhưng nếu muốn đụng vào em gái tôi thì không cần bàn nữa.”

Mắt thầy thế cục trở nên khẩn trương, người phụ nữ trong ngực Có Thời lập tức giống như bị dọa sợ, hai tay vòng lấy eo anh ta, nói bằng giọng điệu rụt rè, “Được rồi, anh Cố Thời, đừng tức giận vì chút chuyện nhỏ này, không đáng.”

Cung Kì nhìn người đẹp đang nũng nịu trong ngực người đàn ông, không khỏi nhếch môi cười khinh miệt.

Trận giằng co vốn không phân thắng bại, hết lần này đến lần khác bị đánh mắt cân bằng vì giọng nói nũng nịu này, ánh mắt Cố Thời khẽ rung động, đáy lòng cảm thấy không vui.

Anh ta lui về phía sau, làm như vô tình kéo người phụ nữ đó ra, rồi chậm rãi nói: “Bạn gái tôi không muốn truy cứu nữa thì thôi, quên đi.”

Bầu không khí căng thẳng trở nên hòa hoãn hơn vì lời thỏa hiệp của Có Thời, người đàn ông mỉm cười, đi về phía bên cạnh, sau đó dường như đột nhiên nhớ ra điều gì mà quay người lại, gật đầu ra hiệu với Cung Viễn.

“Hình như ông chủ rất thương yêu em gái của mình, chắc là đối xử với cháu gái của mình cũng không tệ.”

Anh ta dừng lại một chút, giống như đang nhíu mày suy nghĩ, “Tên là gì nhỉ, bé mèo?”

Sắc mặt Cung Kì lập tức trầm xuống, bàn tay bẻ khớp lạch cạch, mà Cung Viễn chưa kịp phản ứng chớp.

mắt hai lần, giống như đã chịu đả kích không nhỏ.

“Cháu gái…” Anh ta suy nghĩ một lúc rồi giật mình hiểu ra, nhịn không được kinh ngạc hô lên, “Cung Ki, xảy ra chuyện gì, tên khốn nào làm?”

Cung Kì đau đầu vì giọng nói như tiếng sắm rền bên tai, cô ta móc móc lỗ tai, thờ œ nhún nhún vai, “Anh gào cái gì, hai ngày nữa em sẽ mang về cho các anh nhìn xem.”

Nói xong cô ta không giải thích gì thêm, chảnh chọe ngẩng đầu rời đi.